Tôi sững sờ.
Quay đầu lại nhìn, giật mình bắt gặp Ninh Hiên. Tim
tôi đập mạnh, tại sao đến đâu cũng gặp phải hắn thế này?
Nhìn cách ăn mặc của hắn tối nay tôi không khỏi trố
mắt ngạc nhiên. Vốn dĩ hắn đã rất đẹp trai, giờ lại khoác lên người một bộ Âu
phục trang trọng nhưng vẫn rất trẻ trung, nhóc con này xem ra sắp đạt đến đẳng
cấp quốc sắc thiên hương rồi đây. Tôi đứng ngây người vì quá kinh ngạc, chỉ
thấy đôi mắt sáng rực như bóng đèn mấy nghìn ki lô oắt của hắn đang nhìn chằm
chằm vào… sợi dây chuyền đeo trước ngực tôi.
Tôi nhíu mày, gầm gừ mấy tiếng: “Nhìn gì mà nhìn? Nhìn
cái gì chứ? Cậu nhìn đi đâu đấy?”
Ninh Hiên giễu cượt: “Chị nói xem tôi đang nhìn vào
đâu? Cứ cho là tôi muốn nhìn, chị cũng phải có thì tôi mới nhìn được, chị không
có tôi nhìn đi đâu? Vì thế chỗ tôi đang nhìn không thể nào là chỗ chị không
có!”
Tôi gần như tức phát điên! Ra sức ưỡn ngực về phía
trước, uy phong lẫm liệt chứng minh sự thật. Đương nhiên tôi có chỗ đó, giờ đã
ưỡn rồi thì lại càng có!
Ninh Hiên nhìn qua chỗ khác, hỏi tôi: “Sao chị lại ở
đây?”
Tôi lườm hắn, độp lại: “Cậu đến được mà tôi không đến
được à? Bạn trai tôi đưa đến. Còn cậu, sao cậu cũng đến đây? Đến làm gì?”
Ninh Hiên thờ ơ buông hai tiếng: “Ăn chực.”
Quả nhiên là đồ khéo giả vờ. Đến đây để ăn chực? Sao
không đến Quốc yến ở Thiên An Môn mà ăn chực? Thật là không biết lai lịch hắn
ra sao mà khẩu khí lớn như vậy!
Nói nhát gừng được mấy câu, cuối cùng Ninh Hiên dường
như không chịu nổi, hỏi thẳng tôi: “Vẫn là anh người yêu lần trước à?”
Tôi hơi lúng túng, gật đầu nói: “Ừ… chứ làm sao thay
người yêu nhanh thế được…”
Hắn hừ một tiếng, hỏi: “Bạn trai chị sắp phá sản
chưa?”
Tôi nổi giận đùng đùng: “Cậu nghe ai nói bậy vậy? Ai
bảo cậu anh ấy phá sản?”
Ninh Hiên thấy tôi sửng cồ, dường như có ý định vỗ về
tâm trạng kích động của tôi, nhưng vừa mở miệng chưa kịp nói thêm câu nào đã bị
tôi chặn họng.
Tôi tiếp tục bắn tới tấp: “Phá sản thì tốt quá! Tôi
cũng đang mong anh ta phá sản đây! Mong anh ta mất sạch sành sanh, tốt nhất chỉ
nên sót lại chiếc quần đùi!” Đàn ông hễ có tiền là học ngay thói hư tật xấu,
tốt nhất là cứ thành kẻ nghèo đói rách rưới, manh áo không che nổi thân! Đến
lúc đấy xem còn ai bằng lòng đóng vai hồng nhan tri kỷ chơi trò tình ái với anh
ta nữa!
Ninh Hiên nhăn mặt nghe tôi tuôn một tràng, rồi nói:
“Hóa ra vẫn chưa phá sản, thế sao lại keo kiệt bủn xỉn thế.” Hắn ngừng lại,
nhướn mày hỏi tôi: “Chị nói xem, có phải anh ta mang hết tiền đi phung phí bên
ngoài rồi không?”
Tôi thấy khó thở, gắng gượng hỏi: “Làm sao cậu biết
anh ta là đồ keo kiệt?”
Ninh Hiên nhìn sợi dây chuyền trên cổ tôi, bĩu môi nói
giọng mỉa mai: “Thế sao lại đi mua cho chị một sợi dây chuyền giả?”
Tôi giật thót mình. Mắt thằng nhóc này tinh tường vậy
ư, còn nhìn ra sợi dây của tôi là đồ giả nữa!
