Qua được nửa học kỳ, lớp tôi phụ trách nhận thêm một
học sinh mới chuyển đến, tên là Lâm Phong. Nói chung lớp học có học sinh mới
vốn dĩ là chuyện rất đỗi bình thường, nhưng nếu cậu học sinh mới đó hoàn toàn
không phải là người Hán thì hoàn toàn khác.
Lâm Phong là con lai, bố là người Trung Quốc, một quan
chức ngoại giao có tiếng, mẹ là người Mỹ. Trông rất đẹp trai, một kiểu đẹp trai
có đường nét và độ sâu khác thường. Tính cách thì cực kỳ cao ngạo, sau khi vào
lớp hình như chưa bao giờ thèm ngó ngàng gì tới các bạn xung quanh.
Do tính chất công việc thường xuyên thay đổi của ông
bố mà Lâm Phong cũng chuyển trường liên tục. Chuyển hết trường này tới trường
khác, thành tích học tập sa sút dần qua các năm. Đặc biệt là môn Toán, phải nói
là xuống dốc không phanh.
Theo lời đề nghị tha thiết của bố Lâm Phong, tôi đồng
ý giúp con trai ông ta bổ sung kiến thức ngoài giờ học.
Tôi nghĩ, phụ đạo một đứa hay mấy đứa cũng là phụ đạo,
chẳng thà gọi luôn mấy em học sinh thành tích kém tới phụ đạo một thể. Thời
gian phụ đạo được ấn định vào sau giờ tan lớp mỗi thứ Sáu trong tuần.
Trong giờ phụ đạo, những học sinh khác đều tỏ ra rất
hào hứng, phối hợp với tôi rất tích cực. Riêng có Lâm Phong mặt mày lúc nào
cũng lầm lì không biểu lộ cảm xúc, cả buổi không hé răng nói một lời, đố ai mà
đoán nổi rốt cuộc nó đã hiểu bài hay chưa, rốt cuộc đang vui hay không vui.
Thời gian đầu tôi cũng chịu không đoán nổi những gì
mình nói nó ngấm được bao nhiêu phần. Nhưng sau một thời gian, tôi phát hiện ra
một quy luật. Nếu Lâm Phong hiểu bài, nó sẽ quay bút. Cây bút xoay tròn trên
mấy ngón tay nó thật lâu, càng tít càng có nghĩa là nó nắm bài rất chắc, rất
rõ. Còn nếu không hiểu bài, nó sẽ vứt bút xuống bàn và dùng ngón tay gõ nhẹ lên
mặt bàn. Tần suất gõ càng nhanh có nghĩa là vướng mắc của nó càng nhiều. Còn
nếu nó nắm chặt tay lại có nghĩa là nó đang bực mình chuyện gì đó.
Sau khi khám phá ra quy luật này, công việc phụ đạo
cho Lâm Phong của tôi thuận lợi hơn nhiều. Vì kiến thức cơ sở của nó quá kém,
tụt hẳn lại phía sau so với mấy học sinh cùng lớp phụ đạo nên tôi phải ở lại
thêm một tiếng nữa để kèm riêng cho nó.
Tôi vốn cho rằng khi chỉ có hai cô trò với nhau, thể
nào tôi cũng khó mà đương đầu được với tên tiểu tử ương ngạnh khó bảo này.
Trong lớp có đông học sinh, giả sử tôi có nói gì mà nó không thèm đáp lại thì
vẫn có thể hóa giải cơn lúng túng đó bằng cách giả vờ như đang hỏi tất cả những
đứa khác. Nhưng khi chỉ có hai người, tôi nói sang sảng một hồi mà nó vẫn không
đáp lại thì biết tìm ai để hóa giải đây. Thế nhưng, nằm ngoài dự kiến của tôi,
thế quái nào Lâm Phong lại phối hợp với tôi khá ăn ý, thậm chí có lúc thái độ
của nó có thể nói là cực kỳ tích cực hợp tác.
Chuyện này làm tôi hơi có chút cảm giác vênh vang tự
đắc. Tôi cho rằng hai tên đại ma đầu khó bảo nhất trong lịch sử trường Trung
học số 1 là Ninh Hiên của tám năm trước và Lâm Phong của hiện tại, cả hai đều
rất nghe lời tôi, như thế có thể chứng minh Tô Nhã là một giáo viên ưu tú lỗi
lạc đến thế nào.
