Người dịch: dtbpkmte
- --------------------------------------------
Chú thích tiêu đề: thành quản: người quản lí trật tự đô thị
Dưới sự kiên trì của Trình Dạ, Mục Lãnh cuối cùng vẫn bất đắc dĩ phải lấy con gấu bông lớn kia.
Trình Dạ xách túi thú bông tìm một địa điểm thích hợp để bày sạp, Mục Lãnh cùng Tô Tiểu Tiểu mỗi người ôm một con gấu bông đi theo sau. Mục Lãnh cao hơn Tô Tiểu Tiểu khoảng một cái đầu, con gấu cao 1 mét Mục Lãnh chỉ cần nhẹ nhàng ôm vào ngực, mà Tô Tiểu Tiểu thì tương đối bi kịch, con gấu lớn gần như che hết người nàng. Nhìn từ đằng xa trông giống như một con gấu bông đang bước đi, hình ảnh đầy tính hài hước.
“Trình Dạ, ngươi tìm được vị trí chưa?” Tô Tiểu Tiểu mở miệng hỏi, giọng đầy oán niệm. Hôm nay trời tương đối nắng, đi một hồi như vậy, Tô Tiểu Tiểu cũng đã đổ mồ hôi đầm đìa.
“Sắp tới rồi. Chúng ta đến bên cạnh cái cầu bày sạp đi, lượng người đi qua đó khá nhiều.” Trình Dạ chỉ một nơi cách đó không xa nói.
“Trình Dạ, nếu là thành quản tới chúng ta phải làm gì?” Cho tới bây giờ, Mục Lãnh vẫn cảm thấy chuyện bày sạp bán hàng này có chút không đáng tin lắm.
“Không việc gì.” Trình Dạ vung tay lên, không có chút lo lắng nào, “Thành quản đến, ta lập tức chạy, hai người các ngươi giả vờ là khách mua hàng. Với lại, vận khí chúng ta hẳn là không đen tới mức như vậy đâu!”
Vừa nói, ba người đã đi tới đầu cầu. Trình Dạ bỏ túi thú bông trên đất. Sau đó hắn xé túi ra, trải trên mặt đất, hơn một trăm con thú bông chất đống lên trên.
Hai bên đầu cầu là khu vực đông người, người bày bán hàng tự nhiên không ít. Bán đồ ăn vặt, bán đồ trang sức, bán đặc sản, cái gì cần đều có. Ba người Trình Dạ bày sạp ở chỗ này, làm cho những người bán hàng thường xuyên ở đây chú ý.
“Tiểu tử, các ngươi đem bán những thú bông này?” Ngay bên cạnh vị trí của Trình Dạ, một bác gái bán bánh rán trái cây tò mò hỏi.
Trình Dạ cười trả lời, “Đúng rồi, đại nương, những thứ này đều là đem ra bán, ngươi có muốn mua một con không?”
“Bao nhiêu tiền?”
“Không đắt, năm đồng.”
“Tốt lắm, tiểu tử, cho ta con chuột Mickey kia, ta mang về cho con gái chơi.” Vừa nói, bác gái vừa rút ra 5 đồng từ trong tạp dề ra đưa cho Trình Dạ.
“Được rồi!” Trình Dạ cười cười, đưa một con chuột Mickey tới.
Trình Dạ chợt nhớ tới một chuyện, cười hỏi bác gái kia, “Đại nương, ngươi hộp bìa không dùng không?”
“Có có có.” Nhìn ba người Trình Dạ bộ dạng cũng chỉ như học sinh, đại nương không khỏi sinh lòng yêu quý, “Các ngươi chờ tí, ta đi lấy. Còn cần ta giúp gì nữa không?”
“Đại nương, cám ơn ngươi, không cần, chúng ta chỉ cần một hộp giấy là đủ.”
Lấy được hộp giấy, Trình Dạ đem nó xé ra, chỉ còn lại một mặt lớn nhất, sau đó dùng bút đen viết mấy chữ.
“Năm đồng một con, tùy ý chọn!”
Trình Dạ đem bảng hiệu chế tác đơn giản đặt phía trước gian hàng, rồi ngồi chờ khách đến cửa.
Giá 5 đồng một con thú nhồi bông, không sai biệt lắm so với giá cả thị trường.
“Trình Dạ, chúng ta làm như vậy có được không?”
Tô Tiểu Tiểu nhẹ nhàng nắm ống tay áo Trình Dạ, nhỏ giọng hỏi.
Nhìn gian hàng người khác một chút, tất cả đều không phải là bảng hiệu hoàn hảo. Nhưng bọn Trình Dạ…Ách, chỉ có một tấm các-tông, thật là đơn giản đến cùng cực.
Ngược với Tô Tiểu Tiểu lo lắng, Trình Dạ cười ha ha nói, “Không việc gì, có hai vị mỹ nữ đứng ở đây, đã tương đương với bảng hiệu chói mắt nhất rồi.”