Trấn tĩnh lại, tôi lên tiếng trách hắn: “Đừng nói linh
tinh! Làm sao có thể giả được chứ!”
Ninh Hiên vẫn nhướn cao mày, khóe miệng nhếch lên tạo
thành một nụ cười bí hiểm. “Tôi có khả năng phân biệt thật giả của hai loại hàng
hóa rất chính xác. Một là ngực phụ nữ, hai là đồ trang sức. Ngực của chị dù hơi
khó tìm nhưng xem ra vẫn là hàng thật, còn như cái thứ đeo trên cổ kia thì đích
thị là đồ giả!”
Lời Ninh Hiên nói khiến tôi chẳng còn bụng dạ nào mà
bực tức với hắn, chỉ thấy đầu óc rối tung. Tôi bàng hoàng quá. Một tên nhóc vắt
mũi chưa sạch như hắn đã có thể nhận ra sợi dây chuyền là giả thì trong gian
phòng này, tập trung biết bao nhân vật danh giá trong xã hội như thế, người nào
người nấy đều có con mắt tinh tường, tôi còn ở lại đây lâu chừng nào càng có
nguy cơ trở thành trò cười trong mắt giới thượng lưu chừng ấy.
Lúng túng quay sang nói với Ninh Hiên mấy câu, tôi
nhận ra hắn đã chẳng còn để tâm đến tôi mà đang nhìn về phía xa. Trông theo ánh
mắt hắn, tôi bắt gặp Trác Hạo đang đứng nói chuyện cùng một người trung niên
trông khá tầm cỡ. Dựa vào nụ cười xu nịnh hết sức khiêm nhường trên mặt Trác
Hạo, người này chắc chắn có thân phận và địa vị không hề đơn giản.
Nhân lúc này tôi lẳng lặng chuồn về. Lên taxi, vừa lôi
điện thoại ra định gọi báo lại với Trác Hạo, đã thấy Trác Hạo gọi đến như có
linh tính.
Anh ta hỏi tôi đang ở đâu, bảo tôi qua chỗ anh ta
ngay, muốn giới thiệu tôi với ai đó. Tôi nói mình cảm thấy không được khỏe nên
đã bắt taxi về nhà trước rồi. Lập tức anh ta tỏ thái độ không hài lòng, trách
tôi quá tùy tiện.
Tôi bực bội, quyết cho anh ta biết thế nào là tùy
tiện, bèn ngắt luôn máy, tắt điện thoại, tháo pin.
Tôi hơi quá kích động. Thực ra hoàn toàn không cần
thiết phải tháo pin ra như vậy. Chỉ là bỗng cảm thấy việc anh ta muốn đưa tôi
đến ra mắt ai đấy chẳng qua vì muốn tạo dựng hình ảnh đẹp đẽ của một thanh niên
tài đức vẹn toàn trước mặt người khác mà thôi, và tôi chính là công cụ cần
thiết giúp anh xây dựng hình ảnh này. Bây giờ đạo cụ đã tùy ý bỏ về, nam thanh
niên tài đức vẹn toàn tất nhiên là không vui.
Bỗng nhiên tôi không muốn về nhà vội, liền nói với lái
xe địa chỉ quán rượu lần trước.
Vào đến quán rượu, tôi không nhiều lời, gọi ngay hai
cốc bia tu ừng ực cạn đáy rồi hà một hơi thật đã đời. Đặt cốc xuống, đang định
gọi thêm một lượt nữa, bỗng có ai nắm chặt cổ tay tôi. Tôi ngơ ngác quay sang
nhìn, bắt gặp bộ mặt phóng đãng to bự của một thằng cha lạ hoắc.
Tôi vừa ra sức gỡ bàn tay thối tha đang nắm chặt cổ
tay mình vừa nhíu mày nói: “Anh làm gì vậy?”
Hắn cười thô bỉ, nói thấy tôi ngồi một mình cô đơn nên
muốn đến nhảy cùng tôi.
Hừ! Tôi cô đơn hay không liên quan gì đến hắn! Hành
động rõ ràng là của mấy thằng lưu manh, mà miệng lưỡi vẫn trơ tráo ra vẻ quang
minh chính đại.
Tôi bực mình đáp lại: “Vớ vẩn! Tôi không cô đơn! Không
có nhảy nhót gì hết! Bỏ tay ra!”
