Ninh Hiên chợt nói: “Đưa điện thoại cho anh.” Tôi bối
rối hỏi “Để làm gì?” song vẫn ngoan ngoãn móc điện thoại ra đưa cho hắn.
Hắn vừa bật danh bạ vừa hỏi: “Sao em lại có số của
anh?” Tôi đắc ý: “Xời, nhằm nhò gì, tôi còn có số liên lạc của cả lớp cơ!” Nói
xong mới giật thót. Tô đại ngốc tôi lại tự bán đứng chính mình rồi!
Đúng là tôi có số liên lạc của cả lớp thật, nhưng lại
chỉ lọc ra mỗi số của Ninh Hiên lưu vào máy. Ninh Hiên nhướn mày nhếch mép nhìn
tôi, bộ dạng xấu xa lập tức hiện lên rõ mồn một: “Thì ra em không những ương
ngạnh mà còn ngấm ngầm làm điều xằng bậy nữa.” Tôi bị hắn châm chọc cho vừa
thẹn vừa giận, hung hăng xông vào bóp cổ hắn, mắm môi mắm lợi còn hơn bị táo
bón mười ngày.
Tôi cáu tiết: “Ai ngấm ngầm làm điều xằng bậy hả?”
Hắn gỡ bộ vuốt của tôi ra: “Em.”
Tôi gầm lên: “Cậu!”
Hắn cười khúc khích: “Thôi đi, anh ngấm ngầm làm điều
xằng bậy khi nào hả? Anh lúc nào cũng làm điều xằng bậy một cách quang minh
chính đại đấy nhé!”
Tôi: “...”
Dạo này đấu đá toàn thua thôi... Ôi chao, trong vũ trụ
này sức mạnh của lũ choai choai không thể coi thường được...
Ninh Hiên bất chợt hỏi tôi: “Sao Tiêu Tiêu lại không
mang họ Tiêu?”
Tôi vội chớp lấy cơ hội cười nhạo lại hắn: “Ai nói
Tiêu Tiêu phải mang họ Tiêu hả? Thế cậu nói xem, bờ biển thì mang họ Bờ à?”
Ninh Hiên không thèm đếm xỉa đến tôi, chìa điện thoại
ra trước mặt tôi bảo: “Anh biết tại sao em lại gọi cho anh rồi. Em nhìn xem,
chữ P trong họ Bàng (Pang) của Bàng Tiêu Tiêu với chữ N trong họ Ninh của anh
ngay cạnh nhau.” Tôi nhìn theo, lúc ấy mới hiểu ra. Lúc đó tôi uống say bí tỉ,
ngón tay run lập cập nên đã bấm nhầm tên Tiêu Tiêu thành Ninh Hiên.
Ninh Hiên bất chợt nói kháy: “Nhưng ai mà biết có phải
em mượn rượu giả điên rồi cố ý hay không?”
Tôi thẹn quá hóa giận, nghiến răng nghiến lợi nói:
“Cậu có thể sỉ nhục trí tuệ, nhân cách, phẩm chất của tôi, nhưng tôi quyết
không cho phép cậu sỉ nhục tửu phẩm của tôi! Tô Nhã này đội trời đạp đất, chưa
từng có thói quen uống rượu xong tìm trai tởm lợm đó!”
Ninh Hiên bật cười, cúi đầu bấm mấy cái rồi trả máy
lại cho tôi: “Này, anh đứng đầu tiên, sau này đừng có bấm nhầm nữa đấy!”
Tôi nhận lấy điện thoại, mặt tức thì tươi như hoa nở.
Tên của hắn đã được hắn đổi lên vị trí đầu tiên. Điều này thì không nói làm gì,
cơ mà vô sỉ ở chỗ hắn dám đổi tên mình thành “1 ông xã Hiên đẹp trai”!
Tôi làu bàu: “Không biết xấu hổ!” Rồi cũng đòi điện
thoại hắn: “Điện thoại cậu đâu? Đưa đây, tôi cũng muốn đổi!” Hắn đưa điện thoại
cho tôi. Tôi mở danh bạ, tức thì chết sững, có cảm giác như bị tuổi xuân phơi
phới đâm rầm vào lưng không báo trước. Trong danh bạ của hắn, vị trí đầu tiên
là: 1 bà xã Nhã Nhã.
Tôi bốc khói phừng phừng như vừa bị luộc, nhìn Ninh
Hiên ngang ngạnh nói: “Ai là bà xã của cậu!”
Ninh Hiên cười ha hả: “Đồ ngốc!”
...
Hệ thống giao tiếp của hắn bị hỏng rồi à! Lúc này đáng
lẽ hắn phải thâm tình nắm lấy tay tôi nói: “Bà xã, anh yêu em!” mới đúng chứ.
