Hứa điển học chưa từng thấy Lâm Trọng Đàn bao giờ, ông ấy ngây người một lát, sau đó dùng ánh mắt dò hỏi nhìn sang ta. Ta thấp giọng nói: “Đây là Lâm Trọng Đàn.”
Ta không cần giới thiệu thêm nữa bởi vì Hứa điển học đương nhiên biết rõ Lâm Trọng Đàn là ai, “Thì ra ngươi chính là Lâm Trọng Đàn, lúc ta còn chưa tới Thái Học đã nghe qua tên của ngươi rồi.”
Lâm Trọng Đàn cất giấu đi vẻ mặt lãnh đạm, khôi phục trở về bộ dáng thường ngày, ôn hòa lễ độ mà nói chuyện với Hứa điển học, mới nói hai ba câu hắn đã biết được lý do vì sao Hứa điển học đến học túc của ta.
Hứa điển học là người thích sưu tầm con dấu, biết ở chỗ ta có một con dấu trân quý liền một ngày cũng chờ không nổi mà đến thẳng chỗ của ta xem. Nhưng hắn gặp được Lâm Trọng Đàn rồi, liền đem chuyện con dấu gác lại.
Hứa điển học hâm mộ danh tiếng của Lâm Trọng Đàn qua bài《 Văn vương tụng 》 đã lâu, rất muốn được nghe Lâm Trọng Đàn đàn một lần.
Lâm Trọng Đàn nghe vậy lại cự tuyệt, “Thật có lỗi với điển học quá, hai ngày nay thân thể ta có chút không khoẻ, chỉ sợ không thể đánh đàn.”
Hứa điển học bị từ chối như vậy nên cười có chút ngượng ngùng, vẻ mặt xấu hổ nói, “Vậy sao.” Hắn nhìn đến ta đứng bên cạnh, đột nhiên nói, “Xuân Địch, vậy con dấu của ngươi đâu?”
Trong lúc bọn họ nói chuyện với nhau nãy giờ thì ta vẫn luôn bị làm lơ, rốt cuộc thì bây giờ Hứa điển học cũng nhớ ra mình đến đây để xem con dấu.
Ban đầu ta vốn định cho điển học xem một con dấu khác, nhưng lúc đi tìm không biết vì sao tay của ta lại duỗi về hướng con dấu mà Lâm Trọng Đàn đem cho ta.
Ngay khi ta đưa con dấu để lên mặt bàn, ta cũng không dám nhìn sang Lâm Trọng Đàn nữa.
Hứa điển học nhìn thấy con dấu trên bàn thì đôi mắt ngay lập tức sáng ngời. Hắn cầm lấy con dấu, điều chỉnh ống kính cẩn thận đánh giá nó một phen, sau đó nói: “Ngọc Hòa Điền* vốn đã rất quý hiếm, khối ngọc tinh xảo như này thì lại càng hiếm có khó tìm, số lượng tồn tại trên đời chắc chỉ đếm trên đầu ngón tay. Ta đã từng thấy qua một con dấu làm từ ngọc Hòa Điền nhưng nó cũng chưa đạt đến mức độ tuyệt đẹp như vậy, con dấu ngọc này của ngươi đẹp đến không tỳ vết đó.”
* Ngọc Hòa Điền: vốn là một trong bộ tứ Ngọc nổi tiếng nhất Trung Quốc. Ngọc Hòa Điền còn có tên gọi khác là Ngọc Bích Tân Cương, nó được tìm thấy ở sườn núi phía bắc Côn Luân - Tân Cương của Trung Quốc. Loại Ngọc này còn có màu sắc đa dạng như: Xanh lam, xanh lục, trắng, đen, vàng,...và hầu hết đều là đơn sắc. Các loại Ngọc này thường có độ cứng khoảng 6 - 6,5 Mohs, nhưng Ngọc Hòa Điền trắng sẽ có độ cứng nhất khi so với các màu khác.
Hứa điển học đứng thuyết giải một hồi, sau đó ánh mắt sáng quắc nhìn về phía ta, “Xuân Địch, liệu ngươi có thể cho ta mượn con dấu này mấy ngày được không? Ta bảo đảm sẽ không làm hư hỏng nó một chút nào đâu.”
Nghe được yêu cầu như thế, ta không khỏi nhìn về phía Lâm Trọng Đàn đang ngồi nghe ở bên kia.
Lâm Trọng Đàn dường như cũng không để ý, khóe mắt hay đuôi lông mày đều không có biến hóa, sắc mặt như thường mà ngồi ở một bên nghe chúng ta nói chuyện. Hứa điển học thấy ta chậm chạp không trả lời, lần thứ hai lộ vẻ mặt xấu hổ, “Có phải hơi bất tiện cho ngươi không?”
“Không có đâu ạ.” Ta chuyển dịch ánh mắt, làm ra vẻ như không có gì nói, “Nếu Hứa điển học thích con dấu này như vậy thì mượn nhiều hơn mấy ngày cũng không sao.”