Có lẽ hai cốc bia vừa uống đã bắt đầu ngấm, đầu óc tôi
choáng váng, nói năng cũng không được rành mạch. Trong đầu tôi định sẽ lên lớp
hắn ta một bài học dài dằng dặc, nhưng kết quả lại chỉ phun ra được mấy câu cụt
lủn như gà mắc tóc.
Tôi đoán có lẽ thằng này tưởng mình đang ỡm ờ giả bộ
nên càng kiên quyết sôi sục nắm chặt tay tôi, ra sức kéo ra sàn nhảy bằng được.
Tôi tức quá, vùng vẫy điên loạn, hắn lại càng thích
thú, càng táo tợn ra sức lôi kéo.
Đang bị tên lưu manh này kéo cho sắp khóc đến nơi, tôi
bỗng cảm thấy eo mình nóng ran, một cánh tay vòng qua eo tôi, cổ tay bị túm vừa
được giải thoát nhưng ngay sau đó đã bị một bàn tay khác nắm chặt.
Có tiếng nói bên tai: “Xin lỗi, anh vui lòng đi tìm
người khác, cô này là bạn gái tôi!”
Tên lưu manh nhanh chóng biến mất. Tôi quay đầu lại,
đụng ngay phải một khuôn mặt trẻ trung đẹp trai. Không nhịn được cười, tôi hỏi:
“Ninh Hiên này, sao đi đâu tôi cũng gặp được cậu nhỉ? Một buổi tối gặp những
hai lần! Chẳng lẽ đây là duyên số?”
Cánh tay mạnh mẽ của Ninh Hiên ôm chặt lấy eo tôi, kéo
tôi đến một góc vắng người, hậm hực nói: “Nửa đêm nửa hôm, ăn vận thế này đến
quán bar uống rượu, dáng điệu lả lơi, ánh mắt phóng đãng, chẳng trách mà được
tên đó quấn lấy! Đúng là thiếu đứng đắn!”
Tự nhiên bị hắn chụp cho cái mũ “thiếu đứng đắn”, đầu
tôi bốc khói nghi ngút! Tôi nhìn hắn hầm hầm quát: “Cậu nói vớ vẩn cái gì đấy!
Ai muốn ăn mặc như thế này chứ, chẳng vì cái bữa tiệc vô vị đấy sao! Ai dáng
điệu lả lơi, ánh mắt phóng đãng, tôi bẩm sinh đã là con người đoan trang nết na
thùy mị nhé! Thế nào gọi là chẳng trách mà được tên đó quấn lấy, như thể tôi cố
ý để được thế ấy nhỉ! Nói tôi thiếu đứng đắn? Vậy thì tôi cũng nói cho mà biết
cậu mới là kẻ thiếu đứng đắn! Ưm…”
Tôi đang thao thao bất tuyệt mắng cho hắn một trận đã
đời, thình lình Ninh Hiên cúi xuống hôn chặt lên môi tôi.
Trong chớp nhoáng, như bị sét đánh trúng, tôi ngơ
ngác, ngẩn ngơ, sững sờ, tim loạn nhịp, không biết xử trí ra sao.
Hắn đang làm gì vậy?!
Cánh tay đang ôm eo tôi càng siết chặt hơn; bàn tay
đang nắm cổ tay tôi chuyển lên đỡ đầu tôi. Đôi môi ấm áp mềm mại của hắn đang
áp sát vào môi tôi. Đầu óc trống rỗng, men rượu làm tâm tư tôi hỗn độn, phản
ứng không được nhanh nhạy. Toàn thân tôi, duy chỉ có đôi môi là vẫn còn cảm
giác… đầu lưỡi hắn nhẹ nhàng luồn qua hàm răng, từ từ thăm dò bên trong.
Tôi ra sức vùng vẫy, hắn dùng sức giữ chặt, không cho
tôi trốn tránh, rải những nụ hôn nhẹ lên môi tôi, hắn thì thầm: “Tô Nhã, hắn ta
không thấy được giá trị của em đâu, chia tay hắn đi!”
Một luồng khí râm ran xộc thẳng lên lưng, tôi dồn hết
sức cuối cùng cũng đẩy được hắn ra, quay người chạy thục mạng.
Trời ơi, buổi tối hôm nay, rốt cuộc toàn xảy ra những
chuyện gì thế này?
