Câu hỏi đột ngột của An Tỷ làm tôi thót tim. Không ngờ
nó lại cho tôi cơ hội được phát biểu hiên ngang như thế này! Nhưng đau xót
thay, tôi lại không hiểu điểm chung nó nói đến rốt cuộc là cái gì.
Tôi lắc đầu. An Tỷ bĩu môi chế giễu tôi: “Lúc cho nói
thì không nói! Đúng là bà chị rắc rối!”
Tôi lúng túng cầm cốc nước trước mặt lên, lưỡng lự hồi
lâu xem nên hất nó vào mặt An Tỷ rồi kêu mình lỡ tay hay cố nhẫn nhịn uống hết
nước hòng dập ngọn hỏa khí phừng phừng trong gan ruột.
Cuối cùng tôi nghiến răng ken két, theo lý trí lựa
chọn phương án thứ hai.
An Tỷ tiếp tục công kích: “Tô Nhã, đừng chỉ chăm chăm
uống nước, mau nhìn mình đây này, mình sắp công bố đáp án đây!” Tôi vội đặt cốc
nước xuống, chăm chú nhìn nó, An Tỷ nói: “Điểm chung ở đây chính là: bên tổng
công ty ở nước ngoài không có cậu nên sếp rất ghê gớm, bạo lực; về chi nhánh ở
trong nước, từ khi tìm cậu, sếp liền trở nên rất ngoan hiền rất nhẹ nhàng!”
Tôi vội vàng giơ ngón tay cái lên, nói: “An Tỷ, cậu,
cậu tài thật! Nói năng ra vần ra vẻ, đăng đối hay lắm, lợi hại lắm!”
An Tỷ dương dương tự đắc hất tóc, nói: “Chấp nhận lần
ngắt lời này, rất chuẩn, rất đúng lúc!”
Theo lời của An Tỷ, những ngày tôi đến ngồi không
trong phòng làm việc của Ninh Hiên, mấy trợ lý của hắn đều nhất loạt trầm trồ:
“Dạo này sếp thiết kế vừa nhanh lại vừa đẹp!” An Tỷ nói, thực ra tác dụng của
tôi không chỉ làm bình hoa trang trí, nói chính xác thì tôi chính là nguồn cảm
hứng thiết kế của sếp thứ nó.
Tôi băn khoăn nói: “Sao có thể thế được? Ở chỗ sếp thứ
các cậu mình làm gì có vai trò cao quý thế!”
An Tỷ lại nói: “Tô Nhã, cậu có biết không, người trong
nghề khi đánh giá các thiết kế trước kia của sếp Trình đều bảo những thiết kế
ấy đều lên một nỗi đau u uất triền miên, như thể có một tâm sự tuyệt vọng không
tìm được nơi trút bỏ. Nhưng mấy thiết kế gần đây của sếp được các chuyên gia
hết lời ca ngợi. Bọn họ nói các tác phẩm mới của ngài Trình dường như đã mang
một phong cách hoàn toàn khác, tràn đầy sức sống và bừng bừng sinh khí như cây
trổ chồi non, như mùa xuân quay về trên mặt đất, ẩn chứa một hạnh phúc thầm
lặng, mơ hồ khó hiểu, không thể diễn tả thành lời, thứ hạnh phúc muốn dấu kín
trong đáy lòng nhưng lại khó mà che đậy!”
Nghe An Tỷ nói, tim tôi đập dồn khủng khiếp. Trong cơ
thể tôi có thứ gì đó đã sớm bị đè nén từ lâu, giờ dưới tác động của mấy câu nói
này liền vùng lên đấu tranh, chen lấn thoát ra ngoài.
Tôi biết, thứ đó được gọi là tình yêu.
Những lời An Tỷ khiến thứ tình yêu tôi đã sống chết đè
nén trong lòng chẳng thể nào lặng yên được nữa, chúng bắt đầu hồi sinh!
