Vừa bước ra khỏi hiệu thời trang, Ninh Hiên liền vòng
tay ôm eo tôi, nhìn tôi nghiêm túc nói: “Hóa ra em đang khát khao nhục thể
thật!”
...
Lần này thì đến lượt tôi sa sầm mặt mày!
Hắn nhướn chân mày, nháy mắt châm chọc tôi, siết chặt
hơn cánh tay đang ôm eo tôi, rồi ghé sát miệng đến bên tai tôi, phả ra luồng
hơi nóng: “Có phải đang rất muốn nuốt chửng anh không?”
Trong đầu tôi lại vang lên tiếng nổ đùng đoàng, bao
nhiêu máu trong người và nhiệt độ cơ thể dồn hết lên hai má! Vừa làm bộ đẩy hắn
ra tôi vừa già mồm trách móc: “Đồ đáng ghét! Nói linh tinh!”
Hắn tủm tỉm cười cấu vào eo tôi một cái làm tôi giật
nẩy người.
Ninh Hiên nhướn mày nhăn nhỏ cười: “Đồ ngốc!”
Tôi không cam lòng, giật tay hắn cãi lại: “Cậu mới là
đồ ngốc!”
Hắn cười, điệu cười cưng nựng... yêu chiều...
Cưng nựng... yêu chiều...
Tôi lại bị sét đánh trúng rồi!
Trời xanh ơi! Tôi đây đường đường là một nhà giáo nhân
dân hai mươi mốt tuổi đầu lại để một tên học sinh mười tám tuổi yêu chiều cưng
nựng trên phố, trước mặt bàn dân thiên hạ! Đúng là quá... bẽ mặt!
Tôi còn đang ngậm ngùi ai oán than thân trách phận thì
một nỗi ai oán mới đã lừ lừ xuất hiện trước mặt.
Màn nhõng nhẽo vô sỉ của tôi, từ đầu đến cuối không
sót đoạn nào đều đã đập hết vào mắt bà già Tiêu Tiêu rồi! Đây mới gọi là bẽ mặt
chính hiệu!
Tiêu Tiêu mang bộ mặt khinh bỉ thậm tệ bước lại bên
tôi, nhăn nhó càu nhàu: “Trông duyên chưa kìa! Mất mặt quá đấy!” Rồi nó quay
sang nhìn Ninh Hiên, sau một hồi chết lặng, thần sắc thay đổi hẳn, nó toét
miệng cười rạng rỡ hơn cả hoa đào nở rộ hỏi Ninh Hiên: “Cậu có còn anh chị em
nào nữa không, hay là con một?”
Lần này đến lượt tôi vênh mặt lên khinh bỉ! Nắm được
thóp nó rồi, tôi cũng lập tức nhăn nhó càu nhàu: “Cậu có não không đấy hả! Hỏi
anh em trai là được rồi còn hỏi thêm chị em gái làm gì? Cậu đồng tính à mà định
tán tỉnh cả con gái nhà người ta?”
Tôi và Tiêu Tiêu bắt đầu trận đấu khẩu. Có lúc tôi lén
nhìn sang Ninh Hiên. Hắn đang yên lặng đứng một bên quan sát, lắng nghe diễn
biến cuộc chiến, khuôn mặt rạng rỡ, nụ cười ấm áp. Thấy tôi nhìn, hắn cũng nhìn
tôi, từ sâu đáy mắt lóe lên thứ ánh sáng chói lóa. Ánh sáng đó bao trùm lấy
tôi, ngăn cách tôi khỏi cõi bụi trần huyên náo, trong lòng tôi trước mắt tôi
chẳng còn thứ gì khác ngoài chàng trai đang mỉm cười rạng ngời kia.
Bỗng tôi đột nhiên chao đảo, định thần lại mới phát
hiện ra Tiêu Tiêu vừa hung hăng huých mình một cái. Nó mặc sức cười nhạo: “Háo
sắc! Nhìn bạn trai của chính mình mà còn ngẩn ra như thế!”
Tôi lại nóng bừng mặt, khủng hoảng hoàn toàn, Ninh
Hiên bước lại nắm tay tôi, thản nhiên nói rành mạch từng chữ: “Thực ra, tôi còn
háo cô ấy hơn cả cô ấy háo tôi cơ!”
Xong rồi, xong rồi! Tim tôi tan thành nước rồi...
Buổi tối về đến nhà, tôi và Tiêu Tiêu bắt đầu ninh
cháo điện thoại.
Tôi nói: “Thế nào thế nào! Mau nói xem cậu thấy thế
nào?”
Tiêu Tiêu thở dài: “Hừm! Yêu nghiệt! Yêu nghiệt khủng
khiếp quá!”
Tôi hỏi: “Tớ hay hắn?”
Tiêu Tiêu khinh khỉnh đáp lại: “Gì cơ, cậu á? Muốn là
yêu nghiệt à, nằm mơ đi! Cậu chỉ là một con ngốc háo sắc thôi! Tớ nói Ninh
Hiên, Ninh Hiên ấy. Tên Ninh Hiên này đúng là yêu nghiệt!”
