Vẫn Mơ Về Em

Chương 16: Chương 16: Hắn đã quay lại




Trong lưu bút lớp đại học, nhiều bạn đã viết về tôi thế này: Tô Nhã, cậu là người khủng hoảng nhất mà tớ từng gặp trong đời đấy!

Chuyện là tôi có cái thói ra ngoài mua đồ hay ăn uống thường xuyên quên mang theo tiền, đến khi thanh toán mới chợt nhớ ra và điện thoại tứ tung cần cứu mọi người. Bị tôi hành hạ nhiều lần nhất chính là Tiêu Tiêu. Nó thường nói: “Tô Nhã, tớ thật bái phục dũng khí của cậu, lần nào cũng dám gọi tớ đến giải quyết rắc rối cho, lại còn trơ tráo mặt dày mày dạn không biết xấu hổ nữa! Cậu thử là tớ một lần mà nghĩ xem tớ chán và nản với cậu nhiều đến thế nào!”

Còn tôi, vẫn vô liêm sỉ nhe răng ra cười.

Lát nữa Tiêu Tiêu thể nào cũng lại tức tối gầm lên cho xem, và tôi sẽ lại thi triển tuyệt chiêu vô liêm sỉ nhăn nhở cười tiếp.

Tô Nhã khủng hoảng hôm nay đi uống rượu mua say lại quên mang ví! Có ít tiền trên người đã trả hết cho ông tài xế taxi đưa tôi đến đây mất rồi!

Không biết do dạo này ăn uống, nghỉ ngơi không được tốt hay tại men rượu sầu dễ xông lên não hơn mà khi rút điện thoại từ trong túi ra tôi cứ thấy mơ mơ màng màng, mắt muốn díp lại, cảm giác toàn thân vô cùng chông chênh, choáng váng.

Tôi bò rạp trên quầy bar hệt như một con cún bị mèo hoang cướp mất bạn tình, thảm thương mở to đôi mắt, mong sao ánh mắt có thể xuyên qua những mơ hồ và run rẩy, tìm thấy tên Tiêu Tiêu trong danh bạ điện thoại.

Mò mẫn mãi mới thấy được tên Tiêu Tiêu, đến đây mắt tôi đã sụp luôn hết chống đỡ nổi. Cơn say đến nhanh quá. Rượu vào cộng với tình trạng thiếu ngủ gần đây, tôi thấy như mình chỉ cần thả lỏng một chút là có thể ngủ say như chết.

Điện thoại kêu tút tút mấy tiếng ngắn ngủi thì có người bắt máy. Chắc gần đây thiếu ngủ nên bị ù tai, lại thêm men rượu làm cho trì độn, khiến tôi nhất thời không nghe rõ Tiêu Tiêu đang nói gì với mình ở đầu bên kia.

Không cần biết nói gì, việc của tôi gấp hơn. Đầu lưỡi hơi tê cứng, chỉ vỏn vẹn nói được là mình uống rượu không mang tiền cần Tiêu nương nương tốt bụng đến giải cứu.

Bên kia hình như cúp máy ngay. Điện thoại vẫn cầm trong tay còn chưa kịp gập lại tôi đã chìm vào cơn mê rồi.

Tôi dần thoát khỏi cơn mê man, lấy lại được chút nhận thức, hình như có người đang lay mình. Đầu vẫn choáng váng, tai vẫn ù ù, tôi có cảm giác bộ ngực cứng rắn của Tiêu Tiêu kề trên lưng mình bỗng nhiên biến đâu mất hai cục thịt tròn tròn. Cánh tay nó đang để trên hông tôi sao mà cũng mạnh mẽ chưa từng thấy!

Hơi hoảng hốt, tôi kêu lên một tiếng: “Này!” Chỉ thấy mồm miệng mình lắp bắp: “Tiêu Tiêu, đứng ra trước mặt tớ xem nào, nói cho tớ biết đã xảy ra chuyện gì, sao không thấy ngực của cậu đâu nữa? Nói cho chị biết, rồi chị đòi lại cho!”

Tôi vừa nói vừa cố quay lại lần lần mò mò trên bộ ngực của kẻ đứng sau mình nhưng sờ mãi vẫn thấy phẳng lì, chẳng thấy đỉnh núi nào cả. Thế nên tôi càng chắc chắn ngực của Tiêu Tiêu không còn nữa thật rồi.

