Thường thì khi trải qua đau khổ, con người đều muốn
kiếm tìm một ai đó để tâm sự. Tôi bắt đầu kể câu chuyện của mình với Ninh Hiên:
“Khi tôi vừa học lên năm thứ tư, một ông sếp của bố mẹ bảo có quen một anh
chàng trẻ trung triển vọng, sự nghiệp thành công, biết đối nhân xử thế, lại đẹp
trai sáng sủa nên muốn giới thiệu cho tôi. Ban đầu tôi kiên quyết không đồng ý
chuyện này. Tôi mới là sinh viên năm tư mà đã phải tính chuyện gặp mặt làm gì,
đồng ý để người ta cười cho chết à. Nhưng mẹ tôi không bằng lòng, bà đã gặp
người này một lần rồi, vừa gặp bà ưng ý ngay nên hết lời thuyết phục tôi đi gặp
thử một lần.”
Tôi hít một hơi dài, uống một ngụm bia, kể tiếp: “Tôi
không thể cãi lời mẹ, đành miễn cưỡng đi gặp. Kết quả là vừa gặp anh ta, tôi đã
đổ luôn. Cậu không biết đâu, khi bước vào căn phòng đó trong đầu tôi vẫn khăng
khăng ý nghĩ không bao giờ khuất phục, không bao giờ đồng ý. Nhưng xuất hiện
trước mặt tôi là một anh chàng quá đỗi đẹp trai. Anh ta đứng đó mỉm cười nhìn
tôi, nụ cười ấm áp hương xuân của những bông hoa anh đào đang đua nở. Nỗi ấm ức
trong lòng tôi lập tức tan biến. Và rồi khi anh ta lên tiếng, toàn thân tôi chỉ
còn biết tê dại.”
“Anh ta bảo: “Em là Tô Nhã phải không? Một tháng trước
anh đã được chủ nhiệm Tôn kể về em, một cô bé xinh đẹp, đáng yêu. Anh những
muốn được gặp em nhưng tiếc là mãi vẫn chưa có cơ hội. Cuối cùng hôm nay cũng
gặp được em rồi, quả nhiên danh bất hư truyền, em rất đẹp, rất dễ thương!”
“Ninh Hiên, cậu nói xem, một người ưu tú như vậy, lại
nói ra những lới lẽ rung động lòng người như thế, cậu nói xem với một đứa con
gái còn chưa tốt nghiệp đại học như tôi, dựa vào đâu mà từ chối anh ta được
chứ! Toi, tôi đã tự đào hố chôn mình rồi.”
Ninh Hiên nhìn tôi, cười nhạt: “Trông chị kìa! Đúng là
đồ háo sắc!”
Tôi lườm hắn một cái, đồ trẻ ranh thì hiểu gì chứ!
Ninh Hiên bỗng đưa mặt sát lại gần tôi hỏi: “Tôi thấy
mình còn đẹp trai hơn anh người yêu của chị đấy chứ, chị háo sắc như vậy, sao
lúc gặp tôi lại không đổ nhỉ?”
Khuôn mặt hắn bỗng chốc to dần rồi chình ình ngay sát
mắt tôi, làm tôi choáng váng. Tôi vội vàng đẩy sang một bên, bực mình nói: “Ờ,
tôi háo sắc đấy, nhưng là đứa háo sắc có phẩm hạnh! Đã có bạn trai rồi, giai
đẹp có ngắm thì cũng chỉ là phù du thôi!” Ninh Hiên bĩu môi nói kháy: “Phẩm
hạnh! Chưa nghe nói háo sắc mà còn có phẩm hạnh đấy!”
Tôi không thèm để tâm, tiếp tục kể câu chuyện của
mình: “Sau đó, tôi và Trác Hạo bắt đầu chính thức hẹn hò. Tôi đã hỏi anh, người
tài giỏi, đẹp trai ngời ngời như anh, chắc chắn có hàng bầy ong bướm vây quanh,
anh muốn tìm bạn gái thế nào mà chả có, tại sao lại chọn em? Trác Hạo nói với
tôi rằng: “Nhã Nhã à, bởi vì em rất đặc biệt, là độc nhất vô nhị!” Mẹ kiếp! Lúc
đó tôi thật sự mê muội, những muốn lập tức theo anh ta cả đời luôn!”
Ninh Hiên tỏ thái độ khinh thường ra mặt. “Những lời
thế này mà chị cũng nói trước mặt tôi được?”
Tôi không quan tâm, “Có sao đâu! Dù sao chúng ta cũng
chỉ biết nhau sơ sơ, hôm nay gặp nhau xong ngày mai ai biết ai ở đâu mà lo. Bạn
bè người thân của tôi cậu cũng chẳng biết, tôi còn sợ cậu làm gì được chứ?