Hứa điển học đến mượn con dấu, không biết như thế nào, lại chú ý tới bức 《 đêm du Tết Khất Xảo 》ta treo ở trên tường. Ông ấy đứng ngắm nghía trước bức họa hồi lâu, nhìn đến tên ta được đóng dấu ở góc tranh, ông ấy quay sang nhìn ta với vẻ tán thưởng, “Không nghĩ tới ngươi vẽ tranh cũng đẹp như vậy, bài từ ngươi nộp ta đã đọc qua một chút, bài đấy mà được truyền ra ngoài thì không chừng sẽ nổi danh khắp kinh thành, đến lúc đó mọi người không chỉ biết Lâm gia ở Cô Tô có một vị thiếu gia tài giỏi như Lâm Trọng Đàn, mà còn có một người mang năng khiếu không tồi là Xuân Địch ngươi đó.”
Tranh vốn chẳng phải ta vẽ, bài từ cũng không phải do ta viết, thậm chí đến cả con dấu trân quý kia cũng là Lâm Trọng Đàn đưa ta.
Nếu là ngày trước, ta chắc chắn nghe thế sẽ cảm thấy hổ thẹn không thôi, nhưng giờ đây khi ta nghe được Hứa điển học khích lệ thì cũng chỉ là dối trá mà cúi đầu cười một cái.
Chờ Hứa điển học vui vẻ rời đi rồi, trong phòng chỉ còn lại ta và Lâm Trọng Đàn. Lương Cát đã đi ra ngoài mua than, thời tiết chuyển lạnh rồi, mà cơ thể ta so với người thường chịu lạnh kém hơn chút nên muốn đốt than sưởi ấm sớm.
Ta ngồi bên bàn, rũ mắt nhìn chèn trà ấm được bao trong lòng bàn tay, trong lòng suy nghĩ khi nào Lương Cát trở về, còn có câu cuối cùng của bài văn ta học hôm nay là gì, ta giống như không nhớ gì cả.
Khi ta đang miên man suy nghĩ thì bên cạnh bỗng có người kéo ghế ngồi xuống. Phản ứng đầu tiên của ta là buông chung trà, đứng lên muốn chạy trốn, nhưng đối phương đã nhanh nhạy giữ chặt tay của ta.
“Tiểu Địch, ta mới từ Lạc ấp trở về, có mang cho ngươi chút đồ.” Lâm Trọng Đàn nói.
Hắn quay ra chỉ cái rương lớn đặt ở giữa nhà chính, kỳ thật ta đã phát hiện từ nãy, nhưng ta cũng không chủ động hỏi.
Trong rương là một vài thứ hương liệu thịnh hành ở Lạc ấp, còn có vài món đồ chơi và trân bảo này nọ. Ngoài một chiếc áo lông chồn thượng hạng toàn thân màu đỏ rực, có một con búp bê bằng gốm sứ trắng muốt, to chưa tới hết lòng bàn tay ta lại khiến ta chú ý hơn nhiều.
Lâm Trọng Đàn dường như cùng nhận ra ta đang xem cái gì, cầm lấy con búp bê đó lên cho ta nhìn.
“Thích không? Đây là do lúc ta đi trên phố ngẫu nhiên nhìn thấy, ta nghĩ ngươi có khả năng sẽ thích nên mua về đó.”
Từ sau lần cãi nhau trước, chúng ta đã có hơn một tháng không gặp nhau. Ta biết Lâm Trọng Đàn đưa lễ vật cho ta là có ý tứ gì, hắn muốn làm hòa.
Trong hơn một tháng Lâm Trọng Đàn không xuất hiện này, Lương Cát luôn lo lắng cho ta, hắn nói chỉ sợ về sau nhị thiếu gia và ta vẫn sẽ giữ khoảng cách.
Hắn vốn không lo lắng sai, Lâm Trọng Đàn nếu vẫn lạnh nhạt với ta thì liệu sau này ta có thể làm gì?
Ở Thái Học ta không có bằng hữu, sư trưởng trong nhà cũng không coi trọng ta, hơn nữa nếu không có Lâm Trọng Đàn giúp ta chuyện đại khảo thì ta thi chỉ có thể đứng từ dưới đếm lên. Nếu để người nhà biết được ta thi xếp bét, phụ thân sẽ không cho ta về Cô Tô nữa, kể cả mẫu thân có nguyện ý cho ta về thì chỉ sợ sẽ lại bảo ta cả đời chỉ cần ở trong phủ, không cần đi đâu nữa.
Ta không thể không có Lâm Trọng Đàn.
Những người đó cũng không có nói sai, đúng là ta dùng thân thể để ôm đùi người khác, chỉ là bọn họ có nghĩ ngàn vạn lần cũng không thể ngờ rằng người ta nằm dưới thân lại là người tất cả đều hâm mộ, kính trọng – Lâm Trọng Đàn.
