Người dịch: dtbpkmte
- --------------------------------------------
“Mục Lãnh, chiều thứ sáu chúng ta đi cổ vũ cho bọn hắn được không?” Dưới bục giảng, nghe Lâm Hổ nói xong, Tô Tiểu Tiểu - bạn cùng bàn kiêm nửa khuê mật của Mục Lãnh cười hì hì nói.
“Thứ sáu sao…” Mục Lãnh do dự một chút, “Ta định hôm đó đi thư viện học tiếng Anh một chút”
“Ô kìa, Mục Lãnh, ngươi còn học tiếp như vậy là thành con mọt sách rồi. Vừa vặn thứ sáu cũng là một cơ hội, đi ra ngoài hoạt động một chút rất tốt nha! Hơn nữa, nói không chừng chúng ta còn có thể thấy một soái ca!” Tô Tiểu Tiểu ríu ra ríu rít như chim trước mặt Mục Lãnh. Nói đến soái ca, cặp mắt nàng không khỏi biến thành hình trái tim.
Tô Tiểu Tiểu dung mạo như tên, rất xinh xắn. Chiều cao 1m5, gương mặt cũng như chưa lớn, vừa tinh xảo lại có chút bụ bẫm. Nếu như không biết tuổi thật của nàng, sợ rằng nói là học sinh tiểu học cũng có người tin.
Thấy Mục Lãnh còn đang do dự, Tô Tiểu Tiểu nắm cánh tay Mục Lãnh làm loạn một trận, giống như đứa bé làm nũng, “Đồng ý đi, Mục Lãnh ngươi đồng ý đi mà! Ngày ngày ngồi trong phòng học, ta sắp buồn đến sinh bệnh rồi.”
“Được rồi được rồi, ta đồng ý!” Mục Lãnh cười khổ.
Cẩn thận suy nghĩ một chút, nàng quả thật là chưa đi ra ngoài giải sầu lần nào. Lần này đi xem thi đấu bóng rổ cũng tốt, thả lỏng một chút, mới có tinh lực để càng học tập tốt.
Hic, không thể không nói, đối với học bá như Mục Lãnh, học tập vĩnh viễn đặt ở vị trí quan trọng nhất.
Bất quá, vừa nghĩ tới cái tên Trình Dạ kia cũng trong đội bóng rổ, Mục Lãnh liền bực tức.
Chẳng lẽ mình phải cổ vũ cho cái tên đó? Lại nghĩ một chút, hay là mình chỉ đứng xem, không cổ vũ đi…
Bất quá, như đã nói qua, Trình Dạ hắn biết chơi bóng rổ sao?
…………………
Trình Dạ quả thực không biết chơi bóng rổ, điều này Trình Dạ không cần phải lừa gạt Lâm Hổ.
Có một ít nguyên nhân từ cha mẹ, hơn nữa chính hắn cũng không thích bóng rổ, nên là không học. Bình thường hắn cũng chỉ ném rổ trong lớp thể dục.
Về phần quy tắc, kỹ xảo dẫn bóng các thứ, Trình Dạ có thể nói là lục khiếu không thông —— một chữ cũng không biết.
Bất quá, còn thời gian hai ba ngày này, Trình Dạ cũng lười học. Hắn lần này cũng không để ý thắng thua, quan trọng là có tham dự!
Có câu nói, hữu nghị thứ nhất, thi đấu thứ hai mà!
Chém chém giết giết là không tốt, mọi người ở trên sân bóng rổ trao đổi một chút hữu nghị không được sao?
………………...
Một tiếng chuông tan học giòn giã vang lên, sau hai chữ “tan lớp” của các thầy cô, vô số các đồng học đã sớm súc thế phóng đi như dã cẩu (chó hoang) bị thả dây cương, nha, không đúng, là ngựa hoang! Giống như ngựa hoang phi về phía nhà ăn. 10 giây sau, toàn bộ phòng học thê lương như có đàn châu chấu vừa bay qua, một học sinh trong phòng cũng không có.
Giáo viên ngữ văn như đã quen cảnh này, chậm rãi thu thập giáo án, sau đó chậm rãi rời đi.
Thời kì lớp 12 này, thời gian cạnh tranh tính bằng giây. Ai cũng không kiên nhẫn đứng xếp hàng 10 phút ở nhà ăn.
Trình Dạ, Hác Suất, Lâm Hổ ba người chạy rất nhanh, bất quá lớp bọn hắn ở tầng 5 cao nhất, cho nên mỗi lần đến nhà ăn, ở mỗi một quầy trước mặt đã có năm, sáu người.
“Hác Suất, ngươi đi lấy thức ăn! Trình Dạ, ngươi đi lấy canh! Ta đi lấy bát đĩa!” Lâm Hổ vừa chạy vừa gân cổ hét.
Ba người phối hợp cũng không phải lần thứ nhất, Hác Suất cùng Trình Dạ nhanh chóng gật đầu một cái.
Trình Dạ vừa ra sức chạy, vừa tính toán số liệu trong đầu, “Tốc độ 6,74 mét/giây, khoảng cách tới nhà ăn theo đường chim bay 104,58 mét, hướng đi tiếp tối ưu là về phía tây bắc 30,5 độ, giảm bớt 5,24 mét so với đường hiện tại, tổng chặng đường 110,32 mét, tốn thời gian 16,36 giây.”
Đại não Trình Dạ nhanh chóng cho ra phương hướng đi tiếp tốt nhất.
