Còn hai ngày nữa là chính thức ra trường. Sáng ngủ dậy,
tôi bắt tay chính thức thu dọn đồ đạc. Với con gái bọn tôi, đời sinh viên không
chỉ tích lũy kiến thức mà còn là tích cóp vô số đồ lặt vặt. Nhìn đồ đạc chất
đống từ giường đến sàn nhà, Tiêu Tiêu ngao ngán châm chọc: “Tô Nhã, cậu trốn từ
hành tinh Đồng Nát đến đây hả? Tớ chưa thấy đứa nào nhà ở thành phố mà còn lắm
đồ như thế này đâu!”
Tôi nguýt nó một nó cái rồi tiếp tục công việc của
mình. Đang thu dọn thì lớp trưởng gọi điện đến, cậu ta nhờ tôi báo với đám con
gái tối nay cả lớp sẽ tụ tập tại quán karaoke Golden Melody, coi như là cuộc ăn
chơi cuối cùng trước khi tốt nghiệp.
Hoàn thành nhiệm vụ đưa tin thì cũng đã giữa trưa.
Trác Hạo gọi điện đến khi tôi mải tranh cãi với Tiêu Tiêu xem tối nay hai đứa
sẽ hợp lực tác chiến uống cho thật đã hay hát hò tới bến.
Qua điện thoại, giọng anh thật ngọt ngào: “Em sắp xếp
đồ đạc xong chưa?”
Mấy hôm trước tôi lỡ hẹn Trác Hạo tối nay đến giúp chở
đồ về nhà, nhưng ai ngờ lại phát sinh bữa đại tiệc karaoke chia tay lớp thế
này, xem ra việc vận chuyển đống đồng nát bạc triệu của tôi phải lùi lại một
ngày thôi.
Tôi lấy tinh thần, vứt ngay khẩu khí cãi vã hùng hổ
với Tiêu Tiêu ban nãy, chuyển sang chất giọng vô cùng dịu dàng hiền thục nói
với anh: “Em sợ hôm nay không chuyển được rồi, buổi tối em còn phải đi họp lớp
nữa.”
Trác Hạo hỏi: “Sắp tốt nghiệp đến nơi rồi, còn họp lớp
gì nữa?”
Tôi định kể tối nay bọn tôi sẽ đến quán Goleden
Melody, cả lớp tụ họp đông đủ chơi bời trước khi chia tay, gọi tắt là “họp
lớp”. Nhưng không đợi tôi giải thích định nghĩa kiểu sáng tạo độc đáo rất “Tô
Nhã” này, anh đã vội nói: “Nhã Nhã, anh xin lỗi! Có khách đến, không nói chuyện
nữa, tối nay vui vẻ nhé! Mai anh sẽ đến chuyển đồ về cho.”
Tôi chỉ mới “Ơ” lên một tiếng, còn chưa kịp đòi nụ hôn
tạm biệt thì Trác Hạo đã gác máy.
Mặt tôi xị ra. Giờ là buổi trưa, người ta phải ăn uống
nghỉ ngơi. Chẳng lẽ khách hàng không thấy đói à? Cứ nhằm giờ ăn uống mà bàn
chuyện!
Buổi tối, trên đường đến Golden Melody, tôi và Tiêu
Tiêu vừa đi bộ vừa buôn chuyện.
Tiêu Tiêu hỏi: “Tô Nhã này, công việc của cậu đến đâu
rồi?”
“Hòm hòm rồi, bố mẹ tớ nhờ chỗ quen biết, xin cho tớ
đến trường Trung học số 1 dạy, nghỉ hè xong sẽ đi làm. Bạn Tiêu Tiêu này, lần
sau gặp nhớ phải gọi tớ là cô giáo Tô nhé, đa tạ.”
