Vạn Năm, Vạn Năm

Chương 35: Chương 35




Mọi chuyện lại cuốn trôi đi như những thước phim dài… Thì ra đó là lý do để Vân Hi hận Hiên Viên Tiêu đến vậy, cho dù sau này hắn đã cố gắng yêu thương nàng đến đâu. Có lẽ cách hắn chọn ban đầu để chiếm giữ và chinh phục nàng là sai, điều đó khiến cho nàng vĩnh viễn không thể tiếp nhận hắn?

Ta là người gặp Hiên Viên Tiêu sau này, ấn tượng cũng đã khác một chút. Ta cảm nhận, sau quãng thời gian sống với Vân Hi, Hiên Viên Tiêu từ một ma đầu cô độc bá đạo cũng đã thay đổi nhiều điều, điển hình là việc dùng một phần lớn pháp lực tạo ra cánh đồng hoa cho nàng ấy vui, một điều mà trước giờ Hiên Viên Tiêu kiêu ngạo không bao giờ làm vì một nữ nhân?!

Nhưng thực sự, Vân Hi dù cho không động tâm thì cũng không thể vơi bớt phần nào thù hằn, không thể đối xử với hắn bình thường một chút sao? Cả hai bọn họ đều thật đáng thương… Nhưng chuyện nàng ấy đã ra tay hại hắn, rốt cuộc là như thế nào?





Lục giới mấy chục năm sau đã có chính biến, những cuộc xung đột của ma tộc với nhân giới và Thiên giới ngày càng nhiều. Xung đột không thể hóa giải, lập tức khai ngòi cho một cuộc chiến lớn.

Hiên Viên Tiêu cũng theo nguyện vọng của ma tộc, phát động chiến tranh mở rộn bờ cõi, đồng thời để khẳng định vị trí số một của Ma giới.

Vân Hi từ lâu đã trở thành một người vô cảm, chỉ lặng lẽ sống dưới Âm Cung như một cô hồn… Một ngày Hiên Viên Tiêu nhập tịch tu luyện, nàng lén trốn khỏi Âm Cung. Nàng không có ý định bỏ trốn hẳn, vì biết dù đi đến bất cứ nơi đâu hắn cũng có thể tìm nàng, chỉ là nàng muốn tự do một ngày…

Và ngày đó lại trùng với ngày lễ hội của nhân gian, chẳng hề báo trước gặp lại cố nhân. Hắn lúc đó đã là Thiên Đế, việc quân cơ chính sự còn bận rộn phức tạp, tại sao hắn lại ở đây?

Thiên Đế đuổi theo Vân Hi còn nàng thì mải miết bỏ chạy… Hắn đuổi đến tận ranh giới Ma giới, thậm chí có vẻ không tiếc nguy hiểm muốn theo nàng chạy vào. Vân Hi sợ hắn gặp nguy hiểm, bèn dừng lại ngay bên bờ sông… Họ gặp nhau bên dòng Tử Tuyền đó.

- Tại sao ngài lại ở đây, chiến tranh đã bắt đầu, ngài nên về mới phải? Hay là ngài muốn tiêu diệt ta để trấn uy một phen? – Vân Hi cay nghiệt lạnh lùng nói.

Thiên Đế bất chấp lao đến muốn ôm nàng vào lòng, tuy nhiên Vân Hi lại dùng chướng khí của Ma giới ngăn cản hắn. Nàng thật sự đã theo ma giới phản bội Thiên giới rồi, nàng còn là Ma Hậu, nàng đã thực sự thay đổi sao?

Hắn đau khổ nhìn nàng, bao năm trôi qua, nỗi đau vẫn nguyên vẹn như vậy. Dù hắn đã có Thiên hậu, còn có thái tử kế vị, hắn như cũ cô độc trống trải, người hắn cần mãi mãi chỉ là nàng…

- Vân Hi, nàng theo ta trở về đi… chiến tranh sắp bắt đầu rồi, mau trở về Thiên Giới đi… – Hắn nói bằng âm điệu khẩn cầu, ánh mắt ngập tràn bi thương.

