Sau đám cưới, Ninh Hiên về thành phố A mở công ty riêng.
Các thiết kế của hắn được đón nhận rất nồng nhiệt, tiền như mọc chân đua nhau
chạy vào túi chúng tôi. Nhìn số tiền trong tài khoản cứ tăng lên chóng mặt từng
ngày, tôi không khỏi đau đầu hỏi hắn: “Nhiều tiền thế này biết tiêu vào đâu bây
giờ?”
Ninh Hiên vừa uống trà vừa cười nói với tôi: “Làm một
thằng đàn ông, thấy em phải phiền não vì chuyện này, anh thật mãn nguyện.”
Tôi nói: “Nhưng em lại thấy anh như thế quá biến
thái!”
Với một phong thái hết sức tao nhã, Ninh Hiên đặt chén
trà xuống, thong thả đứng lên khỏi bàn, miệng tủm tỉm cười, bước lại mép giường
chỗ tôi đang ngồi gấp quần áo.
Cảm giác nụ cười hắn có chút kỳ quái, tôi hơi lạnh
sống lưng: “Anh…định làm gì? Em….còn chưa gấp xong quần áo, đợi mấy phút nữa…”
Tôi đang nói thì hắn đã lù lù đến trước mặt. Bị bao
trùm trong bóng người hắn, tôi ngẩng đầu nhìn lên, phát hiện trong mắt hắn đang
lóe lên thứ ánh sáng rất hoang dã.
Ánh sáng hoang dã này kết hợp với nụ cười kỳ quái của
hắn sao lại có thể làm chấn động lòng người đến thế.
Bỗng nhiên tôi cảm thấy quần áo trên người hắn…..hình
như hơi bị thừa…
Nuốt nước miếng, tôi hỏi hắn: “Đứng cho chết mỏi à,
ngồi xuống đi!”
Hắn tiện tay vớ lấy mấy chiếc áo trong tay tôi ném
sang một bên, tôi kêu lên: “Đừng vứt xuống đấy, nhăn hết bây giờ! Để em gấp
xong đã!” Vừa nói tôi vừa nhổm người dậy định lấy lại mấy chiếc áo xấu số.
Nhưng Ninh Hiên nhanh hơn, hắn một tay kéo tôi lại đè
nghiêng xuống giường, nhìn tôi cười tít mắt nói: “Mặc kệ chúng đi!”
Nhìn khuôn mặt hút hồn của hắn tôi lại không thể không
nuốt nước bọt, vừa mở miệng giọng đã ẽo ượt không rướn nổi: “Trong sách nói,
ngày nào cũng làm sẽ bị hói đấy!”
Ninh Hiên bật cười hôn môi tôi rồi nói: “Không sợ! Tóc
anh dày lắm. có rụng cũng không sợ!” Nói xong hắn ngoác cái miệng sói ra, ngấu nghiến…tôi
Nhắm mắt lại, tôi thả mình say đắm mê mệt trong từng
động tác của hắn, cảm giác lâng lâng tung bay trong mây khói khiến tôi không
kìm nổi khẽ run lên. Đến đoạn cao trào nhất, cùng hắn hét lớn, đầu óc biến hóa
kỳ ảo về trạng thái êm ả mênh mang sau một hồi huyên náo, hỗn độn.
Trước khi chìm sâu vào giấc ngủ, tôi mệt lữ rúc gọn
trong lòng hắn, lờ mờ nhớ ra hình như vẫn còn một chuyện gì đó quên chưa kịp
nói với hắn.
Là chuyện gì ấy nhỉ…
Vận động thể lực trước khi đi ngủ có thể giúp người ta
ngủ thật ngon. Buổi sáng tỉnh dậy, tôi vừa uể oải xoay người thở ra đầy thỏa
mãn.
Đang vặn mình, tôi chợt nhớ ra chuyện muốn nói tối
qua.
Ninh Hiên đang tắm, đợi hắn đi ra, tôi ập đến kéo cánh
tay hắn nũng nịu nói: “Ông xã, em muốn bàn với anh một chuyện!”
Ninh Hiên vừa lau tóc vừa nhếch miệng nở cụ cười đầy
đen tối, hỏi: “Vẫn muốn nữa?”
Kiềm chế cơn kích động muốn cào cấu, đánh đấm hắn, tôi
nói: “Linh tinh! Đấy không phải là chuyện em muốn nói, chuyện em muốn nói là..”
Tôi còn chưa kịp nói hết câu liền bị hắn ngắt lời: “Muốn đi làm hả?”