An Tỷ nói: “Tô Nhã, hôm đó khi cậu buộc tóc đuôi gà
cho mình xem, mình đã không khỏi thầm reo lên: A! Chính là ả! Trước đấy vì sự
biến đổi rõ rệt giữa tình hình trong và ngoài nước, mình sớm đã cảm thấy sếp
thứ có gì đó không bình thường với cậu; về sau nhìn cậu buộc tóc cao lên, mình
hoàn toàn có thể đảm bảo cô Ngải Phi kia tuyệt đối không phải là bạn gái của
sếp thứ! Vì cô gái buộc tóc đuôi gà trong điện thoại của sếp, chính là cậu!”
Giọng tôi run run: “An Tỷ, cậu mới chỉ được nhìn lướt
qua rất nhanh thì sao có thể khẳng định cô gái đó là mình được? Hồi trẻ đúng là
mình có buộc tóc đuôi gà nhưng ngoài đường còn vô số cô gái khác cũng buộc tóc
đuôi gà, dựa vào đâu mà cậu bảo là mình! Còn nữa, nói cho cậu biết, sếp của cậu
không thể có ảnh của mình được!” Bởi chúng tôi còn chưa kịp chụp ảnh thì đã
chia tay rồi.
An Tỷ kích động đập bàn quát: “Tô Nhã! Nói cho cậu
biết, cậu có thể sỉ nhục mình không có thành tựu sự nghiệp gì, nhưng tuyệt đối
không được coi thường trình độ chuyên môn của mình! Cậu đang nghi ngờ kĩ năng
thu thập tin tức tình báo của mình đấy! Cậu đang trơ tráo chà đạp lên nhân cách
và lòng tự trọng của mình đấy! Nói cho cậu biết chỉ cần chớp mắt nhìn qua mấy
bức hình đó mình cũng có thể khẳng định chắc chắn người trong hình chính là
cậu! Không những có thể nhìn ra người đó là cậu, thậm chí mình còn nhìn rõ chỗ
chụp hình khi đó là sân bay nhé!”
Tôi không thể nói thêm câu gì nữa, toàn thân bị nhấn
chìm trong nỗi kinh ngạc và chấn động quá lớn, tôi hóa đá!
Tôi và Ninh Hiên đã làm với nhau đủ mọi chuyện, thậm
chí còn đã gạo nấu chín thành cơm, nhưng chỉ duy có chụp ảnh cùng nhau là chưa.
Hồi đó ngày nào chúng tôi cũng dính chặt lấy nhau, tai áp má kề chẳng có thời
gian đâu nghĩ đến chuyện đi chụp ảnh. Đến lúc chia tay mới ngỡ ngàng nhận ra cả
hai chưa có với nhau một bức ảnh nào.
Nghiêm túc mà nói, thực ra chúng tôi cũng có một kiểu
chụp chung. Nhưng bức ảnh đó quả thực quá éo le, nó chính là lưỡi dao đã giáng
xuống, chặt phăng hạnh phúc ngọt ngào của tôi và Ninh Hiên.
Tôi hơn Ninh Hiên một chút vì còn giữ được mấy bức ảnh
cố tình chụp hắn trên bờ biển trước khi chia tay.
Nhưng theo lời An Tỷ nói thì trong điện thoại của Ninh
Hiên cũng có ảnh của tôi, lại là chụp ở sân bay.
Lời của An Tỷ giống như một viên đá cuội nhọn sắc, ném
mạnh xuống mặt hồ tĩnh lặng trong lòng tôi, phá tan sự bình yên trong tôi và
làm dâng lên những con sóng cuốn đi bất tận.
Ngày chia tay, tôi mượn cớ Ninh Hiên không chịu xóa
những bức ảnh hắn chụp tôi bằng điện thoại để gây sự, nổi giận vô lý, la lối om
sòm. Chính mắt tôi trông thấy chiếc điện thoại của hắn tan tành trên mặt đất.