Nàng lặng lẽ lắc đầu. Đã quá muộn, không chỉ vì rạn nứt trước đây, mà nàng với hắn vĩnh viễn bị ràng buộc, không còn đường trở lại… Trước mắt Thiên Đế, mọi thứ như đổ vỡ một lần nữa, mối tình vô vọng của hắn còn hơn hàng ngàn mũi dao lưỡi kiếm đâm nát trái tim… Đột nhiên hắn mỉm cười, tự trục xuất nguyên thần hộ thể của mình trước mắt nàng… Vân Hi mở to mắt ngạc nhiên, hắn đang làm gì? Tại sao lại trục xuất hộ thể tối cao của mình?

Thiên Đế làm chú thuật vây khốn nàng, đem nguyên thần đó trở thành một tấm áo khoác vô hình bao phủ lên nàng, nhập vào cơ thể nàng…

- Ngài làm gì vậy? – Vân Hi kêu lên – Mau trục xuất nó khỏi ta.

Hắn cố mỉm cười :

- Chí ít ta vẫn muốn bảo vệ nàng, Vân Hi, sắp tới là một cuộc chiến rất lớn, ta chỉ hi vọng nó sẽ thành lá chắn che chở nàng phần nào khỏi làn tên mũi kiếm… Như vậy là được rồi…

Hắn rời đi, bóng dáng rất cô quạnh… Vân Hi mãi nhìn theo, nhưng tuyệt nhiên không cất tiếng gọi hắn… Lòng đau khổ, nước mắt rơi rơi… Nàng liệu còn có thể hi vọng điều gì nữa?

Đại chiến lục giới nổ ra với sự thống lĩnh của hai phe Thiên – Ma. Ma giới từ lúc bắt đầu rất thuận lợi, sau nhiều trận chiến khốc liệt đã giành được thế thượng phong… Vân Hi bắt đầu lo sợ, nếu Thiên Giới không thể trấn áp dã tâm của Ma giới, lục giới sẽ rơi vào thảm họa. Nhưng nàng không thể khuyên can Hiên Viên Tiêu hay Ma Tộc, tiếng nói của nàng hoàn toàn không có trọng lượng trong chuyện này, chưa kể đến nàng xuất thân Thiên giới, Ma tộc không ít kẻ đòi Ma Tôn phế bỏ trừ khử nàng…

Quả nhiên sau một trận chiến lớn, Thiên Đế đã bị trọng thương phải lui quân. Quân tiếp viện đến không kịp, Thiên Đế vẫn phải anh dũng chống trả, thương tổn ngày càng nghiêm trọng… Hắn trúng một Ma chú có âm độc của Hiên Viên Tiêu, độc chất từ từ hủy hoại thân thể… Hiên Viên Tiêu hơn ai hết muốn trừ bỏ Thiên Đế…

Một ngày nọ, Lâm Thanh đạo sĩ liều mình xuống ma giới lén tìm nàng. Nhân lúc Hiên Viên Tiêu mải bài bố quân đội ở xa, Vân Hi lại lén ra gặp y.

Y nói cho nàng tình trạng của Thiên Đế, điều này khiến nàng càng hoang mang.

- Sư huynh, giờ phải làm sao? Người ấy không thể chết, không thể chết… – Nàng níu áo y cầu khẩn, nói trong làn nước mắt.

- Chỉ còn một cách cứu Thiên Đế và hòa bình lục giới, đồng thời ngăn chặn được Ma giới… – Lâm Thanh trầm ngâm nói.

- Cách gì?

- Muội phải làm, và chỉ có muội mới có thể làm, vì chỉ có muội mới có thể tiếp cận Ma Tôn…

- Ý huynh là ta giết hắn sao? – Vân Hi có phần kinh ngạc nói, gương mặt biểu lộ thái độ do dự.

- Là muội sợ hắn hay muội không nỡ? Sư muội cũng đã có chút nào động lòng vì hắn sao?

- Không thể nào… – Vân Hi vội nói – Muội không động lòng với hắn, nhưng mà…

Qua mấy chục năm giày vò lẫn nhau, nàng tuy oán hận hắn rất nhiều nhưng cũng chưa từng nghĩ đến việc không minh bạch xuống tay giết hắn. Như vậy có chút gì đó không giống với bản chất lương thiện trong sạch của nàng. Nếu là lợi dụng tình cảm, bán rẻ thân thể và linh hồn để giết hắn, nàng cũng thấy bản thân mình dơ bẩn…

- Vân Hi, thế sự khó lường, lúc này dù là Thần tiên thanh cao thì cũng không còn lựa chọn khác. Việc làm vì hòa bình muôn đời của Lục giới, cho dù là một việc khuất tất cũng rất đáng… – Lâm Thanh chậm rãi khuyên giải nàng – Hơn nữa, Ma Tôn đó thần bí vô song, hắn đã sống hàng trăm vạn năm, bất cứ ai cũng không biết được cách giết hắn. Ta cũng không bảo muội giết hắn, chỉ là phong ấn hắn lại thôi…

- Phong ấn?