Trình Dạ dựa theo số liệu não tính toán chuyển hướng tây bắc 30,5 độ, sau đó chính là chạy, chạy!
Đồng thời đại não cũng không ngừng cho ra số liệu.
“Tốc độ hạ xuống tới 6,47 mét/giây, tốn thời gian 10,54 giây “
“Tốc độ hạ xuống tới 6,04 mét/giây, tốn thời gian 5,24 giây “
Dựa theo phương án tối ưu, Trình Dạ có thể tiết kiệm khoảng 2-3 giây.
Hai đến ba giây, không sai biệt lắm có thể để cho Trình Dạ xếp hàng gần hơn 2-3 vị trí.
Đúng như dự đoán, lúc Trình Dạ đi tới quầy lấy canh, ở trước mặt hắn chỉ có ba người, đã tiến bộ hơn trước.
Hác Suất cùng Lâm Hổ ở phía sau Trình Dạ cũng thở hồng hộc chạy tới.
Hác Suất đi quầy thức ăn, Lâm Hổ đi lấy bát đĩa, sau đó lại chạy tới đưa cho Trình Dạ cùng Hác Suất.
Trình Dạ nhận một đĩa thức ăn Lâm Hổ đưa tới cùng ba cái bát inox nhỏ, chậm rãi đứng xếp hàng.
Mà phía sau Trình Dạ, mọi người cũng lục tục đến, xếp thành một hàng dài.
Tốc độ phát canh rất nhanh, không tới một phút, liền đến phiên Trình Dạ.
Hôm nay nhà ăn có hai loại canh, canh trứng cà chua và canh ngao. Trình Dạ biết khẩu vị Hác Suất cùng Lâm Hổ, tự nhiên biết rõ nên lấy gì.
“Bác gái, cho ta hai bát canh ngao, một bát canh trứng cà chua.” Trình Dạ hướng về phía bác gái bán canh lớn tiếng nói.
“Được rồi! Tiểu tử!” Bác gái cười ha hả đáp một tiếng.
Ba bát canh rất nhanh được đặt trước mặt, Trình Dạ cũng trong nháy mắt dùng dị năng nhìn lướt qua.
“201,24 ml, 211,54 ml, 198,65 ml!”
Đây là thể tích ba bát canh. Chênh lệch mười mấy ml, dùng mắt thường cơ hồ không cách nào phân biệt, nhưng Trình Dạ có thể phân biệt được, thậm chí còn chính xác đến hàng phần trăm.
Trình Dạ đem bát canh 211,54 ml để nhích lại gần mình một tí.
Ừ, chút tiện nghi nhỏ này, ta liền không khách khí á! Thịt muỗi cũng là thịt, mười ml cũng có thể hớp một ngụm đúng không?!
Quẹt thẻ, đi! Trình Dạ tâm tình không tệ, không chút nào chú ý tới một người đang vội vã chạy tới.
“Tránh ra, đều tránh ra!”
Nghe được thanh âm này Trình Dạ ngẩng đầu một cái, liền thấy một bóng người cao lớn y như Lâm Hổ đang hướng chỗ mình xông lại.
Phanh ——
Một cú va chạm không thể tránh né.
Trình Dạ bị đụng cho thất điên bát đảo, ngã ngồi luôn dưới đất. Ba bát canh trong tay như Thiên Nữ tán hoa(1) phóng lên không trung.
Trình Dạ bị đẩy ngã tâm lý cũng sinh khí! Là gia hỏa không có mắt nào đụng ta?
Bất quá, bây giờ Trình Dạ tựa hồ không có thời gian quấn quít với những thứ này.
Bởi vì ba bát canh đang bay trong không trung, một bát trong đó đang rơi hướng chỗ Trình Dạ.
Không có cách nào, Trình Dạ đành vận dụng dị năng.
“Thể tích 211,54 ml, “ hả, đây không phải bát mình đã đặt trước sao?”Nhiệt độ 74,58 ºC, “ CMN, thứ nóng như vậy rớt vào mặt ta, chẳng phải là sẽ hủy diệt hoàn toàn bộ mặt đẹp trai này.
“Sức gió 0,21 mét/giây, gia tốc trọng trường 9,79 mét/giây^2, tốc độ bát canh 3 mét/giây, đường parabol của canh đổ ra diện tích 0,68 mét vuông.”
“Hướng né tránh đông nam 64,45 độ, khoảng cách né tránh 0,54 mét, yêu cầu lăn 2,5 vòng “
Tính toán ra phương án né tránh chính xác, Trình Dạ dựa theo kết quả tính toán, xấu hổ lăn 2,5 vòng về hướng đông nam 64,45 độ.
Kengg ——
Trong nháy mắt kế tiếp, bát inox nhỏ cùng nước canh rơi xuống đất.
Bất quá Trình Dạ cũng không làm sao, trừ quần áo có chút bẩn do lăn lộn dưới đất ra, toàn thân cũng không dính một chút canh nào.
**Chú thích*
(1) Thiên Nữ tán hoa (Thiên nữ - cô gái trên trời, tán hoa - rải hoa): Sự tích của Trung Quốc: Trong phòng Duy Ma Cật có một Thiên Nữ, rải thiên hoa bảy màu cho các chúng phật, phần lớn các hoa đều rơi xuống đất, riêng đệ tử Ngọc Đại mình bám đầy hoa, Thiên Nữ nói trần duyên của ông ta chưa đứt. Ở đây có nghĩa kiểu hài hước châm biếm, ví mấy bát canh văng ra như hoa của Thiên Nữ rải:v