Một tay Ninh Hiên giữ chặt hai cổ tay tôi, khống chế
cử động của tôi. Cánh tay còn lại của hắn với lấy chiếc điện thoại đang đổ
chuông điên cuồng ở trên bàn.
Hắn nhìn số gọi đến, sắc mặt lập tức biến đổi, giọng
nói lộ rõ nỗi kinh ngạc vì không thể tin vào mắt mình.
Hắn ngoảnh đầu lại nhìn tôi, đôi lông mày nhíu sâu,
mặt tái mét, lên giọng hỏi: “Bố anh?!”
Ninh Hiên nhìn tôi, nét mặt đầy ngạc nhiên nghi hoặc,
bật loa ngoài rồi ấn phím nhận cuộc gọi. Từ điện thoại phát ra lời cảnh báo:
“Tô Nhã, hôm nay là ngày cuối cùng, mong cô nhanh chóng rời khỏi con trai tôi,
nếu không chắc chắn bố cô sẽ phải vào tù, về chuyện này, cô không cần phải nghi
ngờ gì đâu.”
Ninh Hiên nhíu chặt hai hàng lông mày, khẽ thở gấp,
giơ điện thoại lên trong nỗi hoài nghi và phẫn nộ, ánh mắt không rời khỏi tôi
lấy một giây. Bàn tay hắn đang giữ tôi càng siết chặt hơn. Tôi cúi mặt, không
dám đối diện với ánh mắt dò hỏi đầy thương tích của hắn.
Trong điện thoại vang lên mấy tiếng “A lô”, “A lô”.
Tôi hơi ngẩng đầu lên, thấy Ninh Hiên cho điện thoại đến trước miệng hắn, khuôn
mặt lạnh băng không biểu lộ bất kỳ cảm xúc nào, giọng điệu tuy đều đều nhưng
lại khiến người ta có cảm giác vô cùng hung dữ.
Hắn nói rành rọt vào điện thoại: “Bố, nếu bố khiến bố
cô ấy phải ngồi tù, nếu bố lợi dụng điều này để uy hiếp bắt cô ấy rời bỏ con,
vậy bố và con, chúng ta sẽ không còn quan hệ gì nữa!”
Ninh Hiên nói xong liền ngắt máy, cũng tắt luôn nguồn,
sau đó vẫn giữ chặt tay tôi, kéo tôi đến ngồi xuống giường. Hắn nhìn tôi không
chớp mắt, hai hàng lông mày nhíu chặt, ánh mắt chứa đựng một nỗi đau không thể nói
thành lời. Nỗi đau này lại xuất phát từ hai người hắn thương yêu nhất, một
người ép buộc người kia rời bỏ hắn, người kia yếu đuối chịu thỏa hiệp, hơn nữa
không một ai nói gì với hắn về chuyện này. Cả hai người đều tưởng như thế là
tốt cho hắn mà không hề nghĩ tới một ngày, khi biết được chân tướng sự việc thì
hắn mới chính là người đau khổ hơn hết.
Không một ai nói với hắn rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Chúng tôi đã tước bỏ toàn bộ quyền quyết định của hắn. Hắn bị bịt mắt trong
bóng tối, chỉ có thể tiếp nhận kết quả mà chúng tôi mang lại chứ hoàn toàn
không biết được nguyên do của tất cả những gì hắn phải đón nhận.
Ninh Hiên nhìn tôi, hỏi: “Tô Nhã, tại sao? Tất cả
những chuyện này rốt cuộc là thế nào?” Giọng nói của hắn mang nỗi đau khôn tả.
Tôi nhìn hắn cười, cười mà giàn giụa nước mắt.
Tất cả những chuyện này rốt cuộc là thế nào?
Sáu năm trước, thư ký Đường trong văn phòng hiệu
trưởng, người đàn ông xa lạ tôi thấy quen quen nhưng không thể nhớ ra đã gặp ở
đâu, đã đưa tôi rời khỏi trường đến trước một căn nhà nhỏ màu trắng. Tôi nói
với ông ta gia đình tôi không có tiền, bắt cóc tôi chẳng có lợi gì đâu. Ông ta
nói ông ta không có ý định làm chuyện xấu xa đó.
Tôi nói, vậy thì xin hỏi ông đưa tôi đến đây có chuyện
gì?
