“Anh ơi, anh ơi tìm thấy rồi “món ăn ngon hỗ trợ chữa bong gân trật khớp”, đây này món này rất dễ nấu, dễ ăn, có thể ăn kèm luôn với cơm như món bình thường, công dụng bổ hư cứng gân nối xương nhưng chưa gãy xương, cổ chân trật khớp sưng đau nhức...” Bình An chúi mắt vào điện thoại đọc một tràng.
“Là món gì thế?”
“Là món ngon hỗ trợ...”
“Ý anh hỏi tên món?”
“Anh em mình bắt đầu với việc mua một con gà...”
Văn Thanh Hiên dừng bước, nhìn Bình An mỉm cười. Bình An méo miệng
“Hu hu cậu chủ à, à, hu hu anh, nó không đề tên món ở đây mà”, tay xòe điện thoại thảm thiết thanh minh.
“Ngốc nghếch thật. Bây giờ cần mua những gì?”
“Đây, đây, để em đọc”
Cuộc trò chuyện của hai người đàn ông, một người sơ mi trắng quần âu, thần thái chín chắn đĩnh đạc, một còn đang mặc sơ mi cộc tay với quần ngố, chân đi giày thể thao, trẻ con vui vẻ, khiến những bà nội trợ xung quanh vừa lén lén nhìn trộm vừa bụm miệng cười thầm.
Ngoài xe, Ngọc Thanh Hiên ngồi đợi mãi, thắc mắc không hiểu đi khám bệnh xong đột nhiên người kia dừng xe, lôi Bình An vào siêu thị làm gì.
30 phút.
-----
- Chị, chị, tụi em về rồi đây – Bình An hí hửng mở cửa xe. Văn Thanh Hiên cũng vừa hạ cốp xuống, mở cửa ghế lái.
- Ừ, đi lâu thế An, chị đợi mãi.
- Ui chị đợi lâu không? Chân chị còn đau à? Bây giờ chị phải hạn chế đi lại mà. Anh, anh còn làm gì lề mề thế, nhanh khởi động xe về nhà thôi! - Bình An liến thoắng. Có Ngọc Thanh Hiên ở đây rồi, không cần phải sợ Văn Thanh Hiên nữa.
Xe rời đi, tiếng nói vui vẻ của Bình An vẫn còn quanh quẩn đan cài trong không khí.
18 phút.
-----
Văn Thanh Hiên tấp xe vào lề đường, ra ngoài nghe điện thoại. Trong xe, Ngọc Thanh Hiên ngồi im lặng, tay vân vê ve áo.
Một lúc sau, cửa xe mở ra.
- Về thôi
- Anh nói chuyện xong rồi à? – Ngọc Thanh Hiên nuốt câu “Ai gọi thế?” xuống ngay lập tức. Trong lòng nảy lên một thoáng giễu cợt bản thân. Giờ này, cô không có cớ gì để hỏi Văn Thanh Hiên rằng ai gọi anh, anh và người ta nói những chuyện gì thế cả.
- Ừ. Bên khoa gọi anh. Thầy giáo anh đang dạy thay kia trở lại trường dạy học được rồi. Anh chở hai chị em về rồi quay lại trường bàn giao công việc.
- Vậy đi nhanh đi không sắp trưa rồi.
- Anh ơi – Bình An đột ngột xen vào, cả người cậu ngả về phía trước – Không đi tìm hiểu mấy cái bí ẩn lời nguyền rùng rợn, mấy cái cô cứ thích nhảy xuống nhảy xuống nữa à?
Văn – Ngọc Thanh Hiên đều không đáp lời. Bình An xịu xuống, ngồi về chỗ, mặt phụng phịu như một đứa trẻ được hứa cho kẹo mà rồi bị người lớn “bội tín”. Cứ một chốc, cậu nhóc “hứ” một tiếng ra ý em – giận – em – dỗi – em – không – hài – lòng – đâu – nhé, nhưng cách này cũng không hiệu quả.
- Đây rồi, anh dừng xe ở đoạn này này, không cần xuống hầm đâu, em với Bình An lên nhà luôn là được.
- Ừm… thôi được rồi. Em cùng Bình An lên nhà luôn nhé. Lên phòng rồi nhắn tin cho anh. Hạn chế đi lại. Đừng làm liều. Cần gì thì bảo Bình An, muốn mua gì bên ngoài thì gọi anh, chiều anh mang về cho. Bình An, đỡ chị đi.
Xe rời đi, Ngọc Thanh Hiên và Bình An vẫn còn đứng trước cửa tòa nhà. Cô gái đứng im lặng, môi hơi cong cong cho một nụ cười mỉm. Cậu nhóc hớn hở vẫy tay mãi. Sau cùng, một lớn một sắp lớn dìu nhau quay vào. Nhìn thấy cảnh ấy qua gương chiếu hậu, Văn Thanh Hiên lặng lẽ tăng tốc.
8 phút.
-----
“Bình An, gọi Grab đi, địa điểm đến là AMB nhé”
“Ơ chị, mình không lên nhà à?”
“Mình đi tìm hiểu mấy lời nguyền với mấy cô thích nhảy nhảy” Ngọc Thanh Hiên cười cười.
“Thật á chị, tuyệt quá! Ơ nhưng mà anh đã dặn là…”
“Không sao, chúng ta chỉ tìm hiểu câu chuyện ra sao thôi. Tức là mình đi hỏi mọi người, đi nghe chuyện ấy. Chứ chị em mình làm gì được đâu, đúng không?”
“Vâng nhưng mà…”
“Bình An không tin chị à? Coi như em cùng chị đến trường thôi. Không có chuyện gì xảy ra đâu Văn Thanh Hiên cũng đang ở trường mà”
“Vâng, cũng được. Vậy để em gọi xe”
3 phút.
-----