Đang nói bỗng một người con trai tóc vàng khôi ngô
tuấn tú xuất hiện sau lưng Điền Uyển Nhi, âu yếm ôm eo cô ta. Người này nói
tiếng Anh, lịch sự hỏi tôi là ai. Tôi có phần thảng thốt nhìn hai người họ.
Điền Uyển Nhi giới thiệu với người đó tôi là bạn cũ
của cô ta, rồi bảo anh ta xuống dưới lầu ngồi đợi, cô ta muốn nói chuyện với tôi
một lát. Người con trai đó hôn lên má cô ta, lịch sự chào hỏi tôi mấy câu rồi
đi xuống dưới.
Từ đầu đến cuối tôi vẫn mù mờ chẳng hiểu ra làm sao
cả.
Điền Uyển Nhi nở nụ cười rạng rỡ hạnh phúc nói với
tôi: “Anh ấy là Paul, chồng tôi.”
Tôi ngẩn người nhìn cô ta, ngơ ngác hỏi: “Cô đã kết
hôn rồi sao vẫn cố chấp như vậy, cô đưa chồng cô quay về để cùng thưởng thức
trò vui này của cô phải không?”
Điền Uyển Nhi nhìn tôi, bỗng lên tiếng: “Tô Nhã, thực
ra tôi rất ngưỡng mộ chị. Năm đó, sau khi chị bỏ đi, Ninh Hiên đã rất đau khổ,
đau đến nỗi dường như hận chị đến tận xương tủy, nhưng tôi vẫn không có cách
nào lợi dụng sơ hở đó để chen vào giữa hai người. Cho dù sau đó Ninh Hiên ra
nước ngoài, tôi cũng tìm đủ mọi cách được cùng sang bên đấy, nhưng trước sau gì
tôi vẫn không thể nào gần gũi được với cậu ấy. Vốn dĩ cậu ấy không cho phép bất
cứ người con gái nào tiếp cận mình cả. Cậu ấy hận chị vì sợ bản thân có thể sẽ
dần dần quên mất chị, đồng thời cậu ấy cũng tự lừa dối bản thân, giả sử sau này
thực sự không được gặp lại chị nữa thì tiếp tục hận như vậy sẽ tốt hơn, như vậy
còn đỡ đau buồn hơn. Tôi theo cậu ấy ra nước ngoài, tận mắt chứng kiến cảnh cậu
ấy ngày nào cũng say khướt. Ha ha, nói thêm chuyện này cũng không ngại bị chị
chê cười, hồi đó thậm chí tôi đã từng lợi dụng lúc cậu ấy say rượu để gần gũi.
Nhưng ngay cả trong cơn say, cậu ấy vẫn biết rõ tôi không phải chị, bất kỳ cô
gái nào khác đều không phải chị, tôi không có cơ hội, tất cả các cô gái khác
đều không có cơ hội.” Điền Uyển Nhi nhìn tôi, nói rõ thêm: “Tô Nhã, ngoài chị
ra thực sự trong lòng Ninh Hiên không có nổi người con gái nào khác. Thế nên
cuối cùng, tôi đã rút lui.”
Tôi ngây người ngồi nghe cô ta nói, đầu óc quay cuồng
như thể có người đang xô xát ở bên trong.
Nghe tất cả những gì Điền Uyển Nhi vừa nói, tôi bắt
đầu ngờ chuyện những bức ảnh thực ra không phải do cô ta làm.
Điền Uyển Nhi nói lần này cô ta đưa chồng mới cưới về
ra mắt họ hàng, tối hôm qua mới xuống máy bay, không ngờ hôm nay tình cờ gặp
tôi ở đây.
Cô ta hỏi câu “Lần này cô hài lòng rồi chứ?” tôi vừa
nói là có ý gì, tôi nhìn cô ta đáp: “Không có gì, có lẽ là hiểu nhầm.”
Điền Uyển Nhi đi rồi, một mình tôi lặng lẽ ngồi lại
trầm ngâm suy nghĩ. Nhìn vào phòng VIP đối diện, bỗng nhiên trong đầu tôi vụt
lên một ý nghĩ.