Về đến nhà tôi vội kể cho Ninh Hiên nhận định này của
mình. Ninh Hiên có vẻ trầm ngâm tư lự nói: “Năm đó đứa cứng đầu như anh chịu
ngoan ngoãn nghe lời em là bởi vì anh thích em. Thế còn thằng nhóc Lâm Phong
này sao lại thế nhỉ? Không phải nó cũng thích vợ anh chứ?”
Tôi nghe hắn nói vậy không khỏi cười đến lạc cả giọng:
“Ông xã, anh càng ngày càng có khiếu hài hước đấy. Năm đó em còn non nớt, chỉ
hơn anh 3 tuổi nên vẫn còn trẻ trung phơi phới. Bây giờ nhìn xem em đã thế nào
rồi, phụ nữ có chồng, hơn 30 tuổi, còn nó chỉ là một đứa trẻ 18 tuổi đầu, hơn
cả một giáp chứ ít đâu. Đồng chí Ninh Hiên, suy nghĩ của đồng chí có phần hơi tởm đấy! He
he!”
Nói xong tôi còn cười thêm hai tiếng nham hiểm nữa để
nhấn mạnh là tôi cảm thấy lời hắn nói vừa rồi đích thực hơi…biến thái.
Ninh Hiên tóm ngay lấy tôi, làm điệu bộ gian tà kéo
tôi thẳng đến giường, vừa kéo vừa hung hăng nói: “Em bảo cách nghĩ của anh tởm
hả? Được rồi, tóm cũng tóm rồi, đã thế thì tởm đến cùng luôn, lão gia đây phải
xử lý em ngay mới được!”
Tôi vừa kêu lên oai oái vừa cười khanh khách. Tới
giường, tiếng kêu và tiếng cười dần trở nên yếu ớt, theo sau là hai hơi thở
nặng nề cùng những tiếng rên rỉ gợi tình nho nhỏ không sao kìm nén được.
Ngày tháng cứ thế trôi đi theo đúng trình tự, không
đến nỗi nhạt nhẽo nhưng cũng chẳng có gì đặc sắc.
Cho đến một ngày, cuối cùng bão táp cũng nổi lên.
Vừa tới trường, tôi liền bị Thôi Sa mặt mày nghiêm
trọng kéo lại đưa cho một tờ báo. Thì ra ngay đầu mục giải trí có in một bức
ảnh Ninh Hiên rất lớn, bên cạnh hắn còn xuất hiện một cô gái trẻ trung xinh đẹp
nữa.
Nhìn thấy tờ báo, câu đầu tiên tôi thốt lên là: “Không
phải chứ!” Thôi Sa gật mạnh đầu phụ họa: “Tô Nhã, chị cũng cảm thấy chuyện này
có vấn đề phải không? Dù thế nào thì, à ờ người thừa kế thứ hai của dòng họ phú
thương gốc Hoa gì đó này, cô ta cũng không nên đi dụ dỗ đàn ông đã có vợ để đi
gây scandal chứ! Có giàu đến mấy mà đi làm những chuyện như thế thì cũng thật
hèn hạ!”
Tôi ngẩng đầu nhìn Thôi Sa, thoáng suy nghĩ một lát
rồi nói: “Không, ý chị chuyện này không phải có vấn đề. Chị thấy lạ là tại sao
bài báo này lại bị xếp vào mục giải trí? Chồng chị là thương nhân chứ có phải
diễn viên đâu, vụ tai tiếng này đáng ra phải đăng trong mục tin tức tài chính
mới đúng chứ.”
Thôi Sa lập tức đờ người ra.
Đúng là tôi không hề để tâm tới chuyện này. Tôi và
Ninh Hiên đã cùng nhau trải qua bao nhiêu chuyện, đến tám năm trời xa cách cũng
không thể chia cắt được hai chúng tôi thì bài báo lá cải này cũng chẳng đáng là
gì cả. Tôi cảm thấy tình cảm của mình và hắn tuyệt đối bền chặt.
Nhưng đúng lúc tôi quay đi, chuẩn bị quên luôn chuyện
này thì một số điện thoại lạ gọi đến cho tôi. Người gọi cho tôi tự giới thiệu
cô ta tên Nghiêm Hân, người thừa kế đời thứ hai tập đoàn tài chính XX.