Thỉnh thoảng cũng nên dốc bầu tâm sự hết những chuyện thầm kín cho kiểu bạn bè
nửa quen nửa lạ như cậu!”
Kể chuyện với bạn bè hay người xa lạ đều không phải là
lựa chọn tốt nhất!
Ninh Hiên nhướn mày nhếch mép, lạnh nhạt nói: “Chị
duyên quá đấy! Chị với tôi chỉ là hai kẻ qua đường xa lạ thôi, còn lâu mới đạt
đến mức quen biết sơ sơ!”
Tôi không chịu: “Vậy được, này người qua đường, tôi
hỏi cậu, nếu hai chúng ta là hai người xa lạ thì tại sao lần trước cậu còn hỏi
số điện thoại của tôi?”
Ninh Hiên quay đi, hết sức thản nhiên nói: “Do thói
quen.”
Tôi đã bảo tên nhóc này quen nói năng tùy tiện mà!
Tôi không muốn tiếp tục tranh cãi về chuyện quen biết
sơ sơ hay xa lạ nữa, câu chuyện của tôi còn chưa kể xong.
Tôi tiếp tục: “Cậu đừng có ngắt lời tôi luôn thế, nghe
tôi kể hết trước đã! Đây là cơ hội hiếm có đấy, thử hỏi cậu tìm nghe đâu được
một câu chuyện chân thực, dốc hết mề gan thế này mà không phải trả tiền hả?”
Tôi nói: “Tôi vẫn tưởng anh ta rất yêu mình, vì khi
chúng tôi ở bên nhau, anh rất ra dáng một người bạn trai. Nhưng dạo gần đây,
khi tôi tìm đến, anh đều nói bận, rất bận nên không thể đi đâu với tôi. Vì sợ
tôi không vui, anh nói đang bận kiếm tiền cho mái nhà tương lai của hai đứa.
Tôi nghe anh ta nói vậy thì chẳng oán trách gì nữa. Tôi cứ ngỡ anh ta bận thật.
Nhưng hôm nay, khi tôi rủ anh đi chơi phố thì anh nói phải gặp một khách hàng
quan trọng, không có thời gian đi cùng tôi. Thế nên tôi đi một mình. Sau đó,
khi tới trước một tiệm trang sức, tôi trông thấy anh ta đang đi cùng một cô
gái, hai người họ vai kề vai ngồi bên nhau trong tiệm cùng chọn đồ! AAA! Tôi
điên mất! Anh ta bận rộn thế này đây! Cái gọi là gặp khách hàng của anh ta hóa
ra chính là đi cùng gái đến tiệm trang sức tình tình tứ tứ chọn nữ trang thế
kia đấy. Vậy còn tôi? Tôi là cái gì? Thứ cặn bã ngốc nghếch ù ù cạc cạc chẳng
biết gì ngoài cười hềnh hệch một mình?” Cuối cùng tôi cũng không kiềm chế nổi,
nước mắt bắt đầu thi nhau tuôn rơi.
Ninh Hiên hỏi cậu nhân viên quầy bar lấy khăn giấy đưa
cho tôi: “Tôi chẳng đã nói với chị từ lâu rồi còn gì, tình trường của bạn trai
chị không đơn giản, phong lưu đào hoa, chị phải lưu tâm rồi mà lại!”
Tôi vừa thút thít đưa tay nhận lấy mấy tờ khăn giấy
vừa thanh minh: “Đấy là tôi nói cậu chứ!”
Ninh Hiên nói: “Nhưng câu đấy phải dành cho bạn trai
chị mới thích hợp!”
Tôi bực mình nói: “Sao cậu siêu thế! Đến tôi còn không
nhận ra tình trường anh ta thế nào, làm sao cậu nhìn ra được! Vốn dĩ cậu còn
không biết anh ta là ai! Có mà trong lòng cậu không phục, ghen ghét vì anh ấy
hơn cậu!”
Ninh Hiên lập tức đổi sắc mặt, lạnh tanh nói: “Tôi
không phục và ghen ghét với anh ta? Anh ta hơn tôi? Ha! Buồn cười thật! Chị
đang bênh vực anh ta một cách mù quáng đấy! Sao tôi có thể biết được hả? Vì tôi
tận mắt nhìn thấy!”
Tôi ngẩn người ra, đờ đẫn hỏi: “Cậu nói cậu tận mắt
nhìn thấy? Làm sao cậu có thể thấy được? Nói linh tinh, cậu quen anh ấy bao
giờ?”