Trình Dạ nói cũng không sai. Tô Tiểu Tiểu cùng Mục Lãnh song song đứng ở đó, một người hoạt bát khả ái, một người yên tĩnh mờ ảo.
Hai đại mỹ nữ đứng cùng nhau, hơn nữa còn thiếu nữ thanh xuân sức sống bừng bừng như vậy, vô luận là đi đâu cũng có thể hấp dẫn ánh mắt người khác.
Quả nhiên, không được bao lâu, trước gian hàng bọn họ đã có không ít người.
“Mỹ nữ, con này các ngươi bán bao nhiêu tiền?” Một tên thanh niên làm bộ trư ca nói với Mục Lãnh.
“Trên đó viết rồi, 5 đồng một con, tùy ý chọn.” Trình Dạ trả lời không mặn không nhạt.
Tên thanh niên kia không vui, “Hừ, ta đang nói chuyện với mỹ nữ, mắc mớ gì tới ngươi!” Hắn lại cười hì hì nói với Mục Lãnh, “Mỹ nữ, có điện thoại hay không, có muốn lưu số ta không?”
Mục Lãnh nhìn cũng không thèm nhìn hắn, trong miệng chỉ đơn giản phun ra một chữ, “Cút!”
“Ai, vị huynh đệ kia, đừng có làm loạn.” Trình Dạ thừa dịp khoảnh khắc tên thanh niên đang sửng sốt, cưỡng ép hắn đi ra ngoài.
Loại người làm loạn này cũng chỉ là số ít. Trong toàn bộ quá trình vẫn tương đối hoàn mỹ.
Mười mấy phút ngắn ngủi, thú bông đã được bán ra một nửa.
Tô Tiểu Tiểu phụ trách thu tiền. Nhìn từng đồng tiền trong tay, nàng cười vui đến mức không khép miệng lại được.
Năm mươi, một trăm, một trăm rưỡi, haha!
Hihihi, chỗ tiền này có thể mua được thật nhiều đồ ăn vặt nha!
Người vây quanh gian hàng càng ngày càng nhiều, quá trình tuyệt vời này tiếp tục kéo dài, cho đến khi có người gào lên.
“Thành quản tới rồi! Thành quản tới rồi!”
Một thanh âm bén nhọn đột nhiên vang lên ở đầu cầu.
Trong nháy mắt, những người bán hàng trên đầu cầu giống như lâm đại địch, từng người tức tốc thu thập hàng hóa. Tốc độ kia, tuyệt đối là đã luyện nhiều lần.
Không thể nào, sao ta xui xẻo như vậy, thực sự gặp phải thành quản!
Trình Dạ cảm giác hôm nay hắn ra ngoài quên xem lịch hoàng đạo.
Buổi sáng chạy bộ thiếu chút nữa bị xe đâ,, bây giờ lại gặp phải thành quản đi kiểm tra!
“Trình Dạ, chúng ta…chúng ta làm gì bây giờ?” Tô Tiểu Tiểu mặt đẹp căng thẳng, thần sắc hốt hoảng.
Mục Lãnh cũng nóng nảy nhìn Trình Dạ.
Trình Dạ vừa thu thập gian hàng, vừa nói, “Theo như kế hoạch lúc trước đã nói, các ngươi đứng ở đây không nên động, ta phải đi…A, không đúng, ta phải chạy trốn nhanh!”
“Các ngươi cứ đợi ở chỗ này là được, thành quản đi thì gọi điện thoại cho ta!”
Trình Dạ vác hơn ba chục con thú bông còn lại, phất tay với hai nàng một cái, lập tức chạy nhanh về phía xa.
Quản Thành khẽ hát, bước chân chầm chậm, mặc đồng phục thành quản bước tới bên cạnh cầu.
Thân là một vị thành quản phổ thông của thành phố Thanh Thành, Quản Thành hôm nay làm theo chỉ thị của thượng cấp đi kiểm tra khu phố thương mại này.
Bỗng nhiên, tròng mắt đen nhánh của Quản Thành đông lại một cái.
Trong tầm mắt hắn, một tiểu tử đột nhiên thu thập gian hàng, bộ dáng hớt hải chạy đi chỗ khác.
Hắc! Tiểu tử này!
Quản thành trong nháy mắt tức giận. Dưới mí mắt của ta còn muốn chạy, ngươi cho là ta không tồn tại sao?!
Xem ra bắt được tiểu tử này xong phải tra khảo hắn thật tốt.
Quản Thành tuổi không lớn lắm, hai mươi bốn tuổi, đầu năm nay vừa mới trở thành một tên thành quản vinh quang.
Tuổi trẻ nóng tính, khí huyết phương cương, sức sống có thừa, đó chính là từ ngữ miêu tả trạng thái của Quản Thành.
Nếu là một thành quản cũ ba mươi bốn mươi tuổi, gặp chuyện này cũng sẽ chỉ khoát tay cho qua.
Nhưng mà Quản Thành lại không như vậy. “Tiểu tử này, hôm nay ta nếu không bắt được ngươi, ta sẽ đem tên mình viết ngược lại!”