Tôi đứng lên, bước tới trước cửa phòng VIP, đi qua
hành lang và dừng lại trước ô cửa sổ nhìn ra bên ngoài.
Tôi đứng tim, trong đầu lập tức lóe lên vài điều gì
đó. Có vẻ tôi sắp nắm được chân tướng thực sự của mọi chuyện rồi, nhưng trong
lúc bối rối gấp gáp này, chân tướng ấy lại càng trở nên mơ hồ hỗn độn.
Tôi run rẩy lấy điện thoại ra, chỉnh góc độ phù hợp
rồi liên tục ấn phím chụp hình.
Khi quay lại chỗ ngồi, xem lại những bức ảnh vừa chụp,
đầu óc mơ hồ hỗn độn của tôi cuối cùng cũng đã sáng tỏ.
Căn cứ theo những bức ảnh này, có thể khẳng định góc
chụp của chúng hoàn toàn trùng khớp với góc chụp của những bức ảnh nặc danh
chụp cảnh tôi giúp Ninh Hiên “phóng máy bay”.
Nhưng trên hành lang này, phòng VIP bên cạnh khung cửa
sổ đó thường xuyên được dành cho Trác Hạo.
Tôi dần dần xâu chuỗi và tường tận hết mọi chuyện.
Cuối cùng tôi cũng nghĩ ra tại sao năm đó mình lại có
cảm giác quen quen khi gặp thư ký Đường, người đã đưa tôi đến gặp bố Ninh Hiên,
bởi vì tôi đã từng gặp ông ta ở quán karaoke Golden Melody. Người đàn ông trung
niên đi bên cạnh Trác Hạo mà tôi và Ninh Hiên bắt gặp ngoài hành lang hôm sinh
nhật Thôi Dương, chính là thư ký Đường.
Khi đó Ninh Hiên đẩy tôi nép sát vào một bên tường,
dùng cách hôn tôi để tránh ánh mắt của Trác Hạo và thư ký Đường. Tôi còn nhớ
rõ, khi đi qua chúng tôi ông ta còn bất giác thốt lên: “Thanh niên thời nay
đáng sợ thật!”
Thấy Ninh Hiên phản ứng như vậy tôi đã nói với hắn:
Cậu vừa mới thấy Trác Hạo mà phản ứng còn dữ dội hơn cả tôi đấy!
Ninh Hiên nói với tôi: Đương nhiên. Hắn là tình địch
của tôi mà.
Nhưng bây giờ nghĩ lại, hóa ra khi đó người mà Ninh
Hiên muốn tránh không phải là Trác Hạo, mà chính là thư ký Đường.
Thư ký Đường, thư ký Văn phòng Tỉnh ủy, một trợ thủ
tâm phúc của bố Ninh Hiên.
Thời gian đó hình như Trác Hạo đang tích cực bôn tẩu,
kết giao với các yếu nhân trong tỉnh ủy để nhắm miếng đất vàng ở thành phố B
cho cơ sở mới của công ty anh ta.
Tôi lại nhớ ra, hôm tôi được thư ký Đường đưa đến tòa
nhà bỏ trống đó thực ra không phải là lần đầu tiên tôi gặp bố Ninh Hiên.
Sớm hơn thế, tôi đã từng nhìn thấy Trình Viễn Thiên
khi tôi đeo sợi dây chuyền giả theo Trác Hạo đến tham dự buổi tiệc tối hôm đó.
Nói đến đây mới nhớ ra, Điền Uyển Nhi làm sao có thể
biết được bố của Ninh Hiên chính là Phó Chủ tịch tỉnh đương thời, Trình Viễn
Thiên chứ. Nhưng Trác Hạo thì biết. Trước ngày tôi đến gặp Trình Viễn Thiên,
vào bữa tối chia tay Trác Hạo rời khỏi anh không vui vẻ gì, nếu như tôi nhạy
bén một chút, nhất định đã có thể phát hiện ra sự phẫn nộ khi đó của anh ta vốn
đã vượt xa rất nhiều so với tình cảm thông thường của con người. Có lẽ khi từ
trong nhà hàng nhìn ra thấy tôi và Ninh Hiên đứng hôn nhau, anh ta đã quyết
định sẽ gửi những tấm ảnh đó đến tay bố Ninh Hiên.
