Người dịch: dtbpkmte
- --------------------------------------------
*Chú thích tiêu đề: *IMO - International Mathematical Olympiad: Olympic toán học quốc tế
Một buổi chiều, hai tiết tiếng Anh hai tiết vật lý. Trình Dạ cơ hồ đem toàn bộ thời gian dùng để nghiên cứu dị năng của mình.
Qua buổi trưa nay, Trình Dạ cảm giác dị năng của hắn cũng không phải là gân gà.
Con mắt hắn có thể đem mọi thứ số liệu hóa, còn đầu hắn lại có năng lực tính toán mạnh ngang máy tính.
Hai thứ kết hợp với nhau, là có thể làm rất nhiều việc.
Nói thí dụ như nếu hắn muốn đi tới một chỗ nào đó, đại não sẽ căn cứ các số liệu mắt Trình Dạ thu được, tính toán ra đường đi tiết kiệm thời gian nhất.
Thân thể muốn hoàn thành một động tác nào đó, đại não cũng có thể cho ra phương thức vận động làm cho động tác này tiết kiệm thời gian nhất, năng lượng tiêu hao ít nhất.
Hơn nữa, có số liệu trong đầu trợ giúp, Trình Dạ cũng có thể khống chế thân thể một cách cực kì tinh chuẩn.
Muốn dùng lực 5N, cũng sẽ không thành 5.1N.
Muốn nhảy cao 0.2m, cũng sẽ không nhảy 0.19 mét.
Nếu muốn chạy tốc độ 10 mét/giây…cái này không được. Dị năng cũng không có thay đổi thể chất Trình Dạ, hắn vẫn chỉ là một con gà yếu ớt chạy 100m mất 14 giây.
Còn nữa, Trình Dạ phát hiện, ngoại trừ toán học, mấy môn liên quan đến con số và số liệu như vật lý, hóa học Trình Dạ cũng có thể làm được dễ dàng. Vô luận là bài đơn giản hay là khó khăn, Trình Dạ chỉ cần liếc mắt, trong đầu lập tức hiện ra phương pháp giải rõ ràng.
Phát hiện này làm cho Trình Dạ cao hứng rất lâu. Học bá, ta quả nhiên vẫn là học bá mệnh nha, ha ha!
Bất quá, cái dị năng này không có tác dụng gì đối với mấy môn tiếng Anh, ngữ văn với sinh học, làm cho Trình Dạ cảm thấy hết sức tiếc nuối.
Không phải mọi người vẫn nói học được toán lý hóa, đi khắp thiên hạ cũng không sợ sao! Nếu là thi đại học chỉ thi 3 môn này thì tốt.
Ai, chỉ có thể hy vọng lần này đề thi đại học môn văn, tiếng Anh với sinh học sẽ không quá khó.
Về phần toán lý hóa? Hắc hắc, dĩ nhiên là càng khó càng tốt!
Lúc này, trong phòng làm việc tổ toán học, lão Đường cầm một tờ bài thi, cau mày lâm vào trầm tư.
Bài làm đề tên, chính là Trình Dạ…
……………………………………..
“Trình Dạ, lão Đường tìm ngươi.” Trước giờ tự học buổi tối, lớp phó toán Tưởng Thanh Thanh ôm một chồng bài thi trở lại phòng học.
“Tìm ta? Chuyện gì?” Vừa nghe đến tên lão Đường, Trình Dạ liền có chút run lên.
Chẳng lẽ là sự kiện ở nhà ăn buổi trưa đã bị lão Đường biết? Nhưng hẳn là lão Đường sẽ không vì việc này mà tìm ta đi!
Tưởng Thanh Thanh cầm trong tay chính là bài thi buổi sáng, vừa đi tìm người trả bài vừa trả lời Trình Dạ, “Ta đây nào biết, bất quá nhìn lão Đường bộ dáng kia, thật giống như không phải chuyện gì tốt. Ngươi có phải hay không lại gây chuyện?”
Tại sao Tưởng Thanh Thanh nói “lại” đây?
Trình Dạ thuộc về cái loại thường xuyên mắc lỗi, lớn thì không tới nhưng nhỏ cũng không phải. Hắn bị lão Đường gọi tới phòng làm việc riêng, cũng không phải mới lần một lần hai.
Trong ánh mắt nhìn “tráng sĩ một đi không trở lại” của Tưởng Thanh Thanh, Trình Dạ đi tới phòng làm việc của lão Đường.
Quả nhiên, Trình Dạ vừa vào cửa, liền thấy lão Đường gương mặt cau có.
“Lão sư, ngươi tìm ta?” Không có cách nào hắn chỉ có thể nhắm mắt lại.
Lão Đường dùng ánh mắt ác liệt quét cả người Trình Dạ, khe khẽ thở dài.
Hắn lấy bài thi sáng nay của Trình Dạ tới, phía trên tràn đầy con số, ở chính giữa là một số điểm ‘150’ đỏ tươi.
“Đây là ngươi làm?”
Trình Dạ nhìn rõ ràng tên mình ghi trên bài thi, gật đầu một cái, “Đúng nha, phía trên không phải là viết tên ta sao?”
“Ta đang hỏi đây có phải ngươi tự làm, không có gian lận?”
