CHƯƠNG 114 PN1
Pháp, Paris
Những cây ngô đồng dọc theo hai bên đại lộ Champs Elysees, xoè ra cành lá tươi tốt, vì du khách hành tẩu bên đường che khuất dương quang cực nóng liệt nhật chiếu xuống, giữa đại lộ ngựa xe như nước, phồn hoa như gấm, các đại hình công ty, quán rượu, ngân hàng cùng thương *** xa xỉ phẩm san sát nối tiếp, san sát xen kẽ.
Cửa thuỷ tinh tự động mở, một thanh niên mặc áo T-shirt màu trắng cùng chiếc quần hưu nhàn màu vải ka-ki từ cửa tiệm chuyên kinh doanh Amani bước ra, anh có làn da trắng nõn của người da trắng, đôi mắt màu lam thâm thúy như biển, một mái tóc nâu mềm mại mà thoả đáng, hai tay đút vào túi, cước bộ tùy ý mà nhàn nhã.
Thanh niên đầu khẽ nhếch, một bên chậm rãi đi tới, một bên ánh mắt tản mạn vô ý nhìn những cây ngô đồng hai bên đường, một chiếc Cadillac bản dài màu đen thuần chậm rãi dừng bên cạnh thanh niên, hai nam tử mặc tây trang màu đen, mang kính râm màu đen, hình thể cao to uy mãnh, vừa nhìn chính là bảo tiêu mở cửa xuống xe, chắn phía trước thanh niên, khom lưng làm bộ dáng cung kính: “Trạch thiếu gia, đại thiếu cho mời.”
Thanh niên, cũng chính là Trạch nhìn bảo tiêu, trên mặt có tức giận vô pháp áp lực, thế nhưng anh hiển nhiên không muốn phát hỏa, vì vậy chỉ có thể áp chế chính mình: “Tôi còn chưa dạo đủ.” Nói xong mặc kệ bọn họ phản ứng gì, nhiễu qua, tự ý đi về trước.
Trạch rất phẫn nộ, cũng rất bất đắc dĩ, anh một tháng trước nhận nhiệm vụ tổ chức an bài, ám sát một trùm hắc đạo Pháp, vì vậy anh sớm ở nửa tháng trước, lý giải mọi việc của tên trùm này, gần đây thăm dò.
Vậy mà, anh vừa đến Pháp vài ngày, đã bị người nhìn trúng, sau đó, anh bị bắt cóc!
Đúng vậy, đầu năm nay còn có người bắt cóc sát thủ, sau, anh mới biết được, nam tử lạnh lùng bắt cóc anh, dĩ nhiên chính là đối tượng nhiệm vụ lần này.
Được rồi, anh còn không xuất thủ, đã thất bại, anh cũng không biết xảy ra chuyện gì, là có người bán đứng anh, hay thực sự đối phương quá lợi hại. Thế nhưng hơn một tháng này, anh đối nam nhân kia có sơ bộ lý giải, lấy năng lực cùng thế lực của gã, anh biết anh nhất định thất bại, thế lực của nam nhân kia, vượt quá sức tưởng tượng của anh.
Cho nên, anh bị giam lỏng, anh không biết nam nhân kia vì sao không bắn chết anh, gã biết, anh là sát thủ, biết anh là sát thủ kẻ thù của gã phái tới giết gã, nhưng không giết anh, trái lại sành ăn dưỡng anh, ngoại trừ khống chế hành động.
Anh không thể sử dụng bất luận công cụ thông tin, không thể ra ngoài, anh bị nhốt trong một toà biệt thự tròn một tháng, hôm nay, cư nhiên là lần đầu anh một tháng qua đi ra thông khí.
Thế nhưng, anh vừa xuống xe, còn không tới mười phút, nam nhân kia cư nhiên nghĩ khiến anh trở về, chê cười, anh còn không tìm được cơ hội liên hệ Linh, thế nào khả năng trở về, liên hệ không được Linh, anh đi ra làm chi!
Vì vậy, Trạch tiếp tục chậm rì rì hoảng, thỉnh thoảng thấy cửa tiệm nam trang sẽ vào xem, sau đó cái gì cũng không mua lại đi ra. Tuy anh một thân hưu nhàn trang phục, thế nhưng mỗi một kiện đều là phẩm bài thuần thủ công chế tác, so những trang phục bài biện trong cửa tiệm xa xỉ phẩm chuyên kinh doanh này, thuộc về cực kỳ đắt tiền, cho nên anh không có cơ hội thu hoạch coi rẻ cùng khinh thị của nhân viên tiêu thụ từ lâu luyện được một đôi hoả nhãn kim tinh.