Không bị kích động như tôi, Ninh Hiên nhanh chóng lấy
lại bình tĩnh. Hắn ta nhìn tôi với bộ mặt vô cảm nói: “Hôm đi hát karaoke đó,
phòng hát của tôi nằm ở giữa, một bên là phòng các chị, bên còn lại là của một
đôi nam nữ. Hai người đó quấn quýt rất buồn nôn, lại còn cứ phơi ra, để cửa
toang hoác không biết khép. Phải đến lúc tôi từ nhà vệ sinh quay ra mới thấy
cánh cửa ấy đóng lại. Sau đó chúng ta gặp nhau hôm đi xem phim, chị nói người
con trai đi cùng hôm đó là bạn trai của chị; bây giờ tôi nói cho chị biết,
người con trai trong phòng hát đó chính là bạn trai chị!”
Tôi cảm giác như vừa bị giáng cho một cái bạt tai! Mọi
việc đã phơi bày rành rành trước mắt, chẳng hề che giấu!
Tôi lắc đầu quầy quậy, kích động quát: “Cậu nói láo!”
Ninh Hiên vẫn ngồi bên, lãnh đạm nói: “Tôi không nói
láo, chị nên tự mình hiểu ra vấn đề đi!”
Đầu óc tôi bắt đầu rối lên như một mớ bong bong. Đau
buồn, phẫn uất, ô nhục, tất cả những gì tôi cảm thấy lúc này trong chớp mắt
đồng loạt dội thẳng lên đỉnh đầu. Tôi càng lúc càng thấy khó chịu, còn ngồi ở
đây nữa chắc tôi chết ngạt mất. Vội vàng quờ lấy túi xách, tôi loạng choạng tụt
xuống ghế rồi nhằm hướng cửa mà chạy. Hình như có tiếng ai gọi tôi từ phía sau,
người đó còn đuổi theo kéo tôi lại, nhưng tôi dùng hết sức vùng thoát khỏi hắn,
cuống cuồng leo lên một chiếc taxi đỗ trước cửa.
Tôi biết, Ninh Hiên chính là người đã gọi và kéo tôi
lại. Có lẽ hắn không yên tâm để tôi rời khỏi đây một mình trong trạng thái
khủng hoảng này. Nhưng chuyện khó xử như vậy lại bị chính hắn vạch trần rõ mồn
một trước mắt tôi... Lúc này đây, thực sự tôi không thể ngồi trước mặt Ninh
Hiên một phút một giây nào nữa!
Thật không ngờ câu chuyện ngu ngốc dại dột của chính
tôi lại bị phơi bày chẳng chút giấu giếm trước một kẻ quen biết qua loa như
vậy!
Tôi cố an ủi bản thân: Cũng không sao, hắn chỉ là kẻ
qua đường quen biết sơ sơ, có khi sau này cũng chẳng còn cơ hội gặp lại nữa.
Không sao, không sao cả, cũng không bẽ mặt lắm, nếu có thì bạn bè tôi cũng
chẳng ai biết được.
Tôi xuống taxi trước cổng một công viên, lặng lẽ ngồi
khóc một lúc trên băng ghế dài. Sau đó, tôi bắt đầu lờ mờ nhớ lại một vài sự
việc. Hôm ở Golden Melody đó, Trác Hạo đã gọi cho tôi, câu đầu tiên anh hỏi:
“Em đang ở quán karaoke à?”
Tôi đã tưởng do anh nghe được tiếng nhạc ồn ào xung
quanh mà đoán ra tôi đang đi hát karaoke. Nhưng giờ nhớ lại, khi đó tôi đang ở
ngoài hành lang tìm nhà vệ sinh, vốn dĩ ở đấy chẳng có âm thanh to tát nào lọt
ra cả, nhưng trong điện thoại vẫn thấy thấp thoáng tiếng hát tiếng nhạc. Nghĩ
lại thì những âm thanh hỗn độn đó là từ bên phía Trác Hạo lẫn vào mới đúng.
Sau đó, Tiêu Tiêu đi vệ sinh, khi quay lại thần sắc nó
thay đổi hoàn toàn, hỏi tôi có phải vừa cãi nhau với Trác Hạo không. Hôm sau
Trác Hạo đến trường đón tôi, thái độ của nó với Trác Hạo cũng rất lạ.
Tôi lấy điện thoại nhắn cho Tiêu Tiêu hỏi xem nó phỏng
vấn xong chưa, tin nhắn trả lời lại rất nhanh, đã OK rồi. Tôi gọi ngay cho nó
hỏi, giọng hơi run run: “Tiêu Tiêu, hôm bọn mình đi hát karaoke chia tay, có
phải cậu đã gặp Trác Hạo ở quán Golden Melody không?”
Tiêu Tiêu lặng đi giây lát rồi mới trả lời tôi: “Tô
Nhã, cậu đang ở đâu? Tớ xong việc rồi, nói cho tớ biết cậu đang ở đâu, tớ sẽ
đến ngay!”
Tôi bảo nó: “Không sao, cậu không phải đến, tớ muốn
yên tĩnh một mình.” Sau đó cúp máy luôn.