Tôi phải mất đúng năm phút mới tiêu hóa xong đoạn tự
giới thiệu của cô ta. Tôi thấy cái cô Nghiêm Hân này rõ buồn cười, không quen
không biết gì mà cứ lôi hết các loại biển hiệu tên tuổi của nhà cô ta đập vào
não tôi. Thật đáng tiếc tôi không phải trong giới thương nhân như cô ta, mà là
người công tác trong nghành giáo dục. Vì thế tôi không có hứng nghe, cô nàng
này là cái gì gì của tập đoàn gì gì tôi hoàn toàn không quan tâm. Điều tôi tò
mò nhất ở cô gái này là làm sao cô ta lại có số điện thoại của tôi.
Qua
điện thoại, tôi chân thành đáp lại cô gái có tên Nghiêm Hân: “Xin lỗi Nghiêm
tiểu thư, mong cô thông cảm cho hiểu biết nông cạn của tôi, tôi hoàn toàn không
biết gì về tập đoàn gì đó mà cô nhắc đến đâu. Cô chỉ cần giới thiệu ngắn gọn cô
tên Nghiêm Hân là được rồi. Xin hỏi Nghiêm tiểu thư tìm tôi có chuyện gì
không?”
Thực ra khi cô ta giới thiệu tên mình là Nghiêm Hân,
tôi đã đoán ra được cô ta là ai rồi.
Cô ta chính là cô gái xuất hiện cùng chồng tôi trong scandal
trên tờ báo ngày hôm đó.
Nghiêm Hân nghe tôi nói xong cũng có vẻ hơi mất tinh
thần. Nhưng cô nàng chỉ ngập ngừng trong vỏn vẹn có hai giây, sau đó đã ngay
lập tức khôi phục lại khẩu khí kiêu ngạo và trịch thượng vừa rồi: “Tô tiểu thư,
chúng ta có thể gặp nhau không?”
Tôi cười đáp lại: “Nghiêm tiểu thư cứ gọi tôi là Trình
phu nhân. Tôi đã kết hôn rồi, đã không còn là tiểu thư nữa đâu. Còn chuyện gặp
mặt, tôi thấy vô duyên vô cớ gặp một người xa lạ là không cần thiết.”
Nghiêm Hân cười ngang ngược nói: “Không đâu Tô tiểu
thư ạ, tôi thấy rất cần thiết. Cũng không phải vô duyên vô cớ tôi lại muốn gặp
chị, mà vì chuyện có liên quan đến Trình Hải tiên sinh nên nhất định chị phải
đồng ý!”
Tôi vốn không ưa kiểu vênh váo lên mặt dạy người của
cô ta, nhưng nghĩ tới trang báo đó, nghĩ tới vụ tai tiếng, nghĩ tới câu không
có lửa làm sao có khói, tôi lại dao động, cuối cùng đã đồng ý với yêu cầu gặp
mặt củ Nghiêm Hân.
Chúng tôi hẹn gặp trong một quán cà phê. Khi tôi tới
nơi thì cô gái tên Nghiêm Hân đã ở đó. Thấy tôi đi vào, cô ta khẽ giơ thay vẫy
mấy cái.
Tôi vừa ngồi xuống liền hỏi thẳng luôn vào vấn đề:
“Xin hỏi Nghiêm tiểu thư hẹn gặp tôi có chuyện gì?”
Nghiêm Hân nâng chiếc tách lên, với cử chỉ tao nhã, cô
ta nhấp một ngụm nhỏ cà phê, bày xong tư thế cao ngạo mới nở nụ cười nhạt giả
tạo, nhìn tôi nói: “Tôi là đối tác làm ăn của Trình Hải, năm nay 25 tuổi, ít
hơn Trình Hải 3 tuổi. Tôi là người thừa kế tài sản của dòng họ. Tôi có thể giúp
công ty của Trình Hải mở rộng quy mô lớn hơn gấp mấy lần nữa, giúp công ty của
anh ấy trở thành công ty trang sức hàng đầu thế giới. Còn chị?”
Tôi bỗng cảm thấy kinh hãi, không phải vì sức mạnh tài
chính của cô nàng trước mắt mà vì những gì cô ta nói quá tự cao tự đại và hết
sức ngông cuồng. Tôi cũng muốn biết cô gái này dựa vào cái gì mà so sánh cô ta
với tôi. Tôi là vợ của Ninh Hiên. Còn cô ta? Cô ta là gì của Ninh Hiên?
