Người dịch: dtbpkmte
- --------------------------------------------
“Mẹ, ta muốn thương lượng với ngươi chuyện này.” Trình Dạ ân cần bóp vai cho Giang Lan, cười hì hì nói.
“Chuyện gì? Nói đi!” Giang Lan tâm tình cũng không tệ, cười gật đầu nói.
“À… có thể hay không cho ta một hai trăm đồng?” Trình Dạ xoa xoa tay nói, “Bây giờ sắp thi đại học ấy mà, ta định mua một ít tài liệu học tập.”
“Thật? Chẳng lẽ lần trước mua còn chưa đủ?” Giang Lan nghi ngờ nói.
Nói đến cái này, Trình Dạ liền đau răng một trận.
Cha mẹ Trình Dạ mặc dù hạn chế về tiền tiêu vặt, nhưng mà trong phương diện học tập, bọn họ không có chút keo kiệt nào.
Bởi vì nguyên nhân thời đại, trình độ học vấn cha mẹ Trình Dạ cũng không tính là cao. Hai người đều chỉ tốt nghiệp trung học, cho nên họ đem toàn bộ kỳ vọng đều đặt ở trên người Trình Dạ.
Chỉ cần là tiêu phí liên quan đến học tập, cha mẹ Trình Dạ không có cắt giảm chút nào, thậm chí còn mua thêm.
Ngươi có thể tưởng tượng tâm tình Trình Dạ lúc thấy một giá sách tràn đầy sách vở cùng tài liệu học tập ra sao?
Hắn lúc ấy thậm chí có chút hoài nghi mình có phải là con ruột bọn họ không!
“Lần này là lão sư yêu cầu chúng ta mua một ít tài liệu.” Trình Dạ đã luyện thành kĩ năng nói láo mặt không đỏ, tim không đập, không đúng, là tim không gấp.
Bất kể như thế nào, có thể cầm tiền là được.
Trình Dạ nói cũng có một phần đúng. Hắn sở dĩ tìm Giang Lan đòi tiền, đúng là vì mua một ít tài liệu. Bất quá, cũng không phải là tài liệu học tập.
Cái giá sách đầy tài liệu học tập kia của Trình Dạ, có lẽ đến đời cháu hắn cũng không thể học xong. Lại còn mua thêm tài liệu học tập, Trình Dạ cũng không rảnh rỗi như vậy.
Hai trăm đồng này, Trình Dạ có tính toán riêng.
Giang Lan cũng không có hoài nghi tính chân thực trong lời nói của Trình Dạ, nếu là liên quan đến học tập, Giang Lan không chút do dự từ trong ví lấy ra 200 đồng, đưa cho Trình Dạ.
“Cầm đi. Nếu là sách vở không đủ dùng, hôm khác ta sẽ đi hiệu sách một chuyến.”
“Không cần, không cần..” Trình Dạ đầu đầy mồ hôi khoát tay lia lịa, “Đủ dùng rồi, từng này đã đủ dùng.”
“Tốt lắm, ta đi học, các ngươi tiếp tục trò chuyện, tiếp tục trò chuyện.”
Trình Dạ vội vàng kết thúc cái đề tài này, xách túi quay về phòng ngủ.
“Tầng số 12, cao 40.54 mét, dài 62.48 mét, rộng 54.24 mét, chiếm diện tích 3388,92 mét vuông, số hộ 36, độ sáng 10…”
“Chiều cao 175.87 cm, trọng lượng cơ thể 85.24 kg, dung tích sống 4002…độ sáng 2…”
“Tốc độ 54 km/h, nặng 3214 kg…độ sáng 15…”
Trên ban công, Trình Dạ mặc một bộ áo khoác mũ trùm, nằm ở trên lan can dùng dị năng quan sát thành phố trong đêm.
Cho dù là dưới bầu trời đêm đen nhánh, thậm chí có một số thứ còn không nhìn thấy được, cũng có thể hóa thành số liệu truyền đến trong đầu Trình Dạ, làm cho Trình Dạ có một loại cảm giác như nắm cả thế giới trong lòng bàn tay.
Trình Dạ mở rộng vòng tay, ôm thế giới.
Bỗng nhiên, một trận gió lạnh thổi qua, tràn vào từ cổ áo Trình Dạ.
“Hắt xì! Lạnh quá, lạnh quá!”
Trình Dạ liền vội vàng đóng cửa sổ, cóng đến run lẩy bẩy trở lại bên trong nhà.
“Tốc độ gió 8.7 mét/giây, nhiệt độ 8.2 ºC.” Con mắt cho Trình Dạ con số chính xác.
“Chẳng lẽ trời sắp mưa?” Trình Dạ đắp một cái chăn lên người, ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm không thấy ánh trăng bên ngoài.
Độ ẩm không khí 92.41%.
Thấy số liệu như vậy, Trình Dạ phỏng chừng tám phần mười là sắp mưa.
Nửa giờ sau, quả nhiên một trận mưa xuân từ trên trời rơi xuống.
“Thể tích 0.05 ml, nặng 0.051 gam, tốc độ 8.52 mét/giây “
“Thể tích 0.06 ml, nặng 0.059 gam, tốc độ 9.54 mét/giây “
“Thể tích…”
Trình Dạ nằm ở trên giường, thử xem mình trong cùng một lúc có thể ghi lại bao nhiêu bộ số liệu của hạt mưa.