Tiêu Tiêu mới đầu còn hứ một tiếng, sau đã làm vẻ
ngưỡng mộ nói: “Ôi, có bố mẹ là viên chức, tốt thật đấy! Việc gì cậu cũng không
phải lo, vừa tốt nghiệp đã có ngay việc làm. Trường Trung học số 1 cơ mà, là
trường chuẩn quốc gia đấy. Nghe nói trường đó nhiều “màu” lắm, chỉ riêng trợ
cấp lớp tự học buổi tối thôi, một năm cũng đủ mua một phần ba căn hộ cao cấp ba
gian hai sảnh. Có điều, tiếc thay cho những mầm non nước nhà, một cô nuôi dạy
hổ sắp đến hại các em rồi.”
Tôi sấn sổ đáp trả: “Ngưỡng mộ người ta chứ gì, nhận
tớ là mẹ nuôi đi! Sau này, khi nào bà nuôi cho mẹ nuôi miếng bánh, nhất định mẹ
nuôi sẽ chia cho con miếng cháo!”
Tiêu Tiêu tức tối quát: “Cút!”
Hai đứa tiếp tục cười đùa tới tận Golden Melody. Cả
lớp tụ tập đông đủ, buổi họp lớp chính thức bắt đầu.
Vừa trông thấy tôi, lớp trưởng đã vội vàng mời tôi hát
bài đầu tiên để khuấy động không khí. Cậu ta còn không ngớt tâng bốc rằng giọng
của tôi rất truyền cảm.
Tiêu Tiêu nghe vậy nuốt không trôi, lẩm bẩm: “Lớp
trưởng bị điên rồi!”
Vờ như không nghe thấy lời Tiêu Tiêu, tôi trịnh trọng
cầm micro chọn bài, say sưa cất tiếng hát.
Hát xong bài đầu tiên, bốn phương tám hướng vang dậy
tiếng la ó, chúng bạn nhao nhao van nài: “Tô Nhã! Chị Tô! Dì Tô!... Làm ơn tha
mạng! Nhường lại micro cho tớ được không?”
Tôi đành trả micro, Tiêu Tiêu lạnh nhạt hứ một tiếng:
“Thế nào? Đau chưa! Trình này mà cũng đòi song ca với tớ á?”
Tôi không thèm đáp lại nó, quay sang nói với Tiểu Lý
đang cầm micro: “Này, Lý Tử, Tiêu Tiêu cũng muốn hát một bài.”
Lý Tử mặt tái mét hét toáng lên: “Đừng! Cậu hát xong
bọn tớ đã chết đến nửa người rồi, ngồi nghe Tiêu Tiêu hát nữa thì đến nửa còn
lại chẳng những chết nốt mà còn hóa tro luôn.”
Kỳ thực tôi và Tiêu Tiêu rất muốn được hát nhưng đám
bạn ác ôn này không cho bọn tôi cơ hội thể hiện. Chúng nó bảo, muốn hát ư, được
thôi, đợi đến khi tất cả uống say, không ai nghe thấy gì nữa thì đến lượt chúng
tôi.
Vì thế, để mấy đứa chuyên gia giữ micro buông tay, tôi
và Tiêu Tiêu bắt đầu tiến hành chiến dịch dụ dỗ và chuốc rượu. Được một lúc,
mặt mũi mấy đứa kia chẳng chút biến sắc, còn tôi đã chịu không nổi muốn lao vào
phòng vệ sinh lắm rồi!
Tiêu Tiêu nhìn tôi đau khổ nhăn nhó mặt mày liền hiểu
ngay vấn đề: “Thôi xong! Vừa uống được ít rượu đã thế này rồi! Mau mà đi đi, để
tớ chiến đấu nốt!”
Tôi cảm kích, chắp tay thi lễ chào nó, rồi đứng dậy mở
cửa thẳng tiến tới phòng vệ sinh. Khổ nỗi, đây là lần đầu tiên tôi đặt chân đến
quán Golden Melody này, nào có biết phòng vệ sinh ở chỗ nào! Trước nay cả bọn
chỉ quen đến một quán khác cách trường cả vòng trái đất thôi.