Tôi hơi bĩu môi đáp: “Thực ra tôi hoàn toàn có thể
không quan tâm và cũng chẳng cần trả lời câu hỏi này của cô, vì tôi không có
nghĩa vụ phải trả lời những câu hỏi vô nghĩa. Nhưng tôi nghĩ một khi cô không
nghe được đáp án của tôi, nhất định sẽ không dừng lại ở đây. Được rồi, tôi vốn
là người không thích phiền hà lôi thôi, tôi sẽ trả lời cô. Tôi ấy à, nhiều hơn
Trình Hải 3 tuổi, nhưng như lời Trình Hải nói thì gái hơn ba thần tài gõ cửa.
Anh ấy đã bảo thế đấy. Gia cảnh nhà tôi cũng bình thường thôi, hoàn toàn không
là gì so với sự giàu sang, phú quý nhà cô. Vì thế đối với sự nghiệp của anh nhà
tôi, đúng là tôi cũng chẳng giúp được gì, vì tôi không có tiền, nhà tôi cũng
chẳng có. Nhưng cô nhớ cho, Trình Hải không bao giờ là người có ý nghĩ chấp
nhận đi ở rể để được thăng tiến đâu. Thoạt nhìn thì thấy tôi với cô chẳng có gì
đáng để so sánh. Nhưng thực ra có một thứ khi đem ra so sánh tôi với những cô gái
khác – trong đó có cả cô nữa – nhất định tôi sẽ giành được trái tim của Trình
Hải. Đó chính là tình yêu của chồng tôi. Tôi có tình yêu của anh ấy, những cô
gái khác không có, cô lại càng không có.”
Tôi ngồi tựa vào ghế, nhẹ nhàng mỉm cười. Sắc mặt cô
gái đối diện thoáng hiện lên vẻ tức tối gian ác, không chịu mất thể diện và
cũng không phục. Cô ta không cười nữa, nhìn tôi, thấp giọng nói: “Như thế không
công bằng. Chẳng qua do chị gặp anh ấy trước tôi thôi. Tôi yêu cầu cạnh tranh
công bằng.”
Tôi không nhịn được liền bật cười. Không biết nên nói
đại tiểu thư ngồi trước tôi đây quá ngây thơ hay là quá ngạo mạn đây, cô ta dựa
vào cái gì mà dám đưa ra yêu cầu này cơ chứ.
Không tuốt kiếm giương cung như Nghiêm Hân, tôi vẫn
ung dung đáp lại: “Nghiêm tiểu thư, trong thâm tâm tôi cảm thấy cô rất dũng
cảm, và cũng rất hiếu chiến khi đưa ra yêu cầu kỳ quái kiểu này. Cô có thể hợp
lý hóa hành vi cướp chồng người khác thành luận điệu ngay thẳng, quang minh
chính đại như vậy, tôi thật rất nể phục đấy. Nhưng để tôi dạy cho cô điều này,
chồng tôi là của tôi, tôi không cần phải mang anh ấy ra cạnh tranh một cách vô
nghĩa với cô làm gì. Cũng tha lỗi cho tôi nói thật, đối với chồng tôi, cô chẳng
là gì đâu, vì thế thật lòng khuyên cô không phải tấn công chồng tôi làm gì, tốt
nhất nên bỏ cuộc sớm đi kẻo sau lại đau lòng.”
Nghiêm Hân lạnh lùng hừ một tiếng: “Cứ chờ mà xem!”
Tôi bất lực thở dài: “Nghiêm tiểu thư, nói thật một
câu, tôi thấy cô nên đi khám bệnh xem thế nào, quá khích và cố chấp thế này
cũng là một loại bệnh thuộc phạm trù tinh thần bất ổn đấy!”
Trong khi Nghiêm Hân giận dữ đỏ mặt tía tai, tôi lịch
sự đứng dậy, ung dung cất bước đi về trước.
Con người kỳ quái này, đưa ra một yêu cầu cũng kỳ
quái, nhưng không hề khiến tôi thấy buồn lòng chút nào.
Bởi vì đề nghị của cô ta thực sự quá kỳ quái.