Cuối cùng Trình Dạ tìm được câu trả lời —— 100 bộ.
Ít nhất trước mắt là như vậy.
Một khi vượt qua con số này, đại não Trình Dạ liền cảm thấy choáng váng liên hồi. Trình Dạ lo lắng nhỡ xảy ra vấn đề gì, đành phải dừng ý tưởng tiếp tục thu nhận số liệu.
Đối với Trình Dạ hiện tại mà nói, có thể trong cùng lúc ghi được 100 bộ số liệu đã quá đủ dùng.
Ngày kế tiếp, Thanh Thành trải qua một trận mưa xuân tẩy rửa, tẩy đi phấn trang điểm, trong thành phố tràn ngập hương đất sét thoang thoảng.
Mới đến phòng học, Trình Dạ liền bị lão Đường triệu tập.
“Trình Dạ, lão Đường lại tìm ngươi.” Truyền lời vẫn là Tưởng Thanh Thanh.
Lúc nói những lời này, Tưởng Thanh Thanh còn kinh ngạc nhìn Trình Dạ. Trình Dạ rốt cuộc phạm vào chuyện gì., tối ngày hôm qua bị lão Đường gọi đi một tiết học, hôm nay còn phải đi?
“Há, Trình Dạ ngươi đã đến rồi, tới đây, qua bên này.”
Trong phòng làm việc, lão Đường thấy Trình Dạ đi tới, lập tức cười híp mắt vẫy vẫy tay với hắn.
Ách.. bước chân Trình Dạ dừng một chút.
Thái độ này của lão Đường, đúng là có chút không quen nha!
“Lão sư, ngươi tìm ta?” Vẫn là lời mở đầu quen thuộc.
“Đến đây, Trình Dạ, ngươi tới xem một chút đạo đề này.” Lão Đường tiếp tục cười híp mắt.
Tâm lý Trình Dạ có chút phát hoảng…
“Ngươi xem một chút câu này ngươi có thể làm được không?” Trình Dạ nhận lấy đề lão Đường đưa tới, trong lòng thầm phun nước miếng.
Tối ngày hôm qua trực tiếp đưa ta làm luôn đề này cho xong, còn bắt ta phải chạy hai chuyến!
Trong lòng mặc dù nhổ nước bọt, Trình Dạ vẫn cầm đề lên nhìn.
“ Trong mặt phẳng, cho n≥2 đoạn thẳng sao cho 2 đoạn thẳng bất kì cắt nhau tại một điểm nằm trên mỗi đoạn và không có ba đoạn thẳng nào đồng quy.Với mỗi đoạn thẳng Geoff chọn một đầu mút của nó rồi đặt lên đó một con ếch sao cho mặt con ếch hướng về đầu mút còn lại. Sau đó Geoff vỗ tay n−1 lần. Mỗi lần vỗ tay con ếch ngay lập tức nhảy đến giao điểm gần nhất trên đoạn thẳng của nó. Tất cả những con ếch đều không thay đổi hướng nhảy của mình trong toàn bộ quá trình nhảy. Geoff muốn đặt các con ếch sao cho sau mỗi lần vỗ tay không có hai con nào nhảy đến cùng một giao điểm.
(a) Chứng minh rằng Geoff luôn thực hiện được ý định của mình nếu n là số lẻ.
(b) Chứng minh rằng Geoff không thể thực hiện được ý định của mình nếu nếu n là số chẵn. “ (1)
Có thể làm cho lão Đường phải kêu khó, chắc chắn không phải khó bình thường.
Trình Dạ tính toán trong đầu, chưa có ý tưởng gì, kéo một cái ghế ngồi trước mặt lão Đường bắt đầu suy nghĩ.
Lão Đường cũng tập trung tinh thần nhìn động tác Trình Dạ.
Ngày hôm qua hắn căn bản không nghĩ rằng Trình Dạ đủ “trình” làm bài, cho nên hắn không chút chú ý.
Hiện tại ngược lại, hắn muốn nhìn một chút, Trình Dạ có phải biến thành thiên tài thật hay không.
Trình Dạ viết viết vẽ vẽ trên tờ giấy nháp trắng, lão Đường lúc này giống như một đệ tử, mắt không chớp một cái nhìn Trình Dạ trên giấy viết từng con số, đồng thời cũng suy nghĩ tính hợp lí.
Lúc này, các giáo viên toán khác cũng chạy tới.
Thấy Lão Đường đang tập trung tinh thần nhìn chằm chằm một đệ tử giải đề, cười hỏi, “Lão Đường, tên học sinh này có phải hay không lại làm ngươi tức giận?”
Lão sư này cho là, hẳn là học sinh này lúc làm bài phạm phải một lỗi rất đơn giản, lão Đường mới đem hắn gọi tới phòng làm việc, chỉ hắn từng bước làm bài.
*Lời tác giả: ps: Độ sáng chỗ này của ta dùng đơn vị là: sb (stilb), sau này liền đều dùng cái đơn vị này rồi.
**Chú thích:
(1): đề này trong IMO 2016 nhé anh em