- Đúng vậy, muội cầm con dao đã yểm bùa này… – Lâm Thanh đưa ra một con dao găm – Chỉ cần đâm vào trái tim hắn trong lúc hắn đang nhập tịch chết đi sống lại tu luyện là có thể phong ấn hắn…

Lần nhập tịch kế tiếp của Hiên Viên Tiêu chính là ba ngày sau.

Hôm đó nàng trở về, nghĩ rằng phải chủ động hòa hoãn, làm lơi lỏng cảnh giác của hắn. Nhìn con dao trong tay, không hiểu sao nàng vẫn cảm thấy có gì đó không ổn và rất do dự. Sống với nhau hàng chục năm, nàng tuy thể hiện thái độ lạnh lùng chán ghét nhưng chưa bao giờ nghĩ sẽ lừa dối hắn như vậy…

Nhưng dù sao, hắn mãi mãi là kẻ cầm đầu bóng tối tàn ác, nàng phải cứu Thiên giới cùng người nàng từng yêu. Chỉ cần Hiên Viên Tiêu bị phong ấn, ma chú trên người Thiên Đế sẽ được giải…

Đêm đó, như thường lệ, Hiên Viên Tiêu tu luyện bằng cách chết đi sống lại, sau mỗi lần như vậy, hắn đều mạnh lên. Chỉ có điều, trong lúc hắn bắt đầu nhập tịch, hắn sẽ vô cùng yếu ớt, tạm thời mất hết ma pháp, trên thân thể có nhiều điểm yếu chí mạng. Để phòng bất trắc, hắn sẽ làm kết giới xung quanh hang động mình tu luyện từ trước…

Đêm đó, nàng cố tình trang điểm kĩ càng, ăn mặc gợi cảm một chút, đó là điều mà nàng chưa từng làm vì hắn… Mọi việc cũng phải tinh tế tự nhiên, tránh để hắn nghi ngờ.

Nàng đến trước cửa động, gõ vào phiến đá:

- Hiên Viên Tiêu, ngươi có ở đó không, ta có chuyện muốn nói…

Hắn đang bế quan, nghe thấy tiếng nàng thì ngạc nhiên không thôi. Nàng chủ động đến tìm hắn sao? Thật không thể tin.

Hắn tạm mở kết giới cho nàng bước vào. Hôm nay nàng thanh khiết diễm lệ lạ thường, ánh mắt vừa nhìn thấy nàng, máu trong người hắn đã sôi sục. Vân Hi ngồi xuống tảng đá bên cạnh hắn, có phần chần chừ nói:

- Ngươi đang tu luyện sao? Ta biết đến lúc này là không phải nhưng mà…

- Hừm… – Hắn ngưng lại việc tu luyện, ánh mắt vừa tràn ngập hi vọng đã bị dập tắt, nhìn nàng có phần không vui nói – Nếu không phải có chuyện muốn thương lượng thì hà cớ nào nàng lại đến đây?

Vân Hi tỏ ra khó xử, điệu bộ chân thật, dè chừng nói:

- Đúng vậy, là ta muốn thỉnh cầu ngươi…

- Nói! – Hắn cộc lốc lên tiếng.

- Ta có một người sư huynh đã nuôi dưỡng ta từ nhỏ, ngươi cũng biết y rồi… Ta sợ rằng ma giới sau này thắng thế, các ngươi sẽ tiêu diệt y… cho nên muốn cầu xin ngươi lưu cho y một con đường sống…

Đôi mắt của Hiên Viên Tiêu đỏ thẫm lại, môi cười lạnh đến rét buốt nói:

- Cầu xin ta cho một nam nhân khác?