Không biết Linh có hay không phát hiện dị thường của anh, anh đã một tháng không cùng cậu liên hệ, cậu nhất định lo lắng muốn chết, anh hôm nay nhất định phải tìm được cơ hội, liên hệ Linh, không phải muốn cậu đến cứu anh, lấy năng lực nam nhân kia, Linh đến chỉ là gia tăng một người bị giam lỏng, anh chỉ muốn nói cho cậu, anh không có việc gì, để cậu không cần lo lắng.
Anh cùng Linh là ở huấn luyện doanh quen biết, thời điểm anh bị đưa vào, đã tám tuổi, anh nhớ rất nhiều chuyện, lại quên rất nhiều chuyện, nhớ, đều có thân ảnh của Linh, quên, đều là chuyện trước tám tuổi kinh lịch.
Ba ba anh là một dân cờ bạc, thích say rượu, anh trước tám tuổi sinh hoạt trong một mảnh hắc ám cùng sợ hãi, anh không có mẹ, anh không biết mẹ anh đi đâu, chưa từng có người nói cho anh. Sau, ba ba bởi nợ nần bị người tìm tới cửa, kế, chết trước mặt anh.
Khi đó, anh trốn trên chiếc gác nhỏ để đồ, đó là nơi anh buổi tối ngủ, bởi sợ ba ba đánh, anh đều ở đó ngủ, bởi rất bí mật, ba ba không tìm được anh, những người kia cũng không tìm được anh, vì vậy anh tránh thoát một kiếp.
Tám tuổi anh mờ mịt đứng trên đường, bụng rất đói, thế nhưng không có tiền, không có thức ăn, chỉ có một cụ thi thể tràn đầy tiên huyết. Anh dọc đường mạn vô mục đích bước đi, sau anh thấy có người đang bán bánh mì, anh thừa dịp không ai chú ý trộm một cái, lập tức rất nhanh bỏ chạy, trốn trong góc tối ăn vụng.
Ăn đến phân nửa, một bóng ma màu đen bao phủ anh, anh lăng lăng ngẩng đầu, sau đó bị đánh ngất, tỉnh lại chính là trong một gian phòng có rất nhiều tiểu hài tử, không qua bao lâu, hài tử trong phòng đều chạy tới, hướng về phía kia đấu đá lung tung, ngươi đẩy ta chen, anh ngơ ngác nhìn bọn họ, anh không biết xảy ra chuyện gì, bất quá, anh hình như nghe thấy mùi thức ăn.
Quả nhiên, là phát thức ăn, anh mở to mắt nhìn, ngực hối hận cực điểm, vì sao vừa nãy không chạy tới tranh đoạt, vì sao vừa nãy ngơ ngác ngồi tại chỗ không động tác. Anh thật đói, hôm qua ăn một cái bánh mì, hôm nay cả ngày chỉ ăn mấy miếng bánh mì, một ngụm nước cũng không uống, toàn thân cuộn mình thành một đoàn, ý đồ như vậy giảm bớt cảm giác đói.
Một cái bánh mì màu vàng óng, tản mát hương khí xuất hiện trước mặt, anh ngẩng đầu, thấy một hài tử màu da vàng, anh tiếp nhận bánh mì, bẻ thành hai nửa, mỗi người phân nửa.
Cứ như vậy, anh quen biết Linh, Linh so anh trước đến huấn luyện doanh, Linh cũng không biết bao lâu, cậu chỉ biết chính mình đã ở đây thật lâu, từ thời điểm tiểu hài tử chỉ có mấy người, hiện, đều có mười mấy người.
Sau, bọn họ trưởng thành, đi ra, trở thành sát thủ tổ chức, vẫn lấy điện thoại cùng bưu kiện liên hệ, hiện, anh tròn một tháng không ký qua một phong thư, đánh qua một cú điện thoại, Linh, nhất định rất sốt ruột.
Trạch có chút phiền táo, những bảo tiêu chết tiệt này, nam nhân chết tiệt kia, anh mới đi ra dạo bao lâu, nửa giờ, đây đã là lần thứ ba, bình quân mười phút một lần, đây là gã nói, anh có thể tùy ý đi ra dạo phố!
Bên trong chiếc Cadillac bản dài màu đen, một nam tử mặc tây trang màu đen ngồi ở ghế sau, gã có một mái tóc màu vàng kim xinh đẹp, đôi mắt nâu, tuy gã cũng một thân tây trang màu đen, nhưng tự thân có một loại khí chất thượng vị giả, mặc ai cũng không đem gã cùng những bảo tiêu này hỗn cùng một chỗ.
Sơ-mi màu trắng bên trong cởi ra hai chiếc cúc, lộ da thịt màu mật ong, gã nhẹ nhàng tựa trên lưng ghế phía sau, con mắt nhìn chằm chằm màn hình máy vi tính trước mặt, bên trong màn hình một chiếc bàn công tác xa hoa, bên cạnh ngồi hai người, hai Tây phương nam tử tây trang phẳng phiu, bọn họ đang đàm một tông giao dịch súng ống đạn được.