Bỗng kẻ đứng sau lưng tôi lên tiếng, nghe có vẻ não lòng: “Tô Nhã, tôi không phải là Tiêu Tiêu gì cả. Sao chị uống nhiều thế này?”

Nó không phải là Tiêu Tiêu? Không, không phải là con gái! Nó không phải là Tiêu Tiêu thì là ai?

Tôi vội vàng quay đầu lại, đập ngay vào mắt tôi chính là bộ mặt đẹp mã đáng ghét của Ninh Hiên.

Nhất định là tôi bị ma nhập, không thì tôi đã không ngớ ngẩn đưa tay lên sờ mặt hắn, vuốt ve hắn với ánh mắt háo sắc và cái đầu mất trí, thủ thỉ với hắn bằng thứ giọng gợi tình: “Ninh Hiên? Ninh Hiên à? Sao lại là cậu? Không phải là Tiêu Tiêu à? Tiêu Tiêu đã biến thành Ninh Hiên à?” Hắn đưa tay lên nắm chặt bộ vuốt đang cố cưỡng đoạt hắn của tôi rồi dịu dàng gọi tên tôi: “Tô Nhã”

Tôi như bị điện giật, toàn thân tê dại, trong đầu lập tức vụt hiện lên vài sự việc.

Tôi đẩy Ninh Hiên ra, quay người định bỏ đi. Nhưng đầu óc vẫn điên cuồng chao đảo, hai chân lâng lâng thành ra cứ xiêu xiêu vẹo vẹo, suýt nữa thì ngã lăn ra đất.

Mới đi được hai bước thôi nhưng chắc chắn bộ dạng tôi lúc này vô cũng nghiêng ngả!

Nhờ có Ninh Hiên kịp thời đến, tôi mới tiếp tục đứng được nhưng rồi lại vùng vẫy quát tháo: “Bỏ tay ra!”

Hắn vẫn giữ chặt lấy rồi quyết không buông tay, giận dữ quát: “Chị đã say đến mức này còn làm mình làm mẩy nỗi gì? Rốt cuộc chị muốn làm gì?”

Hắn quát tôi thì tôi cũng quát lại: “Làm gì cũng không cần cậu quan tâm! Bỏ tay tôi ra ngay! Tôi là cô giáo của cậu đấy! Chú ý giúp đi!” Thực ra nói đến đây đường đường chính chính quang minh chính đại kết thúc thì tốt biết bao, nhưng chẳng biết sao tôi lại không thể kiểm soát được đầu óc, miệng lưỡi và trái tim mình. Nói xong những lời đó, căm giận với phẫn nộ lại càng cao ngút trời, tôi tiếp tục gào thét: “Cậu đã có bạn gái rồi còn đến đây tìm tôi làm gì, mau về với bạn gái của cậu đi!”

Về sau khi đầu óc đã tỉnh táo hơn, lần nào nghĩ đến câu nói này tôi cũng thấy rùng mình, mồ hôi tuôn ra như tắm.

Tuy ngoài miệng là mắng mỏ đấy nhưng rõ ràng còn có nhõng nhẽo nũng nịu, ỏn ẻn trách cứ, và cả nói chua xót của tôi. Thực ra câu này tương đương với câu: Cậu thích tôi cơ mà, sao đã đi tìm bạn gái khác rồi?

Vã mồ hôi!

Thực ra chỉ cần là con gái, ai mà chẳng có chút ích kỉ hư vinh. Muốn có một người luôn tốt với mình, nhưng lại chẳng chịu tiếp nhận người ta, để rồi khi thấy người ta ở bên người khác thì lại ít nhiều cảm thấy khó chịu. Chẳng phải là vì yêu người ta, mà chỉ là hụt hẫng khi mất đi chút hư vinh được một người khác giới yêu thương mà thôi.

Nhưng tôi cũng vô cùng chắc chắn, việc tôi khó chịu khi thấy Ninh Hiên cặp kè cùng Điền Uyển Nhi hoàn toàn không chỉ là do hụt hẫng vì mất đi chút tình cảm hư vinh. Sự thực là tôi đang ghen, tôi buồn vì mất hắn, đau đớn vì không thể có được hắn.

Tôi nói với Ninh Hiên: “Buông tôi ra! Cậu đã có bạn gái rồi còn gì, đi tìm cô ta đi!”