Vân Hi bộ dáng chân thật thanh minh, còn có phần sợ sệt mà van cầu:

- Hiên Viên Tiêu, ta và y hoàn toàn trong sáng, y chính là sư huynh, đối với ta còn có ơn nghĩa hơn phụ thân hay huynh trưởng, ta chỉ là không đành lòng…

- Ồ? Vậy là ý nàng muốn nói ta mới là nam nhân duy nhất sao?

Gương mặt nàng biểu lộ cảm xúc khó xử, đáy mắt thấp thoáng lệ như đang vô vọng. Hiên Viên Tiêu có chút khó chịu trong lòng.

- Ta biết ngươi luôn nói không ai cho không ai cái gì… Trước đây ta vì cứu y cũng đã đem thân thể cho ngươi, bây giờ ta không còn cái gì để trao đổi đàng hoàng, cho nên mới là thỉnh cầu…

- Ta giờ không muốn cái gì gọi là trao đổi! – Hiên Viên Tiêu nóng giận nói – Nếu như trao đổi, thì ngươi có tình nguyện đem trái tim của ngươi giao cho ta được không? Liệu ngươi có làm được không?

- Ta…. – Vân Hi yên lặng một chút rồi nhìn hắn – Ta sẽ cố gắng, dù cho ta biết điều đó với bản thân ta rất khó, nhưng chỉ cần ngươi tha cho hắn, ta cũng đã cảm kích lắm rồi…

- Ta không cần ngươi mang ơn! – Hắn gầm lên, như thể muốn phá sập cả hang núi.

Vân Hi liều mình lại gần chạm vào cánh tay hắn, ôn nhu nói:

- Được, được… ta sẽ cố gắng… vì thế ta đã nói là rất khó, có thể là rất lâu, nhưng ta sẽ bắt đầu từ việc thích ứng với ngươi…

Biểu cảm trên mặt hắn giãn ra một chút, lửa giận cũng vơi đi một phần. Như vậy cũng được, nàng và hắn bắt đầu lại từ khởi điểm, như vậy hắn cũng nhẹ lòng hơn. Mấy chục năm qua đã rất khó chịu trong lòng rồi…

Hắn vươn cánh tay ôm nàng vào lòng, Vân Hi cũng mặc kệ hắn ôm. Một chút nữa là kế hoạch sẽ hoàn thành. Hiên Viên Tiêu say mê ngửi mùi hương trên tóc nàng, sau đó ngạc nhiên hỏi:

- Tại sao hôm nay lại ăn mặc như vậy, cũng là vì muốn thỏa thuận với ta ư?

- Không phải… – Nàng nhỏ giọng nói – Đó là bí mật của ta.

- Mau nói, không được giấu ta, nàng đã hứa cùng ta bắt đầu…. – Hắn bá đạo nói.

- Thật ra, trước đây là ta không thích ngươi nên mới nói dối… – Vân Hi thả lỏng dựa vào hắn – Thật ra hôm nay mới là ngày sinh nhật ta, trước đây ta còn nhỏ, khi mẫu thân còn sống, mỗi năm đều mua y phục đẹp cho ta… Đêm qua ta nằm mơ thấy bà, cho nên hôm nay mới nảy sinh tâm tư…

- Vậy sao? – Hiên Viên Tiêu vui vẻ trong lòng mà cười – Đợi ta tu luyện đến tầng cao nhất, ta sẽ nhìn thấu lục giới, tìm linh hồn mẫu thân cho nàng, cho dù bà đã luân hồi sang kiếp khác cũng có thể triệu hồi về…

- Đừng! – Vân Hi đặt tay lên môi hắn, lát sau trong mắt thấp thoáng ngại ngùng rút tay xuống, chậm rãi giải thích – Ta không muốn như vậy…

- Tại sao?

- Người đã luân hồi hay tái sinh sang kiếp khác thì đã là người khác, mẫu thân ta cũng vậy, người đã có cuộc sống riêng, có thân nhân mới, có những người trong kiếp mới để yêu thương bằng một trái tim chân thành mới, nhân duyên của ta với người đã đoạn, ta chỉ nên ghi nhớ người trong lòng. Không nên vì ích kỉ của bản thân mà ép buộc người trở về với ân oán tiền kiếp, như vậy rất tàn nhẫn…

- Nàng nói cũng không sai… vậy thì tùy nàng… – Hiên Viên Tiêu nhanh chóng cho qua, ôm chặt lấy nàng hơn – Nhưng hôm nay không chuẩn bị gì để đón mừng sinh nhật nàng, phải làm sao?