Sau đó tôi rời khỏi thành phố A sáu năm, gặp lại Ninh
Hiên ở thành phố B. Khi đó tôi đang có ý định làm lại từ đầu cùng Ninh Hiên thì
nhận được điện thoại uy hiếp của bố hắn.
Trong điện thoại, Trình Viễn Thiên nói với tôi: Ông ta
nhận được bưu kiện nặc danh gửi từ nước ngoài.
Tôi nhớ kỹ lại, thời gian đó Trác Hạo cũng đang đi
công tác nước ngoài.
Có lẽ anh ta đọc được thông tin Ninh Hiên về nước, sợ
chúng tôi sẽ trở về bên nhau nên lại nhẫn tâm giở trò cũ một lần nữa.
Nhưng dù vậy vẫn không thể cản được sứt hút giữa tôi
và Ninh Hiên, cuối cùng tôi và Ninh Hiên đã bất chấp tất cả để sà vào lòng
nhau, so với trước kia, yêu nhau còn hơn cả chết đi sống lại.
Sau đó là những ngày sau triển lãm. Trình Viễn Thiên
một lần nữa gọi điện, cho tôi biết ông ta lại nhận được bưu kiện nặc danh gửi
từ nước ngoài.
Mà khi đó cũng chính là thời gian Trác Hạo ra nước
ngoài công tác nhân thể nghỉ ngơi cho khuây khỏa đầu óc.
Tôi nhớ trước đó khi nói chuyện chia tay, anh ta gần
như thề rằng tôi và Ninh Hiên nhất định sẽ không thể ở bên nhau. Sau này nghĩ
lại, tôi đoán từ lúc đó anh ta đã rắp tâm bất luận thế nào cũng phải khiến tôi
và Ninh Hiên chia tay.
Trong buổi bế mạc triển lãm, tôi nhớ Trác Hạo đã đến
nói với tôi: Anh hy vọng khi về nước em sẽ lại quay về bên anh.
Tôi cứ tưởng anh ta không đạt được thứ mình muốn nên
trở nên mù quáng và gàn dở như vậy. Nhưng sự thật, anh ta không hề mù quáng mà
đã sẵn có chủ đích của mình rồi.
Vì anh ta nhận thấy, chỉ cần gửi bưu kiện thêm một lần
nữa là có thể cắt đứt hoàn toàn quan hệ giữa tôi và Ninh Hiên.
Xâu chuỗi lại tất cả. Năm đó người chụp những bức ảnh
nóng của tôi và Ninh Hiên không phải Điền Uyển Nhi mà là Trác Hạo. Người gửi
thư nặc danh và bưu kiện nặc danh từ đầu đến cuối vẫn chỉ là Trác Hạo.
Khi phát hiện ra tất cả sự thật, tôi đã rất, rất ghê
tởm và căm hận những gì Trác Hạo đã làm, tôi hận không thể lột da, rút xương,
nhai sống từng miếng thịt của anh ta cho hả.
Nhưng hai năm nay, mối hận trong lòng tôi đã dần dần
phai nhạt, dần dần không còn tồn tại, và tôi cũng dần dần coi anh ta như một
người xa lạ, chỉ vô tình đi lướt qua trên đường mà thôi.
Dẫu sao khi ở thành phố B, anh ta cũng thật lòng đối
tốt với tôi. Anh ta vẫn thường nói, nhìn em buồn bã như vậy anh cảm giác tất cả
đều do lỗi của mình.
Khi đó thực ra anh ta cũng đã hối hận rồi. Về sau, nếu
không phải tôi cho anh ta hy vọng rồi lại rời bỏ anh ta, có lẽ anh ta đã không
mù quáng giở lại thủ đoạn cũ hết lần này đến lần khác như thế.