Ông ta trả lời, ông ta không phải là người có việc cần
tìm tôi.
Tôi hỏi là ai. Ông ta đáp lại bằng câu trả lời kinh
điển trong các bộ phim: Cô đi vào rồi sẽ biết.
Và tôi đã đi vào tòa nhà đó. Và tôi đã biết ai là
người muốn gặp tôi.
Đẩy cửa bước vào, đập vào mắt tôi đầu tiên là một
người trung tuổi bừng bừng khí khái. Tôi lịch sự chào ông ta, dè dặt hỏi có
phải ông ta cần tìm tôi. Tôi đã dò hỏi ông ta thế này: Tiên sinh, hình như tôi
không biết ông, không biết ông tìm tôi có việc gì?
Con người trung tuổi ngồi phía sau bàn giấy to tướng
đó mỉm cười giới thiệu với tôi tên ông ta là Trình Viễn Thiên. Tôi nghe cái tên
này mình đã gặp ở đâu rồi, thì lúc đó ông ta đã nói tiếp: “Tôi là bố của Ninh
Hiên.”
Tôi ngỡ ngàng “A” lên một tiếng. Tôi nói: “Không đúng,
bố của Ninh Hiên thì đáng ra phải mang họ Ninh chứ?”
Trình Viễn Thiên cười ha hả bảo tôi: “Vì phải giấu
tung tích nên nó được mang họ mẹ trong thời gian đi học.”
Tôi gật đầu đáp: “Ồ, ra là vậy.” Sau đó đứng lặng
người. Sau đó lòng ớn lạnh. Sau đó cảm thấy dường như trước mắt nứt ra một cái
khe rất to rất rộng. Ninh Hiên đứng trước mặt tôi, ở bờ bên kia khe, cái khe có
tên “Lệnh cha mẹ”.
Bỗng tôi thấy trên mặt bàn ông ta có mấy lá thư, láng
máng đọc được, hình như trên đó viết “Kính gửi phó chủ tịch tỉnh Trình”.
Ý thức của tôi như vừa có tia chớp xẹt qua, chợt sáng
sủa và minh mẫn hẳn lên.
Ông ta tên là Trình Viễn Thiên, ông ta vốn là phó chủ
tịch tỉnh! Ông ta chính là người mà mấy hôm trước bố mẹ đã nhắc đến, ứng cử
viên sáng giá nhất cho vị trí chủ tịch tỉnh.
Song, ông ta cũng là bố của Ninh Hiên!
Ông ta đi thẳng vào vấn đề, yêu cầu tôi rời xa Ninh
Hiên. Ông ta nói với tôi: “Tôi không ngại nói thẳng với cô thế này. Con trai
tôi mới mười tám tuổi, vẫn đang là học sinh trung học. Còn cô lại là cô giáo
của nó. Nếu để người ta biết được rằng thằng con trai mới mười tám tuổi vẫn
đang ngồi trên ghế nhà trường của tôi hẹn hò cùng cô giáo dạy Toán của nó, thì
chắc chắn sẽ xảy ra một vụ bê bối không nhỏ. Tôi đang tranh cử chức vụ chủ tịch
tỉnh, bê bối kiểu này sẽ là một đòn chí mạng đối với con đường thăng quan tiến
chức của tôi. Vì thế điểm đầu tiên, xuất phát từ góc độ lợi ích của mình, tôi
yêu cầu cô hãy tránh xa con tôi ra.”
Toàn thân tôi lạnh cóng. Tôi rất muốn biết làm thế nào
mà đường đường một phó chủ tịch tỉnh hằng ngày bận trăm công nghìn việc như ông
ta lại có thể thừa thời gian rỗi để biết tôi và con trai ông ta đang hẹn hò.
Hai hàm răng của tôi hình như đang va vào nhau cầm
cập. Tôi hỏi: “Còn điểm thứ hai ạ?”
Ông ta đứng dậy, lục tìm một bức thứ trên mặt bàn đưa
cho tôi, rồi lại lôi từ ngăn kéo ra một tập hồ sơ đặt trước mặt tôi, nói: “Đọc
những thứ trong này xem.”
Tôi run rẩy mở thư, lôi ra một xấp ảnh. Khi những hình
ảnh trong đó đập vào mắt tôi, tôi hổ thẹn chỉ muốn chết luôn cho xong.