Ninh Hiên không những không buông tay mà còn kéo tôi lại ôm chặt vào lòng. Mặc cho tôi cố vùng vẫy, hắn không nói một lời vẫn cứ ôm chặt tôi như vậy.

Vốn dĩ tôi là đứa con gái từ khi sinh ra đã cực kỳ ồn ào, ngay cả lúc này cũng không thể lặng yên được. Cứ nghĩ đến mấy ngày gần đây vòng tay này vẫn ôm ấp cô nàng chuyên đi vệ sinh quên giấy kia lòng tôi trào dâng nỗi căm phẫn xót xa. Bị hắn ôm chặt vào lòng, tôi chỉ biết dồn hết hờn giận lên hai cánh tay đang tự do, vòng ra sau lưng hắn đấm loạn lên, miệng tua đi tua lại một câu: “Cậu đi ngay cho tôi! Đi đi! Tôi không muốn nhìn mặt cậu!”

Mấy tiếng “không muốn nhìn mặt cậu!” của tôi hình như đã làm tổn thương Ninh Hiên. Hắn buông tôi ra, quay đầu bỏ đi thật.

Hắn đi rồi, bản lĩnh của tôi cũng chẳng còn nữa. Xiêu vẹo bước ra khỏi quán rượu, gió lạnh bên ngoài quật vào người, nửa não trái đầy bột mỳ với nửa não phải đầy nước đập vào nhau thành một đống nhão nhoét.

Tôi lê lết đến bên một bức tường, ngồi sụp xuống, khóc váng lên.

Bảo đi là đi thật. Sao hắn có thể đi luôn như thế được?

Càng nghĩ càng buồn, nước mắt càng tuôn ra xối xả như vòi nước chưa khoá van, từng giọt nước mắt nổi nhau trào qua khoé mắt, lã chã rơi xuống mặt đất.

Lòng tôi quặn đau.

Đang nghẹn ngào nức nở như tắc thở đến nơi, bỗng trước mắt tôi xuất hiện một đôi giầy cỡ khoảng bốn mươi.

Nước mắt vẫn đong đầy nên mọi thứ trước mắt tôi đều vô cùng mờ mịt, để xác định đôi bàn chân đó không phải là ảo ảnh, vừa khóc tôi vừa thò tay ra sờ sờ lên mặt đôi giầy. Đúng là có da có thịt thật, tôi quả thực không nhìn nhầm.

Trên đầu bỗng vang lên một tiếng cười khe khẽ.

Mắt vẫn nhạt nhoà, tôi ngẩng đầu lên, trông thấy một khuôn mặt long lanh trong bóng nước.

Tôi ngồi ngây dại ngước nhìn khuôn mặt đó, trong tư thế gần như quỳ lễ.

Kẻ đã bỏ đi rồi lại quay lại đó chìa tay ra trước mặt tôi; tôi ngây ngô đặt tay mình vào bàn tay hắn. Hắn nắm lấy tay tôi, kéo tôi đứng dậy, ôm siết vào lòng.

Lần này tôi chẳng còn vùng vẫy gì nữa, ngoan ngoãn dụi đầu vào ngực hắn, không cả động đậy. Còn động đậy nữa, sợ rằng hắn sẽ lại đi mất, và rồi, chẳng bao giờ quay đầu nữa.

Ninh Hiên ôm siết lấy tôi, rồi ghé sát vào tai tôi thì thầm: “Chị chẳng bảo tôi đi đi còn gì? Tôi đi rồi đấy sao còn ngồi đây khóc một mình?”

Không biết tôi còn bao phần tỉnh, bao phần say, hoặc có lẽ đã dứt khoát mượn rượu giả say. Tôi nói lảng sang chuyện khác: “Cậu nói với tôi cậu chưa tốt nghiệp đại học cơ mà, nếu vậy cậu phải là sinh viên chứ, sao bỗng nhiên biến thành học sinh cấp ba thế này?”

Nói hết câu, đến tôi cũng tự thấy buồn nôn vì cái giọng trách mắng ẽo ợt của mình.

Vậy mà Ninh Hiên lại làm như thích thú lắm đáp lại: “Chị hỏi tôi tốt nghiệp đại học chưa, tôi nói chưa. Tôi đã nói mình là sinh viên bao giờ đâu. Còn chưa tốt nghiệp cấp ba thì tất nhiên là chưa tốt nghiệp đại học. Tôi trả lời như thế sai chỗ nào? Tại chị nhận thức sai thì có!”

