Có những con thuyền đã an toàn trải qua vô vàn những
trận cuồng phong mưa bão khắc nghiệt, vậy mà lại chìm nghỉm ở nơi sóng yên bể
lặng.
Tôi vô cùng thấu hiểu điều này. Tôi từng nghĩ, bao
gian nan cách trở, tôi và Ninh Hiên đều đã trải qua hết, nhưng cuối cùng tình
cảm của chúng tôi lại rạn nứt và nguyên nhân chẳng chính đáng gì, mà là vì
những những hiểu lầm nho nhỏ cứ dần tích tụ này.
Đúng thế, những ngày này tôi có cảm giác chúng tôi còn
xa cách nhau hơn cả những ngày tháng cách xa thực sự trước kia.
Mặc dù ai cũng vờ tỏ ra không có chuyện gì, nhưng trên
thực tế tình trạng này chính là một hình thức biến tướng của chiến tranh lạnh.
Tôi nghĩ hai chúng tôi thực sự phải ngồi lại thẳng
thắn nói chuyện với nhau.
Nhưng đúng lúc tôi hạ quyết tâm chủ động cùng hắn khai
thông bế tắc thì hắn lại một lần nữa xuất hiện trên mặt báo cùng cô Nghiêm Hân
kia.
Nỗi buồn trong tim dâng lên như một trận đại hồng
thủy, nỗi đau đớn bị chồng phản bội cuồn cuộn nhắn chìm tâm can phế phổi.
Ở nhà thì tôi thấy buồn bực, đến trường cũng không
được yên thân. Lâm Phong sao mà cũng giống cô nàng Nghiêm Hân thế không biết,
mắc căn bệnh cố chấp, lằng nhằng đeo bám, không chịu tha cho tôi.
Tôi chỉ đành trốn nó khắp mọi nơi. Nhưng muốn trốn
cũng chẳng trốn được mãi, tôi đã đủ phiền muộn buồn bực rồi, chẳng hơi đâu màng
đến chuyện có làm tổn thương nó hay không nữa, trực tiếp nói thẳng một lần cho
xong. Tôi nói với Lâm Phong: "Lâm Phong, em còn nhỏ, tình cảm em dành cho
cô chỉ là mê muội, không phải tình yêu thực sự. Chẳng qua trong lúc em cô đơn,
có người quan tâm đến em, thế nên em cảm động. Thực ra có thể chỉ là em đang
cảm kích cô mà thôi. Em hiểu không! Cô ngần này tuổi, chỉ thêm mấy tuổi nữa là
đủ tuổi làm mẹ em rồi, em như thế này có thấy mình quá điên khùng không! Chuyện
này quá hoang đường!"
Lâm Phong phủ nhận sạch trơn những gì tôi nói:
"Không! Em không hề thấy mình điên khùng, cũng chẳng cảm thấy một người
thích một người khác lại là chuyện hoang đường. Hơn nữa năm đó, chồng cô cũng
giống như em bây giờ sao, cô đã có thể chấp nhận anh ta, tại sao không thể tiếp
nhận em?"
Tôi mất bình tĩnh giải thích: "Hoàn toàn không
giống nhau!"
Lâm Phong không thèm nghe: "Nhưng em thấy rất
giống. Anh ta là học sinh của cô, em cũng thế. Anh ta yêu cô, em cũng thế. Điều
duy nhất không giống là anh ta kém cô ba tuổi còn em thì kém nhiều hơn một ít,
nhưng vốn dĩ đây chẳng phải vấn đề gì to tát!"
Nó làm cổ họng tôi cứng đơ không thốt được lời nào.
Những gì nó phân tích quả thật có lý, lại đầy đủ căn cứ, nhất thời làm tôi
không phản bác nổi.
Tôi thấy đầu mình ong ong, bây giờ hễ cứ nhìn thấy nó
là tôi lại đau đầu.
Cuối cùng tôi nói: "Lâm Phong, đừng gây chuyện
nữa!" Nói xong vội vàng bỏ đi.
Tôi không còn tâm sức đâu để đối mặt với nó nữa. Bây
chuyện duy nhất làm tôi âu sầu khổ não là làm sao để hòa hảo lại với Ninh Hiên
như ban đầu.
Buổi tối trở về nhà, đang ngồi ăn cơm với Ninh Hiên
thì điện thoại của tôi đổ chuông. Trên màn hình hiển thị tên người gọi đến là
Lâm Phong, Ninh Hiên cũng nhìn thấy rõ ràng.
Tôi còn chưa kịp nghe thì hắn đã nổi cáu giật lấy, như
thế bao bức xúc bị kìm nén lâu nay không nhịn được nữa đồng loạt bùng nổ. Hắn
trừng mắt nhìn tôi, lạnh lùng nói: "Đúng là em vẫn được học sinh yêu thích
nhỉ!"
Tôi đơ cứng người trước lời lẽ châm biếm và ánh mắt
lên án của hắn, sau đó toàn thân lại được băng bó kín mít trong nỗi khó chịu và
đau lòng ngập trời rợp đất, làm tôi như nghẹt thở. Tôi nhìn hắn, bật cười, nói:
"Anh cũng không kém, được các cô gái trẻ hoan nghênh thế cơ mà!"
Bửa tối hôm đó đã kết thúc với sự tổn thương được chia
phần cho cả hai như vậy đấy.