Không thể nhìn nổi!
Không biết lúc đó sắc mặt tôi trắng bệch hay xanh xám
nữa. Toàn thân tôi lạnh run. Tôi cảm thấy
lòng tự trọng của mình đang tróc ra từng mảng. Đứng trước con người xa lạ này,
tôi không có nổi một cái hố để chui xuống.
Tôi hận không thể lập tức ngất xỉu để thoát khỏi
khoảnh khắc tàn nhẫn ngoài sức chịu đựng này. Nhưng Trình Viễn Thiên lại kiên
quyết bắt tôi tỉnh. Ông ta nói rành rọt từng chữ: “Nhìn mặt sau của bức ảnh!”
Tôi làm theo lời ông ta, lật mặt sau ảnh ra xem. Trên
đó dán chi chít những chữ không biết được cắt từ báo hay tạp chí, từng chữ nối
tiếp từng chữ tạo ra một đoạn tin ác độc tố giác tôi: Tôi là một người rất ái
mộ Ninh Hiên. Tôi yêu anh ấy. Tôi không cần biết đời này tôi có thể có được anh
ấy hay không. Nhưng bất kể thế nào, tôi tuyệt đối không cho phép cô gái này làm
người yêu của anh ấy! Nếu bọn họ còn ở bên nhau, tôi sẽ công bố những bức ảnh
này…
Trình Viễn Thiên nói: “Cô có biết một khi những bức
ảnh này được phát tán thì hậu quả sẽ thế nào không? Không chỉ quan lộ của tôi
sẽ vì thế mà kết thúc ngay lập tức, mà tương lai của cô và con trai tôi cũng sẽ
bị hủy hoại từ đó!”
Bức ảnh tuột khỏi tay tôi rơi xuống đất. Tôi đứng đờ
ra không biết phải làm sao. Tôi tưởng đây đã là đỉnh điểm của tàn khốc, thế
nhưng tôi quá ngây thơ. Đối với một người xui xẻo, sự tàn khốc không bao giờ có
đỉnh điểm.
Trình Viễn Thiên giơ tập hồ sơ ra trước mặt tôi, lạnh
lùng nói: “Mở cái này ra!”
Tôi răm rắp làm theo lời ông ta như một cái máy.
Trong túi hồ sơ là một tập tài liệu dày, trong đó ghi
chép chi chít các khoản tiền mà mới nhìn tôi đã giật mình, cuối cùng cộng lại
thành một con số khổng lồ. Bên cạnh con số đó có ghi chú: số
tiền đồng chí Tô Thịnh Cường biển thủ để mua cổ phiếu.
Đọc ba chữ Tô Thịnh Cường, tôi cảm thấy cả thế giới
quay cuồng, điên đảo. Tôi hoa mắt, chóng mặt, lảo đảo như đang ngồi xe chạy
trên đường núi, toàn bộ cảnh vật xung quanh đều trở nên mơ hồ không thật chút
nào.
Tô Thịnh Cường.
Đó là, bố tôi!
Chẳng trách dạo này cả bố lẫn mẹ có vẻ lo nghĩ âu sầu
thế, hóa ra là vì chuyện này! Chính là chuyện này!
Tôi phải vịn chặt vào mép bàn mới có thể miễn cưỡng
đứng vững.
Những lời nói của Trình Viễn Thiên chính là cực hình
dã man nhất trên đời này, từng câu từng chữ như đang lăng trì linh hồn tôi: “Cô
biết không, chỉ cần tập tài liệu này được gửi lên trên, thì bố cô sẽ lĩnh án
hai mươi năm tù là ít nhất.” Nói tới đây, ông ta dừng lại nhìn tôi, đợi tôi tự
hiểu ra hàm ý.
Nhưng tôi vẫn cứ ngơ ngẩn như khúc gỗ mục, vẫn không
tuyệt vọng hỏi ông ta: “Đây có phải là lời đe dọa không?”
Ông ta cười nhạt gật đầu với tôi. Nụ cười của ông ta
rất đúng chuẩn mực của các vị quan chức, rất nhã nhặn, lịch sự nhưng lạnh lẽo
không nói thành lời.
