Vạn Người Chỉ Yêu Em

Chương 25: Chương 25: Gặp Lại Lăng Vĩ Dạ




Liễu Bảo Trân tỉnh giấc, cô thấy mình đang nằm trước một con đường mòn nhỏ tối om, xung quanh làn khói trắng tỏa lên vờn quanh quấn quít lấy cô. Hơi cúi người về trước, cô đứng dậy, theo một thói quen đưa tay chạm tới chiếc đèn dầu cũ kỹ trên phiến đá.

Thở dài ngán ngẩm, Trân Trân biết rõ nơi này là đâu.

Đoạn đường ngày trước Liễu Bảo Trân sợ hãi khi nhớ đến, giờ đây chẳng còn gì ngoài sự chấp nhận. Cứ đi dọc theo con đường mòn, ánh sáng hiu hắt từ chiếc đèn dầu giúp cô nhìn thấy lơ mơ về phía trước. Bỗng dưng bước chân cô dừng lại, ánh mắt lãnh cảm có phần thuần phục nhìn vật cản trước mặt:

- Lăng Vĩ Dạ!.

Anh đứng trước mặt cô, bộ quần áo cổ trang đen tuyền, vài chi tiết đỏ rực nơi ống tay, thắt lưng càng tô điểm cho sự huyền bí nơi Lăng Vĩ Dạ. Mâu quang anh chăm chăm cúi xuống quan sát khuôn mặt tiều tụy của Bảo Trân:

- Em lại muốn trở về sao?

Liễu Bảo Trân cười buồn, đôi mắt cô chợt lóe lên tia sáng trong đêm. Vài con đom đóm bay lượn vòng quanh khắp người cô, bất giác Trân đưa tay muốn bắt lấy một con thì giọng quở trách nhẹ nhàng của Vĩ Dạ vang lên:

- Đó là linh hồn tha hương, em định bắt người ta đấy ư?

Rút tay lại, Trân Trân nghiêm trang, khuôn mặt như đang chờ đợi điều gì đó vô cùng bất đắc dĩ, vầng trán nhô cao bóng loáng của cô khẽ cau chặt, Trân Trân vốn không có đủ kiên nhẫn cứ luyên thuyên với Vĩ Dạ:

- Tôi còn có thể lựa chọn được về đây hay sống tiếp à?

Lăng Vĩ Dạ xoa xoa nhẹ lên đỉnh đầu cô, ôn nhu mỉm cười nói:

- Tất nhiên rồi.

Đôi mắt tròn xoe của Liễu Bảo Trân trộm nhìn anh, rồi rất nhanh cúi gầm mặt như cố gắng nhìn xuống chân, nhưng hồn ma thì làm gì có chân để mà nhìn?

- Nhưng tôi đã chết rồi!

Lăng Vĩ Dạ chắp tay sau lưng, anh thở một hơi thật dài thật nặng nhọc, cúi đầu, âm thanh nho nhỏ của anh như rót mật vào tai Bảo Trân, vài giọt mật ngọt ngào tựa như hòa quyện vào dòng suối xuân thanh mát:

- Tôi phá luật, ghi cho em thêm ba mươi năm nữa đấy. Nhanh nhanh mà trở về đi, mắc công có người phát hiện lại nói tôi ăn hối lộ.

Liễu Bảo Trân tươi tắn, ánh mắt tinh khôi lại sáng bừng trong đêm tối:

- Thật sao?

Lăng Vĩ Dạ không trả lời, anh trao cho cô nụ cười ôn nhu đầy sự an tâm, rồi xoay người bước đi vào màn đêm tối mịt, cô đưa chiếc đèn dầu lên trước. Nhưng bóng dáng của Lăng Vĩ Dạ đã mờ nhạt sau những rặng cây đang vươn lên mọc kín cả lối đi, nhành cây vươn ra đan xen vào nhau. Chợt Trân Trân lùi lại vài bước, thân cây có rất nhiều gai, mà những cái gai này có thể làm đau được linh hồn. Trong thoáng chốc trong mắt cô Lăng Vĩ Dạ không còn là kẻ đáng ghê tởm ngày trước nữa, cô hét lên thật lớn vì sợ anh sẽ không nghe được:

- Cảm ơn anh, Lăng Vĩ Dạ!