Sau khi kết hôn, tôi chỉ quanh quẩn ở nhà để Ninh Hiên
nuôi. Ngày xưa khi hắn vẫn là học sinh tôi vẫn là cô giáo, hắn đã từng nói với
tôi: “Sau này anh sẽ nuôi em, em không phải làm gì hết chỉ cần yêu anh là được!”
Nhưng phải sau tám năm xa cách dài như kháng chiến, đến bây giờ hắn mới có cơ
hội thực hiện điều đó.
Tôi biết rõ Ninh Hiên thương tôi, không muốn tôi ra
ngoài bôn ba vất vả nên đã đồng ý với yêu cầu của hắn là sẽ ngoan ngoãn ở nhà
làm phu nhân hào phú, không đi làm ở đâu hết.
Ban ngày không có việc gì thì ở nhà nghe nhạc, ra
ngoài đi dạo, buổi tối đợi chồng đi làm về cùng ăn cơm, cùng hôn nhau, trước
khi đi ngủ lại thực hiện mấy bài vận động nồng cháy trên giường, cuộc sống như
vậy nói chung cũng được coi là thảnh thơi an nhàn.
Thảnh thơi thì thảnh thơi đấy, nhưng như thế lâu quá
lại cảm thấy thật sự quá nhàm chán. Cuối cùng sau một tháng làm phu nhân hào
phú tôi vẫn không thể quen được với tình cảnh không có việc gì để làm. Tôi muốn
đạp cửa chạy ra ngoài tìm một công việc gì đó.
Cuối cùng Ninh Hiên cũng chấp nhận yêu cầu của tôi,
đồng ý cho tôi ra ngoài làm việc. Nhưng làm việc thì phải nghe theo sự sắp xếp
của hắn, cấm không được ý kiến.
Nghe xong điều kiện ngang ngược của hắn, tôi nhăn nhó
hỏi: “Không phải anh định cho em đến công ty anh làm thư ký giám đốc đấy chứ?”
Nếu thế thật thì có khác nào ở nhà đâu…
Ninh Hiên cười khúc khích: “Anh cũng định thế nhưng sợ
em không đồng ý!”
Tôi liền lắc đầu rồi lại gật đầu: “Không đồng ý, không
đồng ý! Anh đoán đúng, anh đoán đúng đấy!”
Lại một ngày ở nhà trông nhà nữa trôi qua, khi đã xong
xuôi mọi hoạt động buổi tối, chuẩn bị chìm cào giấc ngủ. Ninh Hiên mới ghé sát
tai tôi nói: “Anh lo liệu xong rồi, từ tuần sau bà xã có thể bắt đầu đi làm.”
Tôi vội vàng mở to mắt, hỏi hắn: “Làm việc gì?”
Ninh Hiên cười nham hiểm: “Nghề chính của em!”
Nghề chính của tôi.
Tối hôm đó tôi phải nghĩ mãi mới nhớ ra nghề chính của
mình là gì.
----- Giáo viên dạy toán.
Thì ra Ninh Hiên đã sắp xếp cho tôi quay trở lại
trường Trung học số 1!
Sau tám năm, nhìn lại những ký hiệu công thức trong
sách giáo khoa, tôi có cảm giác như đã xa cách chúng cả một đời.
Ninh Hiên nói: “Năm đó anh không được em hướng dẫn tốt
nghiệp, bây giờ anh rất muốn nhìn em tiễn một khóa học sinh ra trường, cũng là
để kỷ niệm chuyện trước kia của bọn mình!”
Với lý do vô cùng hợp tình này của hắn, tôi không thể
nào từ chối được, bắt đầu ra sức soạn giáo án.
Thứ Hai đến trường, đầu tiên tôi đi gặp hiệu trưởng.
Đứng trước của phòng hiệu trưởng, tôi không khỏi bồi hồi thấp thỏm vì những
chuyện đã xảy ra trong quá khứ. Nhưng liền sau đó, tôi đã phấn khởi như mở cờ
trong bụng.
Hiệu trưởng từ một người đầu tóc bạc phơ biến thành
một người trung niên khỏe mạnh!
Tôi bỗng nhiên nhớ ra, trong một lúc vẫn còn mơ mơ
màng màng, hình như Ninh Hiên có nói cho tôi biết trường Trung học số 1 đã đổi
hiệu trưởng, là một người đàn ông đứng tuổi. Một lần hắn “cải trang vi hành”
đến các cửa hàng thì gặp ông ta, hai người nói chuyện khá hợp nên đã kết thân từ
đó.