Tôi khóc, bật khóc trong lo sợ, tôi nói với ông ta:
Không. Đó là những giọt nước mắt không thể tin được vào hiện thực tàn khốc này.
Tôi muốn trốn chạy nhưng lại phát hiện ra hoàn toàn không có đường rút lui, nên
chỉ còn biết hoảng loạn bật khóc.
Nhưng tôi không thể rời bỏ Ninh Hiên. Rời xa hắn có
khác nào cầm dao tự cắt da thịt mình.
Trình Viễn Thiên nhặt bức ảnh dưới đất lên, gộp cùng
với tập hồ sơ, ném đến trước mặt tôi, lạnh lùng nói: “Cô bắt buộc phải tránh xa
con trai tôi, nếu không cô cứ về nhà mà đợi đến lúc tiễn bố cô vào tù!”
Tôi vẫn ngu ngốc lên tiếng đấu tranh: “Nhưng con trai
ông yêu tôi! Ông làm thế này không sợ cậu ấy cắt đứt quan hệ ư?”
Trình Viễn Thiên, bố của Ninh Hiên, phó chủ tịch tỉnh
sắp trở thành chủ tịch tỉnh, nghe xong câu hỏi của tôi, khẽ vỗ tay, bật cười
nói: “Hỏi hay lắm!” Ông ta nói: “Tô Nhã, cô giáo Tô, vậy tôi cũng hỏi cô một
câu tương tự: cô không sợ, tôi và con trai tôi sẽ cắt đứt quan hệ ư?”
Như con cáo già hung hăng sừng sộ, gian tà quỷ quyệt,
ăn thịt người không nhả xương đã thành tinh nghìn năm tuổi, ông ta cười tít mắt
hỏi tôi, nhưng đằng sau tiếng cười đó là giọng nói độc ác, uy hiếp tột cùng:
“Cô không sợ tôi và con trai tôi sẽ cắt đứt quan hệ ư? Tôi là người thân duy
nhất của nó trên đời này. Tất cả những gì tôi làm tất nhiên đều vì muốn tốt cho
nó, vì tình yêu dành cho nó. Tôi có thể dựa vào địa vị và khả năng của mình để
bảo trợ cho nó một tương lai xán lạn. Thế còn cô? Cô có thể mang lại điều gì
cho nó? Ngoại trừ thứ trống rỗng các người vẫn hay gọi là tình yêu? Thân bại
danh liệt! Phản bội lại bố đẻ! Cô và nó quyết theo đuổi thứ tình yêu mù quáng
dễ thay đổi này rồi lo lắng sợ hãi coi chừng phán đoán tâm tình lẫn nhau, nó sẽ
thường xuyên phải lo nghĩ làm sao để cô quên được sự thật rằng chính bố nó là
người tống bố cô vào tù; cô sẽ lúc nào cũng lo nghĩ làm thế nào mới khiến nó
quên rằng chính vì cô mà nó đã đoạn tuyệt với người thân duy nhất của nó trên
đời này. Hai người sống với nhau nhưng cứ phải dè dặt và lo âu như thế, ngày
này qua ngày khác, sau đó rồi cũng có một ngày, lo lắng trong lòng sẽ biến
thành nỗi oán giận hiện thực, một loại oán hận lẫn nhau chỉ có phát triển theo
hướng ngày càng tồi tệ! Cô sẽ hận, nếu không vì nó thì bố cô đã không phải ngồi
tù; nó sẽ hận, không vì cô thì nó đã không đoạn tuyệt với bố nó. Dần dần hai
người sẽ nảy sinh những mối bất đồng, rồi dần dần xa nhau, căm hận lẫn nhau và
cuối cùng cái được gọi là tình yêu cũng sẽ chẳng mang lại kết quả tốt đẹp gì!”
Tôi chưa bao giờ tưởng tượng được ngôn ngữ và giọng
điệu của con người lại có thể tàn nhẫn đến mức này, như ngọn roi dài treo lủng
lẳng đầy những lưỡi dao sắc nhọn hung bạo quất mạnh vào cơ thể và trái tim mà
tôi không thể né tránh, hết roi này đến roi khác làm tôi đau đến tê liệt, hết
roi này đến roi khác làm trái tim tôi chết cứng, hết roi này đến roi khác, làm
mắt tôi không còn nhìn thấy hạnh phúc và hy vọng nữa.