Tôi hỏi: “Thế là thế nào?”
Tiêu Tiêu nói: “Tên này, đẹp trai cũng không có gì đáng
sợ, không sao cả; quá đẹp trai cũng hơi sờ sợ nhưng cũng không sao cả; đáng sợ
nhất là ngoài đẹp trai dã man tàn bạo, hắn còn yêu cậu chân thành tha thiết! Tô
Nhã ạ, tên yêu nghiệt này mà bám lấy ai thì người đó chắc chắn không thể chống
cự nổi đâu, kể cả mấy bà chị tiết hạnh nhất cũng thế thôi chứ đừng nói là cậu!”
Thế mới nói tôi không có gì phải hổ thẹn vì cái bệnh
háo sắc của mình cả, vì hắn có thể biến một bà cô tiết hạnh nhất thành kẻ háo
sắc cơ mà. Tôi lại hỏi: “Tiêu Tiêu bà bà, thế bà thấy hai đứa chúng con có đẹp
đôi không?”
Tiêu Tiêu ác ôn đáp lại: “Hừ! Tớ băn khoăn nhất chính
là chỗ này! Một kẻ rõ ràng là tên oắt con thì tỏ ra trải đời, lão luyện phát
khiếp; một kẻ rõ ràng là chị gái già lại non nớt còn hơn chim non! Ngồi trước
mặt hai người mà tớ chỉ muốn khóc! Lớn không ra đằng lớn, nhỏ cũng chẳng ra
đằng nhỏ! Thế gian này sao lại méo mó đến thế!”
Tiêu Tiêu lải nhải tuôn ra một tràng làm tôi chóng hết
mặt, váng hết đầu! Đến lúc vất vả lắm mới hiểu được ý nó thì khắp người tôi lại
thấy rạo rực như vừa uống mấy bát tiết gà.
Tôi sung sướng nói: “Nói như thế tức là bọn tớ xứng
đôi chứ gì! Ha ha ha!” Tôi thực sự không kiềm chế nổi, cười toáng lên đắc ý.
Bên kia ống nghe, Tiêu Tiêu gọi tôi: “Tô Nhã.” Giọng
nó tự nhiên trở nên cực kỳ nghiêm túc, “Dù chuyện của hai cậu có vẻ điên rồ
nhưng sau khi gặp hắn tối nay, tớ có thể cảm thấy, hạnh phúc đời cậu đã tới
rồi. Cậu nhớ phải giữ cho chặt, đừng có buông lỏng tay đấy!”
Lòng tôi dạt dào cảm động. Đây mới là bạn bè chứ! Khi
bạn bất định thì lo lắng quan tâm, đến khi bạn xác định được rồi lại giúp bạn
kiên định giữ vững lập trường.
Tôi bùi ngùi nói: “Tiêu Tiêu ngoan, không uổng công
chị yêu thương em bấy lâu nay!”
Tiêu Tiêu lại gầm lên: “Biến! Chị em gì với tôi, cậu
còn non hơn Tiêu Tiêu này nhiều!”
Hôm sau, trong lúc ăn sáng tôi vẫn còn đê mê chìm đắm
trong dư vị hạnh phúc của cuộc điện thoại với Tiêu Tiêu tối qua.
Bỗng tôi nghe tiếng bố nói chuyện với mẹ: “Nghe nói
chủ tịch tỉnh mới đã bầu xong rồi, là nguyên phó chủ tịch Trình Viễn Thiên.”
Mẹ nghe xong có vẻ rất bùi ngùi: “Không ngờ ông ta
thăng tiến nhanh thế, mới có mấy năm đã vào được tỉnh ủy, bây giờ còn leo đến
chủ tịch tỉnh rồi. Ông ạ, mình phải xử lý mọi việc cho chắc chắn, không có quan
mới lên giương uy, nhỡ may lại chọn phóng hỏa ngay trước cổng nhà mình thì lúc
đấy có làm gì cũng vô ích!”
Bố trầm ngâm gật gù đồng ý.
Tôi cảm thấy rõ ràng bầu không khí có gì đó không bình
thường, liền hỏi mẹ xem có chuyện gì. Bà chỉ nói: “Là chuyện về nhiệm kỳ mới,
không liên quan đến con, con không cần bận tâm mấy chuyện đại sự của giới chính
trị làm gì, cứ vô tư sống vui vẻ là được rồi!”
Kể ra cũng đúng, bố mẹ vật lộn trong cơ quan chính
quyền bao năm như vậy rồi, có chông gai nào mà chưa trải qua? Từ một gia đình
trung nông nghèo, dần dần phấn đấu lên được bậc trung lưu như ngày nay, bố mẹ
cần gì một con bé trói gà không chặt như tôi đứng bên lo bò trắng răng.
Vì thế tôi cũng chẳng bận tâm đến công việc của hai cụ
nữa, tiếp tục quay trở về với Ninh Hiên, niềm hạnh phúc vô bờ bến của tôi.