Làm giáo viên toán của Trình Dạ 2 năm, hắn rất rõ ràng trình độ học toán của Trình Dạ. Chỉ có thể nói là bình thường thôi, không thể nói là giỏi, cũng không tính quá kém. Nhưng cái bài thi này, tuyệt đối với trình độ của Trình Dạ là không thể làm được, điểm tối đa thì 1000 Trình Dạ cũng không thể được.
Cho nên, lão Đường hoài nghi Trình Dạ đã gian lận mới làm xong được. Thân là giáo viên toán học kiêm chủ nhiệm lớp Trình Dạ, lão Đường cảm thấy mình có nghĩa vụ ngăn chặn hành vi này lại.
Lão Đường bắt đầu thành “Đường Tăng”, bắt đầu dạy bảo Trình Dạ.
“Trình Dạ, trình độ của ngươi ta biết, việc ngươi muốn có thành tích cao ta có thể hiểu được, nhưng là, cũng không thể dùng những đường ngang ngõ tắt như vậy. Lấy trình độ của ngươi, khoảng thời gian này lại cố gắng một chút, chưa chắc không có hi vọng có thể thi đậu một trường đại học tốt bla bla bla…. “
Sau nửa giờ, lão Đường tựa hồ nói đã mệt, dừng lại uống miếng nước. Trình Dạ cũng rốt cuộc tìm được cơ hội chen vào.
“Lão sư, ngươi phải tin tưởng ta, bài thi lần này, ta thật không có ăn gian nha!”
Trình Dạ cũng đang cười khổ.
Lão Đường nói lâu như vậy, Trình Dạ cũng nghe hiểu ý lão. Lão Đường thấy bài thi Trình Dạ được điểm tuyệt đối, hoàn toàn không hợp lí, vì vậy hoài nghi Trình Dạ ăn gian.
Ai, sớm biết là như vậy, sẽ không trang bức, chính mình làm bài theo trình độ bình thường thì đã tốt!
Lão Đường thấy mình dạy bảo lâu như vậy, Trình Dạ vẫn là chết không thừa nhận, vô ý thức bùng lên lửa giận.
Hắn vỗ bàn nói, “Không ăn gian! Nếu không ăn gian, vậy thì đề khó như thế, ngươi làm được như thế nào?! Đừng nói với ta đầu óc ngươi đột nhiên khai khiếu. Nếu là đầu óc ngươi đột nhiên khai khiếu, vậy thì làm thử đề này một chút cho ta.”
Giáo viên toán học không bao giờ thiếu những loại đề kì lạ khó nhằn, vì để cho Trình Dạ hoàn toàn từ bỏ ý định, lão Đường trực tiếp lấy một đề cho Trình Dạ làm.
Cái đề này không đơn giản chút nào. Đây là một trong những câu hỏi của IMO 3 năm trước.
Nghe nói, câu hỏi này, cả nước mấy ngàn học sinh tham gia thi, chỉ có hơn mười người làm được.
“Chỉ cần hôm nay ngươi có thể ở đây làm được câu này, ta sẽ tin ngươi không làm bậy!”
“Thật?”
“Lời ta nói còn giả được sao?”
“Nhưng lần trước ngươi bảo sẽ xin giáo viên thể dục cho ta nghỉ, kết quả… “
“Cút, nhanh chóng đi làm.”
Trình Dạ nhận lấy đề của lão Đường.
Các khoảng cách từ điểm T đến 4 đỉnh của tứ diện ABCD lần lượt là TA=a, TB=b, TC=c, TD=d, tính:
1, thể tích cực đại của tứ diện ABCD và các điều kiện để đạt thể tích cực đại.
2, diện tích bề mặt cực đại của tứ diện ABCD và các điều kiện để đạt diện tích bề mặt cực đại.
Đề mục cho ra rất ít điều kiện, nhìn cũng rất đơn giản.
Trình Dạ nhìn lướt qua, trong lúc nhất thời, trong đầu lại không có ý tưởng rõ ràng.
Khó, câu này khó! Không biết lão Đường lấy đề kì lạ như vậy ở đâu ra.
Trong lúc nhất thời, toàn bộ sự chú ý của Trình Dạ đặt lên cái câu hỏi này.
Trong đầu hắn không ngừng tính toán, một cách giải dần dần thành hình trong đầu Trình Dạ.
Lão Đường thấy Trình Dạ ngớ ra ở đó, cho là hắn hoàn toàn bó tay.
Vì vậy lão Đường chỉ chỉ chỗ ngồi đối diện mình, “Bên kia có một chỗ trống, ngươi đến ngồi bên kia làm đi. Bây giờ là 8 giờ 10 phân, đến 10 giờ, chỉ cần ngươi có thể trước 10 giờ làm xong là được. Dĩ nhiên, ngươi cũng có thể bỏ cuộc.”
Thấy Trình Dạ ngồi đối diện mình, viết viết vẽ vẽ cái gì trên giấy, lão Đường cười nhạt, không để ý Trình Dạ nữa, chuẩn bị giáo án tiếp.
Tiểu tử này, khéo không chịu được nửa tiếng a!
**Lời dịch giả: làm thử bài toán đi anh em kkk:PPP