Lời vừa dứt thì cũng là lúc những cành cây to quấn chặt lấy nhau, che khít hết những lỗ hổng, cả con kiến cũng khó lòng chui lọt qua được bên kia. Không gian xung quanh Liễu Bảo Trân dần dần sáng tỏ, một luồng ánh sáng từ trên bầu trời đen rọi xuống chiếu thẳng vào bóng hình nhỏ nhắn của cô. Bảo Trân ngẩng đầu, ánh mắt cô khẽ nheo lại vì bị chói, cô thả chiếc đèn dầu xuống đất đánh một tiếng cạch. Rồi cảm thấy cả linh hồn như nhẹ đi ngàn lần, cô lơ lửng bay vút lên trên không, một luồng sáng khác lại chiếu thẳng vào mắt Bảo Trân khiến cô khó chịu nhắm chặt hai mắt lại.

Bíp Bíp Bíp

Tiếng máy đo nhịp tim vang lên, mùi cồn và thuốc sát trùng nồng nặc quấy nhiễu khứu giác Bảo Trân. Cô nặng nhọc mở nhẹ đôi mắt như bị kim đâm đến đau rát, có thứ gì đó như tấm màn che lại tâm thức của cô, Liễu Bảo Trân cố hết sức để cử động đầu ngón tay đang bị kẹp bởi thiết bị đo nhịp tim. Không gian vẫn tối om, tĩnh lặng đến đáng sợ. Trong lúc Bảo Trân sợ hãi vì không thể mở mắt được dù đã tỉnh, thì một bàn tay to thô ráp ấm áp đặt lên mu bàn tay cô:

- Em tỉnh rồi, có phải em tỉnh rồi không?

Giọng nói của Dương Thiên Hải vang bên tai cô nghe sao êm ái quá!. Sau lớp mi mắt đóng chặt là đôi mắt tràn ngập xúc động tựa cơn lũ vỡ đê không ngừng lưu chuyển, rồi cô lại nghe thấy âm thanh của rất nhiều người. Hai người bác Lý, Trang, có cả Tiểu My và Chử Thiên nữa. Cô vui quá thể, nhưng không thể nói được:

- Được rồi, con mệt rồi đừng cố gắng mở mắt ra. Ngủ một chút nữa, thật sự khỏe rồi hãy mở mắt, mọi người ai cũng đợi con cả.

Đó là giọng nói hiền hậu nhất thế gian này, lòng Bảo Trân như được tưới mát, cô muốn thức giấc ngay bây giờ, muốn nhào vào lòng Hoa Thiên Tuyết khóc nấc lên, muốn kể hết mọi thứ, muốn nói ra những đau đớn, thống khổ mà cô phải chịu đựng bao tháng ngày qua.

- Con bé mệt rồi, mọi người để con bé yên tĩnh một chút.

Dương Hạ Vũ, người cha chồng khắc khe, nhưng cô biết ông ấy yêu cô như con ruột của mình. Dù ngày xưa cô còn quá nhỏ để biết được sai lầm Hạ Vũ chút nữa đã gây ra có thể giết chết cô. Mà nếu có biết cô cũng sẽ không hận Hạ Vũ đâu, nếu không có ông, có lẽ giờ đây Liễu Bảo Trân cũng chẳng còn sống hay may mắn được bên cạnh Dương Thiên Hải.

Dương Thiên Hải vuốt nhẹ mái tóc cô, hắn cùng mọi người rời khỏi phòng, trong lòng nhẹ nhõm được phần nào, trên vai không còn gánh nặng, hay nơi tim cũng chẳng còn đau thắt như bị suy tim mãn tính nữa.

Mọi người vừa đi khỏi, thì cánh cửa lại mở ra, một người mặc bộ quần áo bác sĩ bước vào, trên tay cầm một cái ống tiêm trống rỗng, miệng ông ta nhoẻn lên mỉm cười độc ác, bước đến cạnh Liễu Bảo Trân, giọng nói khô khan đầy oán hận vang lên:

- Đáng lẽ ra tao nên giết đứa súc sinh như mày từ lúc còn trong bụng ả điếm thối tha đó. Chết đi!

Giọng nói độc ác, căm phẫn này là ai? Liễu Bảo Trân sợ hãi bấu chặt những đầu ngón tay xuống ga giường, tên đó đang muốn làm gì Bảo Trân?

- Lý Mẫn Hạo dừng tay lại.