Tôi không cam chịu. Từ trước đến giờ hoá ra tất cả đều do tôi hiểu nhầm cả ư! Tôi giơ tay đám thùm thụp mấy cái vào lưng Ninh Hiên: “Tại sao cậu mới mười tám tuổi!” Giọng điệu bất mãn đầy dục vọng này của tôi bảo đảm có thể làm người nghe thủng dạ dày, thủng phổi luôn được.

Ninh Hiên nhẹ nhàng đặt tay lên má, nâng mặt tôi lên, nhìn tôi, không nhịn được cười nói: “Nhìn chị xem, hai mươi lẻ một tuổi rồi nhưng tâm lý đã trưởng thành đâu. Tôi tuy mới mười tám nhưng bác sĩ tâm lý kiểm tra đều bảo độ tuổi tâm lý của tôi phải ngoài hai mươi lăm đấy. Chị vẫn là một đứa nhóc ngồi khóc như con mèo con, xấu chết được!”

Nghe hắn nói mình xấu chết được, cơn giận lại sôi sùng sục, tôi tiếp tục nói năng hồ đồ một lần nữa, đẩy hắn ra và hét to: “Ừ! Tôi xấu! Bạn gái cậu thì xinh, cậu đi tìm cô ta đi! Đi đi, đi mau đi! Đi tìm bạn gái cậu đi, tôi cũng đi tìm bạn trai tôi!”

Tôi làm ra vẻ muốn bỏ đi. Lần này tính khí Ninh Hiên lại tốt thế, không buồn trả miếng cũng không thèm bỏ đi, kéo giật tôi lại quát lớn: “Điền Uyển Nhi không phải là bạn gái tôi! Tôi không có bạn gái!”

Tôi hận! tôi hận nhất là loại đàn ông những lúc thế này vẫn chối đây đẩy chuyện đã có bạn gái!

Tôi nổi xung: “Cô ta không phải là bạn gái cậu mà ngày nào cậu và cô ta cũng như hình với bóng, cậu cho tôi là đứa ngốc à! Cậu đi đi, đi đi, mau tìm bạn gái của cậu đi!”

Ninh Hiên bị tôi xua đuổi cũng bực mình, gầm lên: “Nếu chị sớm thẳng thắn, nếu chị không cự nự như thế thì tôi cần gì phải dùng đến chiêu khích tướng này! Chị tưởng tôi muốn ngày nào cũng phải giả vờ đi đi lại lại bên người tôi không thích như vậy lắm à!”

Tôi sững sờ một lát. Ninh Hiên thấy tôi ngẩn người lại đưa tay nâng mặt tôi lên, nói: “Tô Nhã, thật đấy, cô ấy không phải bạn gái tôi đâu, tôi chỉ thích chị thôi!”

Độ mê hoặc trong câu nói của hắn càng lúc càng nồng sâu, không cẩn thận chút thôi là dễ ý loạn tình mê lắm. Tôi cố gắng vùng vẫy giữ lại chút lý trí, lên tiếng chỉ trích hắn: “Nhưng cậu lợi dụng như thế sẽ khiến cô bé đau lòng lắm đấy!”

Ninh Hiên cười ha hả nói: “Tô Nhã, chị thật lương thiện quá, lúc ghen tuông còn không quên lo nghĩ cho người ta. Tôi đã nói rõ với Uyển Nhi rồi, cô ấy cũng biết hết sự tình mới tự nguyện đóng kịch cùng tôi đấy chứ!”

Tôi bất giác thở dài: “Xem ra cô bé thực sự rất thích cậu, nên mới đồng ý hi sinh tình cảm của mình để diễn với cậu màn kịch này!”

Ninh Hiên nhìn tôi, ánh mắt vừa cố chấp vừa trầm ngâm: “Thế còn tôi thì sao? Chị quan tâm đến người khác như vậy, tại sao lại không thể nghĩ cho tôi? Nhìn thấy chị và bạn trai cũ hôn nhau nồng cháy trong xe như vậy, nhưng tôi vẫn kiên quyết không từ bỏ, còn phải tìm người cặp kè cùng mình diễn kịch trước mặt chị, sao chị không hiểu tôi thích chị đến nhường nào?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.