“Brent, cứ như vậy quyết định, cậu cùng bên kia nói, chúng ta bên này mười lăm có thể xuất hàng.” Nam tử ngồi ghế sau xe hơi, Chris làm quyết định cuối cùng, kết thúc máy vi tính hội nghị lần này.
Màn hình máy vi tính tối xuống, Chris quay đầu nhìn ngoài xe, nam tử mặc trang phục hưu nhàn màu nhạt đang áp lực nộ hoả nhìn hai bảo tiêu che trước mặt, gã hơi vung khóe miệng, biết như vậy tiếp tục, anh sớm muộn cũng bạo phát, xem ra, chỉ có thể tự mình xuất động.
Mở cửa xe xuống xe, Chris hướng phía nam tử tóc nâu sắp bạo phát đi tới, vươn tay ôm thắt lưng anh, “Còn muốn tiếp tục dạo,”
Trạch cắn răng trừng mắt nhìn bàn tay không nên xuất hiện trên người anh, lạnh giọng nói: “Buông tay!”
“Ngoan, không nên nháo, nếu không chúng ta trở về.” Chris ôn nhu nói.
Trạch áp lực dục vọng một quyền tấu qua, một tháng này, cơ hội hai người động thủ hằng hà, nhưng đều không ngoại lệ, lấy anh thất bại cáo chung, cho nên, động thủ là vô ích, chỉ khiến nam nhân này càng thêm được một tấc tiến một thước, nhẫn nại, chỉ có nhẫn nại, mới có thể tìm được biện pháp ly khai cùng liên hệ Linh.
Trong lòng yên lặng hít sâu một trăm lần, không ngừng khuyên bảo hôm nay không có cơ hội, ngày mai, ngày mốt đều có thể tìm được cơ hội, không thể hiện cùng gã giở mặt. Trạch rốt cục khôi phục tâm tính bình tĩnh, bỏ qua bàn tay Chris, thẳng hướng Cadillac.
…
Mười ngày sau, Trạch rốt cục tìm được cơ hội, đánh thông điện thoại di động của Linh, không ai tiếp, đánh lại, vẫn như vậy, anh đánh thông điện thoại tổ chức, nhận được tin tức, cư nhiên là, Linh làm nhiệm vụ, thành công lại bị sát thủ một tổ chức khác giết…
Trạch chốc lát ý nghĩ trống rỗng, anh cái gì cũng không biết, cái gì cũng không nghĩ, anh chỉ là ngơ ngác trừng mắt nhìn điện thoại trong tay, thế nào có thể, thế nào có thể…
Chris bước vào thấy chính là Trạch thất hồn lạc phách, có chút bất đắc dĩ thở dài, kỳ thực gã sớm điều tra rõ tất cả của Trạch, bao quát hảo bằng hữu của anh, cũng biết cậu ở một tháng trước trong một lần nhiệm vụ, thành công đánh chết mục tiêu, lại bị một sát thủ tổ chức khác bắn trúng, gã vẫn ngăn cản Trạch liên hệ ngoại giới, chính là không muốn để anh biết quá nhanh.
Gã biết cảm tình giữa bọn họ, cũng biết Linh đối Trạch ý nghĩa gì, tuy gã đối Linh có một chút khó chịu, thế nhưng cậu đã chết, gã cũng không tính toán gì. Chỉ là, thấy Trạch vì cậu thương tâm như vậy, ngực gã rất khó chịu, đi qua ôm lấy Trạch, kéo, nhẹ nhàng vỗ, “Muốn khóc thì khóc đi.”
“Bọn họ gạt tôi, đúng không, đúng không!” Trạch nắm áo Chris, tàn bạo chất vấn nói, anh không biết người hiện tại trước mặt anh là ai, anh chỉ biết là, anh cần một thanh âm nói cho anh, đây không phải sự thực, đây là giả, Linh, còn hảo hảo ở New York chờ anh.
Bất quá, hiện thực quá mức tàn nhẫn. “Đây là sự thực, cậu ấy đã chết, không còn.” Chris vô tình đánh vỡ huyễn tưởng của Trạch, hung hăng xé nát mộng đẹp anh ý đồ bện ra.
Trạch buông chiếc áo sớm bị anh nắm thành một đoàn, vô lực rủ xuống hai tay, nước mắt vô thức chảy, trầm mặc, cái gì cũng không nói.
Chris chăm chú ôm Trạch, trong lòng yên lặng nói, cảm ơn cậu mấy năm nay chiếu cố Trạch, cậu yên tâm, sau này, tôi sẽ chiếu cố tốt Trạch, để Trạch so trước đây càng thêm vui sướng, hạnh phúc.
…