Người mới vừa thét lên là bác Lý Mẫn Hào ư? Sao tên hai người họ lại giống nhau quá đỗi thế?

Cơ thể căng cứng của cô dần thả lỏng. Hô hấp của Bảo Trân không còn khó khăn nữa, cô đang dần trở lại bình thường nhưng vẫn chưa chịu mở mắt. Phía bên ngoài cánh cửa tụ hội đủ đại gia đình không ngừng cau mày, lo lắng không dám manh nha, lỡ như bức Mẫn Hạo đến đường cùng, không chừng ông ta sẽ tiêm thứ không khí đó vào người Bảo Trân mất. Lý Mẫn Hạo cười như điên dại chỉ thẳng vào mặt đám người phía trước:

- Tụi bây còn nhớ được tên tao sao? Thấy tao thê thảm thế này có phải hài lòng lắm không?

Rồi tiếng bước chân di chuyển rất nhanh đúng hơn là hối hả chạy vào:

- Mẫn Hạo dừng tay lại đi, mình về thôi.

Giọng nói của người phụ nữ, trong một phút loáng thoáng dường như Trân Trân có thể đồng cảm với người đó, sự mệt mỏi, đau khổ tuyệt vọng đến nhường nào đang áp chế lấy hết tất cả âm thanh vốn rất trong trẻo. Bước chân người phụ nữ đó đến gần hơn.

Rắc

- Aaa...

- Mẫn Hạo!

Tiếng xương bị gãy, tiếng hét đau đớn vang lên, những âm thanh như muốn thổi tung bệnh viện đang không ngừng rống lên một cách phẫn nộ. Lý Mẫn Hạo, người đó đã làm gì vậy?

- Haha... vui quá!

Lý Mẫn Hạo như kẻ điên vỗ tay bốp bốp, ông ta ném ống tiêm ra xa, hai chân nhảy nhót quanh Bạch Nhu. Bạch Nhu ôm lấy bả vai bị Mẫn Hạo bẻ lọi, bà thống khổ nước mắt giàn dụa thương hại nhìn người mình yêu đang trở nên điên dại nặng hơn nữa.

Trong lúc đó đám người Hạ Vũ ào vào tóm chặt, khống chế lấy Lý Mẫn Hạo tách hắn đứng xa ra khỏi Liễu Bảo Trân. Mẫn Hạo quyết liệt vùng vẫy, miệng cắn mạnh vào lưỡi muốn tự sát. Thế nhưng Lý Chử Thiên đã nhanh tay nhét cái khăn bông gần đó vào miệng ông ta. Mẫn Hạo ú ớ, đôi mắt tóe lửa đỏ rực oán hận nhìn đến từng người trong phòng, ông ta quay phắt ánh mắt giết chóc đến Liễu Bảo Trân đang nằm trên giường, muốn chạy đến ăn tươi nuốt sống cô ngay. Cũng vì Bảo Trân mà Lý Mẫn Hạo mới ra nông nỗi này.

Vài phút sau, công an đến và bắt giam Lý Mẫn Hạo đúng hơn là tống hắn vào trại tâm thần dành riêng cho những kẻ tội phạm. Bạch Nhu được bác sĩ chỉnh lại chỗ vai bị trật và cho Nhu nằm nghỉ ngơi, hơn hai mươi năm qua, Bạch Nhu đã chăm sóc một kẻ điên gian xảo.

Liễu Bảo Trân nằm trên giường nghe được sự thật, điều trái ngang khiến tâm cô như trúng phải một phát đạn xuyên tim:

- Hắn ta không đáng làm cha Bảo Trân.

Dương Hạ Vũ lên tiếng thờ ơ:

- Trước giờ hắn ta là cha con bé à? Tôi mới biết đấy.

Lý Mẫn Hào thở dài:

- Chỉ mong có thể giấu Trân Trân suốt đời, đừng để con bé biết người cha tồi tệ muốn giết chết nó còn tồn tại. Cứ như mấy mươi năm qua, cha Bảo Trân đã chết rất lâu rồi.

Tuy nhiên, càng muốn giấu cô, thì cô lại càng muốn biết. Rốt cuộc người cha điên loạn, hận con gái của chính mình hình dáng ra thế nào? Và vì sao ông ta lại muốn giết cô? Mẹ con cô đã hại ông ta đến thân tàn ma dại ư?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.