Đã gặp hiệu trưởng xong, tiếp theo là đến phòng bộ môn
gặp đồng nghiệp.
Những thầy cô trong tổ Toán năm đó giờ còn lại chưa
đến một nửa, nhìn thấy tôi ai cũng há miệng ngạc nhiên, thi nhau nói: “Nghe nói
có đồng nghiệp mới tên là Tô Nhã, mọi người tưởng là trùng tên thôi, không ngờ
đúng là em à, Tô Nhã! Sao tự nhiên hồi trước lại xin nghỉ việc thế? Sao bây giờ
lại quay về? Lấy chồng chưa? Nếu còn độc thân cô giới thiệu cho người này!”
Trước những ánh mắt và lời nói niềm nở nhưng cũng đầy
thăm dò này, tôi đành giả ngây giả ngô bịa ra vài chuyện cho qua.
Ninh Hiên vẫn dùng tên Trình Hải để giao tiếp và làm
việc bên ngoài, hắn cũng kiên quyết che giấu tung tích, chẳng mấy khi cho phép
phóng viên chụp ảnh mình nên số người biết Ninh Hiên chính là Trình Hải rất ít.
Tôi nói với mọi người năm đó sức khỏe có vấn đề nên
xin nghỉ dạy, bây giờ bệnh tình đã khỏi mới quay trở lại trường tiếp tục công
tác. Ngoài ra tôi cũng đã kết hôn nên mọi người không phải mất công mai mối làm
gì. Cuối cùng tôi lịch sự nói hai tiếng “cảm ơn” để kết thúc buổi hàn huyên khi
hội ngộ này.
Không ít thầy cô cao tuổi đã về hưu, vị trí của họ
được các giáo viên trẻ khác lấp chỗ. Văn phòng bộ môn năm đó bây giờ được chia
ra làm hai phòng, một bên dành cho các thầy cô thuộc hàng lão thành, một bên là
của các giáo viên trẻ. Tôi được xếp vào ngồi cùng phòng với lực lượng giáo viên
trẻ bộ môn. So với năm xưa, không khí trong văn phòng dường như sôi nổi hơn rất
nhiều. Tôi lặng lẽ quan sát, ngoài tôi ra còn có năm giáo viên trẻ khác, bốn nữ
một nam đang to nhỏ bàn chuyện gì đó. Mấy người đó rủ tôi buổi tối cùng đến sàn
nhảy. Khi tôi nói mình phải về với chồng liền bị cả đám giếu cợt một trận ê
chề.
Chuẩn bị xong xuôi tất cả mọi thứ, tôi cắp sách vở lên
lớp. May mắn lần này tôi được nhận một lớp khá ngoan, đám học sinh rất dễ bảo,
không làm khó tôi chút nào, vừa thấy tôi tất cả đều cười tít mắt.
Bài học đầu tiên đã kết thúc tốt đẹp, tâm trạng tôi vô
cùng phấn khởi.
Về đến nhà tôi luôn miệng nịnh bợ Ninh Hiên là ông
chồng sáng suốt, ông chồng uy vũ, dạy học là tạo phúc cho nhân loại, có ý nghĩa
và vui hơn nhiều so với làm bà nội trợ suốt ngày lo chuyện cơm nước.
Ninh Hiên vừa cười xảo quyệt vừa hỏi tôi định cảm ơn
hắn thế nào. Tôi nói: “Anh làm việc vất vả cả ngày, chắc là đau lưng nhức mỏi
cơ bắp lắm, để em mát xa cho anh thư thái nhé!”
Hắn kéo tay tôi trườn đến ngực hắn rồi dùng giọng gian
tà nói: “Ừ, anh thích được em mát xa lắm, nhưng không phải là ở đó mà ở đây
này…”
Dù không biết chúng tôi đã ve ván tán tỉnh nhau bao
nhiêu lần rồi nhưng trước kiểu chim chuột trắng trợn này của hắn, tôi vẫn thấy
mặt mình nóng ran, tim đập chân run đầu óc quay cuồng.
Mơ mơ màng màng xoa bóp cho hắn, xoa xoa bóp bóp cuối
cùng không biết thế nào lại thành ra chính tôi cũng được hắn xoa bóp, sau đó,
tiến thêm một bước nữa, bị hắn xơi tái hoàn toàn.
Sắp chìm vào giấc ngủ, hình như tôi nghe thấy hắn nói
muốn có một em bé.
Nghe hắn nói thế tôi không thể không sướng rơn cười
mãn nguyện.
Bé cưng của hai chúng tôi, tôi đã muốn từ rất lâu rồi.