Mọi việc trên đời đều có nguyên nhân của nó. Kết cục
của tôi là kết quả của sự hồ đồ, và sự hồ đồ này cũng là hậu quả từ vô số những
hồ đồ khác mà ra.
Chuyện đã qua từ lâu, nỗi nhớ nhung hằng ngày cũng đủ
ăn mòn mục rỗng lòng người rồi, ai còn tâm trí đâu để đi căm hờn một người mình
không hề yêu thương vì những chuyện hồ đồ năm xưa nữa.
Độ lượng với người, lòng tự thấy thoải mái.
Cuộc đời tôi đã có quá nhiều chuyện buồn, hà tất phải
mang thêm căm thù, hậm hực làm gì để bản thân càng thêm đau khổ.
Vì thế tôi nói với Trác Hạo tôi không còn hận anh ta
nữa.
Nhưng với Trác Hạo, việc tôi không thèm đếm xỉa đến
anh ta là sự trừng phạt tàn nhẫn cao hơn căm hận nhiều.
Mấy hôm nay lại có khách đến tìm tôi, lại là một người
từ quê lên. Trông thấy người đó tôi đã kinh ngạc vô cùng. Tưởng tượng thế nào
tôi cũng chưa bao giờ dám nghĩ người đến đây tìm tôi, lại chính là bố của Ninh
Hiên, Trình Viễn Thiên.
Trước bộ mặt kinh ngạc thảng thốt của tôi, Trình Viễn
Thiên vẫn điềm tĩnh cười hiền hậu. Ông ta nói: “Tôi mới được ra tù. Khó khăn
lắm mới hỏi được bố cô là cô đang ở đây!”
Ông ta nói với tôi, ông ta được sửa lại án sai, mọi
tội danh đã được chứng minh là vu khống, những kẻ hãm hại ông ta đều đã phải
nhận những hình phạt đích đáng. Ông ta còn nói mặt dù oan khiên đã được làm rõ
trắng đen, có thể phục hồi nguyên chức, nhưng sau hai năm ngồi trong nhà giam,
ông ta đã xem nhẹ những thứ danh lợi lúc lên lúc xuống này rồi.
Ông ta nói trong phần đời còn lại của mình, không còn
thiết tha gì với chốn quan trường nữa, cam tâm tình nguyện trở về làm thường
dân để hưởng chút an nhàn tuổi già.
Ông ta nói với tôi: “Thực ra lần này được sửa lại án
sai phải cảm ơn bố cô rất nhiều. Năm đó không chỉ có một mình bố cô tham ô công
quỹ mà dính líu đến rất nhiều người khác. Vì tôi đưa ra chủ trương điều tra
triệt để chuyện này nên bị nhiều người căm ghét. Lý do chính khiến tôi trượt
ngã cũng xuất phát từ đây. Bố cô đã chủ động gửi toàn bộ tài liệu liên quan đến
chuyện tham ô công quỹ năm đó lên cấp trên và còn cung cấp thêm rất nhiều tài
liệu khác nữa, bên cạnh đó cũng nhờ thư ký Đường giúp đỡ chạy vạy khắp nơi, tôi
mới có thể được sửa lại án oan.”
Nghe ông ta nhắc đến bố, tôi không khỏi kinh ngạc, vội
vàng hỏi: “Vậy bố tôi thế nào rồi? Ông có phải ngồi tù không?” Mấy hôm trước
khi tôi gọi điện về nhà không hề nghe bố nhắc đến chuyện này.
Ông ta an ủi: “Có lẽ bố cô không muốn cô phải lo lắng
nên mới không cho cô biết. Trước khi đến đây ông ấy có nói với tôi, cô đang
sống rất khổ sở, chỉ nên nói với cô những tin tức tốt, còn tin xấu thì không
được nói ra nửa lời.”
Nghe tới nỗi khổ tâm của bố mẹ, mắt tôi bắt đầu ươn
ướt. Tôi lại hỏi ông ta: “Liệu bố tôi có phải đi tù không? Hay là ông đã vào
đấy rồi?”
Trình Viễn Thiên mỉm cười, trả lời tôi: “Cô yên tâm,
bố cô sẽ không phải đi tù đâu.”