Ụa! Buồn nôn...
Thôi, chấp nhận đáp án của hắn cho nó nhân đạo vậy.
Tôi trả điện thoại lại cho hắn, hỏi: “Cậu bảo đi gặp
bác sĩ tâm lý đo độ tuổi tâm lý thật á?” Hắn gật đầu, vẻ mặt dường như thoáng
mất tự nhiên: “Ừ.”
Tôi chộp được khoảnh khắc ấy, gặng hỏi: “Vừa rồi là
thái độ gì? Ngại à? Ồ, tôi biết rồi, cậu có bệnh nên mới phải đi gặp bác sĩ tâm
lý! Ha ha ha!”
Hừ, đừng trách chị cười khoái trá như vậy! Những kẻ ưu
tú xuất sắc nổi bật giữa đám đông, vậy mà bị tôi bắt thóp, chuyện đúng là cực
kỳ thú vị!
Ninh Hiên nhướn mày châm chọc: “Nhìn thấy cuống họng
rồi đấy.” Tôi ngẩn người. Hắn được lắm. Tôi bình thường chỉ nhìn thấy lưỡi
thôi, nhưng hắn thì còn có thể nhìn xuyên qua mỏ!
Tôi hỏi hắn: “Cậu gặp bác sĩ tâm lý làm gì?”
Hắn không trả lời: “Hỏi làm gì?”
Tôi đáp: “Tôi vốn không muốn dò hỏi chuyện của cậu,
nhưng thấy hay hay, muốn biết đo độ tuổi tâm lý là như thế nào, nếu dễ thì tôi
cũng đi đo. Ai mà biết nói tới nói lui lại phát hiện ra cậu có bệnh, ha ha!”
Tôi tiếp tục sung sướng đắc ý, Ninh Hiên cấu vào eo
tôi khiến tôi kêu oai oái.
Hắn “hừ” một tiếng, “Không cần đo, tuổi tâm lý của em
anh thấy chỉ khoảng mười một mười hai tuổi thôi!”
Tôi quả quyết cãi lại: “Cậu đúng là đồ có bệnh! Thì ra
cậu thích con nít mười một mười hai tuổi!”
Hắn lại cấu tôi, tôi la lối định chạy, nhưng đã bị kéo
lại vào lòng, đầu cúi xuống, đôi môi áp tới cùng cơn giận bất đắc dĩ.
Hôn nhau một chặp, chúng tôi mới hổn hển tách nhau ra.
Tôi nhìn Ninh Hiên nói: “Thật quá vô sỉ! Cuộc đời chúng ta ngoại trừ hôn hít ra
còn có cái gì khác nữa không?”
Ý của tôi là, hai đứa chúng tôi ngày nào cũng “củi khô
đòi cháy” chỉ biết hôn hít thế này quá ư là phóng đãng trụy lạc! Phải nhân lúc
còn thanh niên mà làm nên sự nghiệp mới phải chứ!
Thế nhưng Ninh Hiên lại nói: “Anh vốn định để từ từ,
nhưng nếu em bẩn đến mức cho rằng hôn thôi thì chưa đủ thỏa mãn em, được rồi,
chúng ta làm cái khác vậy!” Nói rồi hắn nghiêm mặt lại, đưa tay sờ soạng người
tôi.
Tôi hét toáng lên bỏ chạy khỏi hắn, nhưng hắn vây chặt
khiến tôi không tránh nổi. Tôi liều mạng tóm lấy bàn tay hắn không cho tiếp tục
sờ soạng người tôi nữa, kinh hồn bạt vía thở dốc mắng hắn: “Đồ nhóc con tư
tưởng thiếu lành mạnh này! Cố tình hiểu sai lệch ý tôi!”
Ninh Hiên bật cười, ôm chặt lấy tôi: “Nhã Nhã, em đáng
yêu quá!”
Tôi rùng mình!
Nhã Nhã... nghe sến quá đi!
Tôi nói: “Gọi là chị! Nhã Nhã cái gì, không thấy sởn
da gà à ?”
Ninh Hiên nhướng mày: “Gọi em là Nhã Nhã hay hôn em 30
phút, chọn một trong hai đi!”
Tôi…ức quá!!
Ninh Hiên nhếch mép cười gian tà: “Được! Thế thì anh
sẽ làm cả hai. Nhã Nhã, anh sắp hôn em đây!”
Tôi vội vã hét lên: “Chọn cái thứ nhất!”
Tên vô lương tâm Ninh Hiên phá lên cười.
Tôi khóc đây! Tôi lại thua đau đớn tên tiểu tử này
rồi! Cuộc đời tôi thật quá bi kịch! Tôi còn có thể ngẩng đầu trước mặt hắn
không cơ chứ!