Sau đó, hai chúng tôi mỗi người một hướng, quay lưng lại với nhau, kẻ đi bên
trái, người rẽ bên phải, không ai quay đầu nhìn lại, cứ vậy ngang bướng, đơn
độc tiến về phía trước.
Ở giữa chỏng gọng một xác điện thoại vỡ nát.
Tôi đã tưởng rằng, khi bước đi trên con đường chia tay
đó, cả tôi và Ninh Hiên đều không ai quay đầu nhìn lại.
Nhưng đến giờ phút này nghĩ lại, có lẽ tôi đã nhầm.
Mình tôi tàn nhẫn lại cứ nghĩ rằng ai cũng nhẫn tâm như mình, mà sự thật lại
không phải vậy. Rõ ràng Ninh Hiên không chỉ quay đầu lại, thậm chí hắn đã quay
trở lại chính nơi bắt đầu con đường chia ly ấy!
Cảnh tượng lúc đó như thế nào?
Hắn dừng chân, chầm chậm quay đầu lại, nhìn theo bóng
tôi đang xa dần, chờ đợi tôi cũng sẽ quay đầu lại nhìn hắn; nhưng tôi đã không
làm vậy. Trước sau tôi vẫn quả quyết bước thẳng về phía trước, càng lúc càng
xa, càng lúc càng mất hút. Từ đầu đến cuối, tôi không hề ngoảnh lại.
Đau lòng và thất vọng, hắn thẫn thờ trở lại nơi diễn
ra cuộc chia tay của chúng tôi, một mình đứng đó trong nỗi cô quạnh, đau khổ và
hối tiếc, day dứt hồi tưởng trận cãi vã.
Chắc chắn trái tim hắn đã rất đau, chắc chắn hàng lông
mày của hắn đã nhíu lại rất chặt, và trong đôi mắt hắn nhất định đã đong đầy
nước mắt nhưng vẫn bướng bỉnh không chịu trào ra, còn bờ môi hắn hẳn đã run run
khẽ gọi tên tôi.
Nhất định hắn đã gọi: Tô Nhã, Tô Nhã, quay đầu lại đi,
em hãy quay lại đi!
Nhưng tôi hoàn toàn không nghe thấy gì, hoàn toàn
không trông thấy gì, chỉ chăm chăm bước về phía trước, nghĩ rằng hắn cũng như
mình, không hề ngoảnh lại.
Tôi cũng muốn ngoảnh lại, nhưng tôi biết mình không
thể.
Cuối cùng bóng hình tôi càng lúc càng mờ đi rồi biến
mất. Còn bóng dáng lẻ loi của hắn thì ngồi xuống, lặng lẽ nhặt những mảnh điện
thoại vỡ vương vãi trên mặt đất, run rẩy gom xong rồi mới ủ rũ bỏ đi.
Vừa nghĩ đến cảnh tượng này, trào ra trong mắt tôi
dường như không phải là nước mắt mà chính là máu tươi ứa từ tim.
Lồng ngực tôi nhức nhối như bị nện bằng chùy nặng,
nghiền bằng đá tảng. Tôi chỉ còn lại như một cái xác biết thở, linh hồn đau đớn
đến tê dại, ngạt thở nhớ lại chuyện cũ, nước mắt tuôn như mưa.
Tôi đã làm tổn thương Ninh Hiên đến vậy mà hắn vẫn
không nỡ từ bỏ tôi; tôi đã cư xử tệ bạc đến vậy mà hắn vẫn sửa bằng được điện
thoại để lưu lại mấy tấm hình của tôi, dẫu cho tôi đã bặt vô âm tín bao năm
nay, dẫu cho có là gã trai si tình đến mấy cũng đã thay lòng đổi dạ, dẫu cho
giữa hai chúng tôi đã không thể phân định rõ yêu nhiều hơn hay hận nhiều hơn,
nhưng rốt cuộc từ sâu trong đáy lòng, hắn vẫn không nỡ xóa bỏ hình ảnh tôi.