Mọi việc thế là đã rõ.
Câu chuyện hôm đó có lẽ là thế này: trong quán Golden
Melody, Trác Hạo ngồi cách chúng tôi một phòng, ôm ấp một cô gái xinh đẹp, hát
hò tình tứ. Còn tôi ngồi cách đó hai bức tường lại không hề hay biết, vẫn vui
vẻ uống rượu! Nghĩ lại thật đúng là chuyện nực cười!
Tiêu Tiêu ơi là Tiêu Tiêu, cậu đã trông thấy hết cả
sao vẫn úp úp mở mở không nói thẳng cho tớ biết đi! Sợ làm tớ tổn thương? Nhưng
chịu đau đớn khi đó so với tình cảnh làm tớ cảm thấy mình như một con ngốc bây
giờ còn tốt hơn vạn lần!
Quả thật! Người cuối cùng trên đời biết câu chuyện một
kẻ bắt cá hai tay luôn chính là một trong hai con cá đó!
Tôi ở nhà mấy hôm, lặng lẽ. Mẹ thấy tôi có gì đó khác
thường nên hỏi có phải cãi nhau với Trác Hạo không. Tôi đặc biệt bái phục khả
năng ứng phó của mình, trong nghịch cảnh vẫn rất thản nhiên nói với mẹ: “Không
ạ, anh ấy bận thôi.” Mẹ nghe rồi tin ngay, từ đó không hỏi thêm gì nữa.
Cuối cùng Tiêu Tiêu cũng tìm được việc, gọi điện dè
dặt rủ tôi đi ăn mừng. Tôi bảo, không đi. Nó hỏi tại sao. Tôi đáp, đang bực
mình.
Tiêu Tiêu chẳng nói chẳng rằng, liền đến nhà tôi ngay
tối hôm đó. Hai đứa ngồi trong phòng tôi, mặt đối mặt. Tôi làm mặt lạnh, nó cố
gượng cười. Tôi hỏi: “Sao cậu không nói cho tớ biết? Để tớ cảm thấy mình như
một con ngốc thế này.”
Nó nói như sắp khóc đến nơi: “Tô Nhã à, tớ sai rồi!
Cậu đừng giận tớ nữa, tớ chỉ sợ cậu buồn thôi! Tớ cũng phân vân lắm chứ, cũng
đã định nói với cậu, nhưng nhìn về mặt cậu hạnh phúc khi nói về Trác Hạo, lại
nghĩ rằng mấy anh công tử nhà giàu ai chẳng có cái tính ấy. Sau đó thấy trước
mặt cậu, Trác Hạo thực sự cũng đối xử tốt với cậu, vì thế tớ nghĩ anh ta chỉ
chơi bời bông đùa bên ngoài chốc lát thôi còn trong lòng vẫn có cậu. Tớ suy
nghĩ mãi, nếu nói ra cậu chắc chắn sẽ buồn, chi bằng cứ để cậu ngây thơ tận
hưởng hạnh phúc ấy. Miễn sao Trác Hạo biết phân rõ nặng nhẹ, vẫn đối xử tốt với
cậu là được rồi. Nhưng giờ cậu tức giận thế này, tớ, tớ biết lỗi rồi! Cậu đừng
làm mặt lạnh với tớ nữa có được không?”
Lý lẽ của Tiêu Tiêu cũng hay lắm, nó nói xong tôi
chẳng có thái độ gì, còn nó đã nức nở, nước mắt giàn giụa rồi.
Nhìn nó khóc thực lòng như vậy, tôi bỗng thấy cảm
động, tức giận trong lòng cũng tiêu tan chừng bảy tám phần. Tôi thở dài đặt tay
lên vai nó nói: “Ừm, thôi bỏ qua đi, cậu cũng chỉ vì nghĩ tốt cho tớ thôi mà,
mặc dù cách nghĩ hơi ngốc nhưng động cơ không xấu! Lần này cứ vậy đi, nhưng lần
sau biết mà không nói nhất định tớ không thèm nhìn mặt cậu nữa!”
Tiêu Tiêu gật đầu chắc chắn, trên mặt còn vương hai
giọt nước mắt, ngơ ngác hỏi tôi: “Lần sau? Tô Nhã, cậu tha thứ cho Trác Hạo
nhanh như vậy à? Khoan dung quá, còn biết trước khả năng có lần sau nữa chứ!”
Tôi… thực sự không còn gì để nói! Chỉ là buột miệng
nói ra vậy thôi, cảnh cáo nó sau này không được tái phạm, thế mà nó có thể nghĩ
xa được như vậy, phục nó quá thôi!
Tôi im lặng một lúc, nói với Tiêu Tiêu: “Tiêu Tiêu, tớ
định… tớ định chia tay Trác Hạo!”