Vân Hi tỏ ra một chút không quen, nhưng vẫn như cũ để hắn ôm, hai má hơi đỏ ửng lên, càng khiến người khác phải si mê vì mình. Hắn nhanh chóng bỏ qua tu luyện còn dang dở, ôm chặt lấy nàng, muốn ngay tại đây yêu nàng.

Hôm nay nàng thật đẹp, thật ngọt ngào, khiến hắn muốn mất hồn mà xao lãng, không biết rằng đó chính là vũ khí giết người của nàng…

Yêu thương trong cao trào, hắn không thể nào ngờ tới, ngay tại khoảnh khắc đó, nàng lại tỉnh táo, tàn nhẫn đem mũi dao yểm bùa xuyên qua trái tim hắn…

Hiên Viên Tiêu mở to đôi mắt màu đỏ thẫm đầy phẫn nộ và kinh hoàng. Lưỡi dao yểm sẵn Âm Dương Vô Cực chú thấm máu của hắn, lập tức phát ra ánh sáng màu bạc chói lóa, muốn đem toàn bộ hồn phách của hắn phá nát…

Máu của hắn phun xuống, thấm ướt cả thân thể nàng, lúc này Vân Hi cũng hoảng loạn cả kinh, không phải là phong ấn hắn sao, tại sao lại có điểm bất thường như vậy?

- Ngươi… hóa ra là ngươi bày mưu sao? – Hiên Viên Tiêu khó nhọc nói trong giây phút cuối – Nắm được sơ hở của ta thật hoàn hảo, đúng vào lúc này… thật tàn nhẫn…

Trước mắt nàng, lưỡi dao lóe sáng một lần nữa, trong khoảnh khắc, một kẻ được mệnh danh Ma Tôn vô song bất diệt lập tức tan thành tro bụi, nháy mắt tan biến trong không trung, chỉ còn lưỡi dao lạnh ngắt rơi xuống nền đá.

Vân Hi run rẩy nhặt con dao, trong lòng cảm thấy mơ hồ sợ hãi. Tại sao lại như vậy, Hiên Viên Tiêu ở đâu, hắn còn sống hay đã chết, chẳng hay nàng đã vô tình giết hắn?

Hiên Viên Tiêu hồn tiêu phách tán, lập tức những ma tướng pháp lực cao cường linh tính được chuyện hồn phách của hắn vỡ vụn, ma giới lập tức nhốn nháo…

Chỉ không ngờ rằng, sau khi Hiên Viên Tiêu chết, thiên giới tuy nhanh chóng giành được thắng lợi nhưng Thiên Đế vẫn vĩnh viễn không thể cứu khỏi, âm độc thì ra vẫn không hề tiêu tán như Lâm Thanh nói?… Không cứu được hắn mà vẫn vô tình hại chết Hiên Viên Tiêu, cộng với sự truy đuổi báo thù không ngừng của những kẻ thân tướng bên Hiên Viên Tiêu, Vân Hi đã chọn con đường tự sát…

Những hình ảnh tiếp theo lại trôi nhanh qua mắt ta, đem theo một cảm giác hụt hẫng đau lòng khôn cùng. Có lẽ Vân Hi mang quá nhiều thương tâm, hối hận và hoảng loạn, nàng đã đem nguyên thần hộ thể của Thiên Đế thả xuống dòng tử tuyền rồi chạy đến cánh đồng tử diên vĩ tự sát… Rốt cuộc nàng cũng có một chút nghĩ đến Hiên Viên Tiêu sao? Lúc nàng tự hủy hoại bản thân, ta có nhìn thấy Lâm Thanh đạo sĩ chạy đến, y gào thét tên nàng, hoảng loạn dùng pháp lực cố níu giữ hồn phách nàng… Y mừng như điên khi còn kịp bắt lấy một mảnh hồn phách, chỉ là không ngờ sau đó tàn dư ma tộc đuổi đến, Lâm Thanh một mình chống đỡ không nổi, lọ đựng hồn phách bị rớt vào đám cỏ hoa rậm rạp, sau đó vĩnh viễn không thể tìm thấy…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.