Tôi gọi điện kể với Tiêu Tiêu mình vừa bị một thằng
nhóc hôn. Tiêu Tiêu hỏi:
“Cậu đã chia tay Trác Hạo rồi à?” Tôi lúng túng đáp:
“Vẫn chưa.” Nó có vẻ hào hứng nói: “Thế cậu đã tìm được tình yêu mới rồi hả?”
Tôi phản pháo: “Tớ nói là tớ bị một thằng nhóc hôn! Chứ không nói tớ và tên
nhóc ấy hôn nhau đâu nhé!!”
Tiêu Tiêu im lặng giây lát rồi hỏi, “Hai chuyện đó có
gì khác nhau?”
Tôi ngớ người cấm khẩu, không biết nên nói thế nào với
nó.
Tiêu Tiêu lại nói: “Tô Nhã, thật ra nghe giọng cậu, tớ
thấy cậu khổ tâm thì ít mà phấn khởi còn nhiều hơn đấy! Có phải cậu… cũng có
cảm tình với thằng nhóc đó không?”
Tôi… tôi có cảm tình với Ninh Hiên?! Cảm tình với một
thằng nhóc ít tuổi hơn tôi?
Tôi lập tức chối bay: “Vớ vẩn! Nó chỉ là một thằng
nhóc chưa đủ tuổi làm người lớn, sao tớ có thể thích nó được!” Tiêu Tiêu băn
khoăn hỏi: “Tô Nhã, rốt cuộc cậu gọi cho tớ nhằm bày tỏ tâm tư tình cảm nào
đây?” Tôi ngẩn người, cũng không biết mình định gọi cho nó tâm sự nỗi lòng gì
nữa.
Chuyện xảy ra hôm nay khiến tôi vô cùng kinh ngạc, rối
bời, và có đôi chút khó xử. Nhưng nhiều hơn cả, dường như lại là một cảm giác
phấn khích âm ỉ trong lòng.
Thật không ngờ một thằng nhóc khôi ngô tuấn tú như vậy
lại chủ động hôn tôi. Điều này quả thực đã thỏa mãn thói ưa hư vinh của tôi,
làm trái tim mơ mộng của tôi len lén nhen nhóm cảm giác lâng lâng vui sướng.
Đầu dây bên kia, Tiêu Tiêu ngừng cười, nghiêm túc nói:
“Tô Nhã, biết mình vẫn còn hấp dẫn là được rồi, đứng đùa với lửa, cậu nhóc đó
học trường nào cậu còn chẳng biết nữa là! Tình cảm là thứ không thể bông đùa,
đừng bốc đồng nghe theo cảm giác. Giờ mới là bắt đầu, đừng lún sâu quá! Tớ chỉ
có thể nói vậy thôi, phần còn lại tự cậu ngẫm nghĩ đi!”
Nói chuyện với Tiêu Tiêu xong, tôi mang nỗi ưu tư ra
cửa sổ ngồi ngẫm nghĩ. Tôi mới phát hiện ra người yêu mình bắt cá hai tay, sau
đó lại bị một thằng nhóc choai choai hôn. Sao mọi thứ cứ rối tinh rối mù lên
thế này!
Hết đau lòng chuyện Trác Hạo chơi bời bên ngoài, nghĩ
đến chuyện bị Ninh Hiên “cưỡng hôn”, tôi thấy có một cảm giác kỳ lạ đang dần
nhen nhóm trong lòng, muốn nén lại mà không sao nén nổi.
Đúng, những gì vừa xảy ra quả thực hơi bất thường.
Nhưng, khi đôi môi Ninh Hiên áp chặt lên môi tôi, tại sao tim tôi lại loạn nhịp
đến vậy? Nụ hôn ngoài ý muốn của hắn làm trái tim tôi đập mạnh hơn bất kỳ nụ
hôn nào giữa tôi và Trác Hạo, một cảm giác rung động, tươi mới.
Lẽ nào do hai cốc bia đã uống?
Càng nghĩ càng rối, tôi lắc đầu nguầy nguậy, muốn gạt
bỏ hình ảnh Trác Hạo phụ tình, và cả khuôn mặt đẹp trai của Ninh Hiên cùng nụ
hôn nóng bỏng hắn đặt lên môi tôi ra khỏi đầu.
Trước mắt, vấn đề với Trác Hạo còn chưa giải quyết
xong, tốt nhất tôi không nên chuốc lấy chuyện ong bướm ly kỳ chết người vào lúc
này.
Còn về Ninh Hiên và nụ hôn của hắn, hãy cứ coi như
chuyện xảy ra ngoài ý muốn sau khi uống rượu vậy.