Đang lò dò tìm phòng vệ sinh thì điện thoại của tôi
bắt đầu rung. Là Trác Hạo! Chắc anh nghe được những tạp âm hỗn độn xung quanh
tôi nên hỏi: “Em đang ở quan karaoke à?”
“Vâng”. Trong nháy mắt, giọng lưỡi tôi đã chuyển ngay
sang tông “dịu dàng” ỏn ẻn đến thấy gớm.
Anh lại hỏi: “Đang họp lớp à?”
Tôi giật mình, nhớ ra trưa nay còn chưa kịp giải thích
gì với anh, “Ơ… thực ra, tối nay lớp em tổ chức tiệc chia tay, gọi tắt là họp
lớp, ở quán Golden Melody. Lúc trưa em đã định nói với anh như thế, nhưng anh cúp
máy nhanh quá có kịp nói gì đâu”.
Trác Hạo cười ha ha rồi bảo: “Ừ, thế thì chơi vui vẻ
nhé!”
Tôi thấy hơi kỳ kỳ: “Thế này, có gọi là kiểm tra đột
xuất không thế?” Vừa nói chuyện điện thoại vừa tìm phòng vệ sinh, bỗng tôi thấy
phía trước có một cậu thanh niên tay cầm túi khăn giấy, giác quan thứ sau mách
bảo tôi rằng cậu ta cũng đang có nhu cầu giống tôi.
Trác Hạo cười: “Em thích thế nào thì là như vậy! Sao,
được anh kiểm tra đột xuất thì vui lắm hả?”
Tôi cũng cười, tự nhận thấy tiếng cười của mình cũng
quá dễ thương, mê hoặc lòng người. Đến nỗi cậu thanh niên phía trước cũng phải
ngoái lại nhìn.
Tôi lạnh nhạt lườm cậu ta một cái, tuy hắn đã quay đi
chẳng kịp trông thấy, nhưng tôi vẫn lấy làm thích thú lắm. Tôi lại tiếp tục
giọng làm nũng: “Đương nhiên là vui rồi, thế mới biết anh quan tâm đến em mà!”
Nói xong, ngay bản thân cũng thấy sởn gai ốc.
Cậu thanh niên phía trước đã rẽ phải. Tôi vừa nói
chuyện vừa vận dụng phương pháp loại trừ đưa ra kết luận, nhà vệ sinh nữ chắc
chắn ở bên trái.
Thế là, tôi quyết định rẽ trái.
Trác Hạo nhanh chóng kết thúc cuộc nói chuyện: “Chơi
vui vẻ nhé, anh cũng đang bận, ngày mai anh sẽ đến trường đón em.” Nói xong anh
dè dặt chụt một tiếng gửi qua điện thoại cho tôi nụ hôn tạm biệt của một anh
chàng hai tám tuổi.
Tôi rợn cả người, nhưng cũng thấy vui vui. Tắt máy,
tôi đẩy cửa bước vào phòng vệ sinh. Cánh cửa từ từ khép lại sau lưng, tôi láng
máng nghe có tiếng ai gọi với gì đó.
Phút chốc sau, tôi kinh hãi, bàng hoàng, đơ người đứng
bất động ngay tại chỗ.
Mấy đồng chí nam đang đứng trước bồn cầu cuống cuồng
quay trái quay phải, chỉ để tránh ánh mắt vì quá sững sờ lại càng chăm chú
không chớp của một đứa giời ơi đất hỡi tự nhiên xông vào là tôi đây.
Đứng đờ mặt ra một lúc tôi mới sực tỉnh, tôi đang
đứng, hình như, trong phòng vệ sinh nam.
Đầu óc quay cuồng, dường toàn bộ số rượu trong người
đã dồn cả lên mặt, trong chốc lát tôi thấy mặt mình nóng ran!
Tôi cúi đầu kêu lên một tiếng thảm thiết rồi quay
người mở cửa chạy ra ngoài!