Buổi chiều, nhân lúc tôi trống giờ, còn Ninh Hiên chỉ
có một tiết tự học, hai kẻ bất lương chúng tôi lại trơ tráo bùng học và trốn
làm, cặp kè đói khát mò vào khu rừng nhỏ trong công viên.
Sau một hồi hôn hít nóng bỏng miên man trong rừng cây,
tôi dựa vào ngực hắn nói: “Tiêu Tiêu nói, cậu chính là hạnh phúc của tôi, bảo
tôi nhất định phải giữ chặt!”
Ninh Hiên vuốt nhẹ mái tóc tôi, bàn tay dịu dàng không
tả nổi làm tôi ngất ngây. Cảm giác êm đềm và dễ chịu đến mức tôi muốn ngủ thiếp
đi.
Hắn ghé sát tai tôi thầm thì: “Em cũng là hạnh phúc
của anh! Anh sẽ trói chặt em cả cuộc đời này!”
Tôi bật cười, hương vị ngọt ngào lại lênh láng trong
trái tim. Tôi hỏi: “Ninh Hiên, sau này cậu định làm gì? Định thi vào trường
nào?”
Ninh Hiên hôn nhẹ lên trán tôi, nói: “Thực ra anh muốn
trở thành một nhà thiết kế đồ trang sức nổi tiếng. Trong nước vẫn chưa có
trường đại học nào đào tạo chuyên sâu về lĩnh vực này, trang thiết bị lẫn kỹ
thuật giảng dạy đều rất ít ỏi, không thể tiên tiến, hiện đại, phong phú như ở nước
ngoài; nhưng nhất định anh sẽ thi vào một trường trong nước. Vì anh không muốn
xa em chút nào!”
Tôi ngẩng đầu nhìn hắn: “Nhà thiết kế đồ trang sức?
Một chí hướng thật khác người đấy! Sao cậu lại thích thú với lĩnh vực này?”
Ninh Hiên nói: “Khi còn trẻ, mẹ anh đã là một nhà
thiết kế đồ trang sức tài năng, nếu bà theo đuổi đến cùng chí hướng của mình, ở
lại nước ngoài để học tập, nghiên cứu chuyên sâu, nhất định sẽ trở thành bậc
thầy hàng đầu thế giới. Nhưng sau đó, mẹ gặp bố anh, rồi yêu ông. Vì tình yêu,
bà đã không hề tiếc nuối vứt bỏ toàn bộ tiền đồ và sự nghiệp trước mắt, theo
ông về nước kết hôn, sinh con, cuối cùng mắc bệnh rồi qua đời.”
Đây là lần đầu tiên Ninh Hiên kể với tôi về mẹ hắn.
Nghe giọng bùi ngùi đầy thương cảm của hắn, tôi cũng thấy buồn buồn. Tôi nhớ
lại lần gặp hắn trong bữa tiệc nọ, hắn vừa nhìn đã nhận ra sợi dây chuyền tôi
đeo là đồ giả, quả nhiên, đúng là nhờ có năng khiếu thẩm định đồ trang sức hắn
được kế thừa từ mẹ.
Tôi hỏi: “Có phải vì cậu cũng đã nghiên cứu về mấy thứ
như kim cương với trang sức gì gì đó rồi nên trong buổi tiệc lần trước vừa nhìn
cậu đã nhận ngay ra sợi dây tôi đeo là đồ giả không?”
Hắn cười híp mắt nhìn tôi nói: “Có lúc em cũng không
ngu đến hết thuốc chữa!”
Tôi không cam chịu giơ tay đấm yêu mấy cái vào ngực
hắn mắng: “Cậu mới ngu! Dù sao tôi cũng là sinh viên rồi nhé! Còn cậu mới chuẩn
bị nhận bằng cấp Ba thôi, thế mà cũng đòi lên mặt với tôi à!”
Hắn giữ tay tôi lại, hỏi: “Tô Nhã, có phải em đi học
sớm không? Bọn mình chỉ cách nhau có ba tuổi mà em đã học xong bốn năm đại học
rồi.”
Lại một lần nữa tôi bị hắn lái sang hướng khác: “Ừ,
đúng thế!” Tôi gật đầu, vẻ mặt vô cùng đắc ý: “Lúc nhỏ công việc của bố mẹ tôi
rất bận, không ai coi sóc được tôi nên hai cụ quyết định cho tôi đi học tiểu
học sớm một năm. Sao, tự nhiên thấy ngưỡng mộ tôi rồi phải không?”
Ninh Hiên lắc đầu, nét mặt tỏ vẻ oán thán mà ánh mắt
vẫn cứ long lanh đến nôn nao chết người: “Anh đang nghĩ, nếu em không đi học
sớm một năm, nếu em được đi học đúng tuổi như bao đứa trẻ bình thường khác
chẳng hạn như anh đây, thì không biết đến bây giờ chỉ số IQ gì đó của em, có lẽ
sẽ cao hơn được một chút đấy.”
Ôi ức quá! Không cần biết hắn lắt léo bao nhiêu khúc,
cuối cùng vẫn chỉ quy về một ý: Hắn vẫn đang nói tôi là đồ ngốc!