Cả tối hôm đó chúng tôi không nói với nhau thêm câu
nào. Khi đi ngủ, trong bóng tối, tôi và hắn nằm quay lưng vào nhau, người ở
ngay bên cạnh nhưng trái tim thì như đang cách xa nhau cả biển trời.
Tôi trằn trọc suy nghĩ, càng nghĩ càng thêm
buồn, nước mắt cứ trào ra không sao kìm lại được.
Tôi không biết hắn đã ngủ chưa, liệu có nghe thấy tôi
đang khóc hay không. Tôi chỉ nghe tiếng hắn trở mình.
Một lát sau, tôi vẫn còn đang khóc, bỗng nhiên hắn
dang tay ôm chặt tôi vào lòng. Bên tai chỉ nghe thấy một tiếng thở dài, rất
dài.
Hắn ghé sát vào tai tôi thầm thì: "Bà xã, anh xin
lỗi! Đừng khóc nữa em!"
Biết là hắn đã phát giác ra mình đang khóc, tôi chẳng
kiềm chế nữa, nức nở òa lên. Vừa khóc vừa thút thít: "Sao anh phải nói em
như vậy!"
Hắn tiếp tục thở dài, lên tiếng có vẻ khó khăn:
"Anh không cố ý khiến em đau lòng, chỉ có điều, cậu học sinh đó... anh
biết nó thật lòng với em. Anh sợ em rồi cũng sẽ cảm động trước nó. Anh vừa động
đến nó là em lôi ngay Nghiêm Hân ra, em vội vàng lấp liếm chuyển đề tài như thế
làm anh lại càng lo lắng, càng sợ hãi hơn."
Tôi quay người lại, vừa khóc cừa đấm thùm thụp vào
người hắn, nghẹn ngào kể lể: "Anh chỉ giỏi nói lung tung, nghĩ lung tung!
Rõ rang đâu đâu người ta cũng đồn anh và Nghiêm Hân quan hệ lăng nhăng, thế mà
anh lại nói em và học sinh của em... Em, em... ông xã, anh làm em buồn muốn
chết! Hu hu!"
Nói rồi tôi lại ấm ức không chịu được, càng òa lên
khóc to hơn.
"Cậu học sinh kia, nhỏ hơn em những một giáp, nó
mới mười tám tuổi! Em với nó... làm sao có gì được chứ! Chỉ là bình thường có
quá ít người quan tâm đến nó, đúng lúc cô đơn như vậy thì em đối xử với nó
không đến nỗi nào, thế nên nó mới tưởng là nó thích em, nhưng em thấy thực ra
đấy không phải là thích, chỉ là lòng cảm kích thôi! Anh không thể nói em như
thế, làm trái tim em đau chết mất!"
Nhìn tôi vật vã khóc lóc, kể lể như vậy, hắn cuống
cuồng nhận lỗi: "Đừng khóc nữa, mau nín đi, bà xã, anh yêu em! Bà xã, anh
rất sợ sẽ mất em! Chỉ là em không biết thôi, em không biết khi em đứng trên bục
giảng, dáng dấp ngây ngô của em có sức mê hoặc lớn thế nào đâu. Đến bây giờ,
chỉ cần nghĩ đến hình dáng em khi đó, tim anh vẫn loạn nhịp đây này. Bà xã,
thật sự anh yêu em nhiều lắm! Em hãy tin anh. Còn như Nghiêm Hân, anh chỉ xem
những gì cô ta đã làm như trò đùa, hoàn toàn vô nghĩa giống con người cô ta
vậy. Anh cũng chẳng buồn quan tâm. Anh tưởng với tình cảm của chúng mình, nhất
định em sẽ hiểu anh, nhất định em cũng không bận tâm đến cô ta làm gì. Vì thế
anh mặc kệ cho cô ta muốn làm ầm lên thế nào thì làm, coi như đang ngồi xem hài
kịch. Nhưng chỉ vì cô ta mà em phải gọi đến số điện thoại riêng của chúng ta,
bà xã, nói thật là anh cũng buồn lắm. Bọn mình đã trải qua bao nhiêu chuyện,
chẳng lẽ phải lãng phí cuộc gọi vào số đó chỉ vì một con người như vậy ư?"
Tôi chúi đầu vào lòng Ninh Hiên, ôm hắn thật chặt,
nói: "Nhưng đối với em, cứ có người để ý đến ông xã của em thì nhất định
đó không phải là chuyện nhỏ! Anh biết không, phụ nữ và đàn ông khác nhau ở một
điểm, trong chuyện tình cảm thì đàn ông luôn tự tin với chủ định của mình, còn
phụ nữ thì càng yêu họ lại càng suy tính và cảnh giác hơn. Anh đẹp trai ngời
ngời thế này, lại có tiền, có công ty, có tài năng, dù cho cũng có vợ hiền nữa,
nhưng danh phận đã kết hôn của anh vốn dĩ chẳng thể ngăn được những cô nàng
thèm khát anh, em rất sợ một ngày có một cô gái trẻ trung, xinh đẹp nào đó đánh
cắp anh khỏi tay em! Anh không biết chứ, cô Nghiêm Hân đó thậm chí đã tìm dến
gặp riêng em để đòi cướp chồng em đấy!"
Hắn giật mình, nâng đầu tôi lên hỏi: "Cô ta đã
tìm em? Sao em không nói cho anh biết!"