Thì ra trong điện thoại của hắn lúc nào cũng có hình
của tôi. Thì ra hắn vẫn giày vò bản thân như thế!
Nghe tiếng An Tỷ gọi: “Tô Nhã, cậu không sao đấy
chứ?”, tôi sực bừng tỉnh.
Tôi nhìn nó, cố gắng thoát khỏi thế giới hoài niệm tăm
tối, quay trở về với hiện thực tươi sáng, nhưng trước mắt vẫn vô cùng mờ mịt.
Dù đang ngồi cách An Tỷ chỉ mấy gang tay nhưng tôi còn không nhận ra mắt của nó
một mí hay hai mí nữa.
An Tỷ nói: “Tô Nhã, trông bộ dạng cậu kìa! Mình còn
chưa bắt đầu hỏi đến mấy chuyện cũ của cậu mà cậu đã khóc như bị viêm thận cấp
rồi thế! Hệt như cái máy bơm nước!”
Tôi rút mấy tờ khăn giấy, lau qua quýt mặt rồi cho lên
mũi xì nước mũi, miệng làu bàu: “Đây là nước mắt, không phải nước tiểu, không
liên quan đến thận của mình, chân thành cám ơn!”
An Tỷ không hề hối lỗi, nó nói: “Với cậu thì chẳng có
gì khác biệt, vả lại nhìn tổng thể thì vẫn cứ là máy bơm nước!” Không cho tôi
kịp cãi, nó vội cướp lời: “Khóc lóc như thế mà vẫn không bịt nổi cái miệng của
cậu lại là sao! Đã viêm thận rồi mà một câu cũng không chịu kém! Thật không thể
chấp nhận được!”
Nước mắt tôi suýt lại bị nó ép cho ứa ra lần nữa! Có
oan ức cho tôi không chứ, vô duyên vô cớ bị nó lắp cơ quan bài tiết lên trên
mặt rồi còn bị chặn họng không cãi được, sao nó có thể ngang ngược như thế! Sao
có thể ức hiếp tôi đến như vậy!
Tôi nói: “An Tỷ, cậu ác thế! Mình đã thế này rồi mà
cậu còn châm chọc mình nữa!”
An Tỷ nói: “Tô Nhã, thực ra mình chỉ muốn tốt cho cậu,
mình đang áp dụng biện pháp ‘sụp đổ’ để trị bệnh cho cậu thôi, mình giúp cậu
đạt đến độ đau đớn cao nhất, như thế sau này sẽ không thấy đau nữa!”
Tôi rầu rĩ đáp: “Hứ, sụp đổ cái đầu cậu! Nói như vậy
thì cứ đói đến cực điểm rồi sau này sẽ không biết đói nữa, cũng chẳng cần ăn
cơm nữa làm gì à! Cậu thử đi, nhịn đói mấy hôm xem có chết không!”
Đột nhiên An Tỷ cười phá lên: “Ha ha… Tốt! Tốt! Mình
là đứa không bao giờ biết dùng mấy lời nhẹ nhàng để an ủi mấy người đang sụt
sùi nước mắt. Đối với mình, nước mắt là thứ rẻ tiền. Cậu càng khuyên can là
càng khích lệ mấy cái giọt nước đó chịu khó tuôn ra. Vì thế nếu có gặp ai khóc,
mình không bao giờ khuyên nhủ gì cả mà sẽ dùng chiêu bài châm chọc kích động để
trị thương. Lấy độc trị độc, hiệu quả khỏi nói rồi, trăm lần linh nghiệm cả
trăm. Đấy, trông cậu lấy lại tinh thần nhanh chưa kìa, chẳng phải vừa được tớ
kéo về từ cõi chết là gì!”
Tôi lặng im nhìn An Tỷ, nghe những lời nói nói, bỗng
thấy lòng mình trở nên ấm áp lại kỳ.