Sau khi trầm mặc một lúc lâu, ta duỗi tay cầm lấy con búp bê bằng gốm sứ trong tay Lâm Trọng Đàn lên, thấp giọng nói: “Đêm nay ngươi có muốn ở đây dùng bữa không?”
Lâm Trọng Đàn ăn tối với ta xong thì lại vội vàng rời đi, hắn còn phải chuẩn bị cho yến hội trong cung. Truy rằng hắn đã trở lại Thái Học nhưng vẫn như cũ rất bận rộn. Mà bài từ ta nộp cho Hưa điển học lần trước cũng dần truyền ra ngoài. Nhưng khi nó được truyền đi, thứ ta nhận được không phải khen ngợi, mà là hoài nghi.
Có người ở ngay trước mặt mọi người hoài nghi bài từ này có phải do ta viết hay không.
Ta thật ra rất khẩn trương, nhưng trên mặt chỉ có thể làm bộ trấn định mà nói, “Là ta viết.”
Người nọ còn muốn nói gì đó tiếp, lại bị Nhiếp Văn Nhạc ở bên cạnh ngắt lời. Từ sau chuyện lần đó, ánh mắt Nhiếp văn Nhạc khi nhìn ta như lộ ra vài phần hung ác nham hiểm, không biết có phải do ảo giác của ta hay không nữa.
“Hắn đã nói là do hắn viết rồi, bài từ này ngươi đã nghe qua bao giờ chưa? Nhìn thấy ở đâu rồi sao? Chẳng lẽ là do ngươi viết, nên ngươi mới hoài nghi?”
Người nọ bị Nhiếp Văn Nhạc mỉa mai liên tiếp như vậy, hơn nữa gia thế của hắn lại không bằng Nhiếp Văn Nhạc, nên liền ngay lập tức im miệng. Tuy rằng ta đã tránh thoát nguy cơ lần này, nhưng trong lòng vẫn là bất an vô cùng.
Dựa vào bản lĩnh của ta thật sự là viết không nổi bài từ như vậy, bọn họ hoài nghi cũng là chuyện thường.
Không được, ta không thể bị hoài nghi như thế, ta muốn bọn họ tin tưởng là ta viết, ta không muốn...... Kém xa Lâm Trọng Đàn như vậy, cho dù tất cả chỉ là giả, ta cũng muốn.
Ta chủ động đi tìm Lâm Trọng Đàn.
Lần này khi hắn về so với thời gian giờ Hợi bốn khắc thường ngày muộn hơn rất nhiều, tối nay hắn còn uống rượu, khi nhìn thấy ta thì đầu tiên trố mắt, sau đó mới lộ ra một nụ cười nhàn nhạt, “Tiểu Địch.”
Hắn uống say thật rồi, vậy mà lúc hắn đi tắm gội còn đòi lôi ta vào theo. Thanh Cù và Bạch Li thấy thế đã sớm lui ra, ta đối với con ma men này thật sự không có biện pháp nào, đành để hắn lôi kéo vào thùng tắm, toàn bộ quần áo trên người đều ướt đẫm.
Lâm Trọng Đàn dán mặt vào bả vai của ta, hàng mi dài nhắm chặt, như thể là rất mệt mỏi, nhưng ta có đẩy hắn thế nào cúng không ra.
“Ngươi say thật hay là giả say vậy?” Ta oán giận mà nói.
Lâm Trọng Đàn không đáp lời, chỉ là liên tục cọ cọ mặt chỗ hõm vai của ta. Hành vi trẻ con quá mức của hắn làm ta sửng sốt, nghĩ một lát thì thật ra dù Lâm Trọng Đàn có tài cao đến đâu thì hắn thật ra vẫn là cùng tuổi ta, vẫn chỉ là một thiếu niên mà thôi.
Bọn họ nói Lâm Trọng Đàn năm ba tuổi đã có danh thần đồng, nhớ được ngàn chữ, năm tuổi biết làm thơ, bảy tuổi là đã có thể viết ra một áng văn hay rồi.
Hẳn là khi Lâm Trọng Đàn còn nhỏ không được vui chơi như một đứa trẻ bình thường chăng? Liệu hắn có như những tiểu hài tử khác đi trèo cây, đào giun không? Hắn chắc cũng khóc chứ?
Hẳn là không thể nào, người như Lâm Trọng Đàn nói không chừng từ nhỏ đã già dặn hơn người, như ông cụ non vậy. Nghĩ đến đây, đột nhiên ta nhịn không được cười thành tiếng.
Lâm Trọng Đàn bị tiếng cười làm cho mở mắt ra, hắn lẳng lặng mà nhìn ta, không nói lời nào mà bất động, ta tự nhiên cũng bị hắn nhìn lâu đến mức mặt nóng lên, hoảng loạn quay mặt đi, lúc này ta mới nhớ ra mục đích ta tới đây tối nay.
Ta tới để nhờ Lâm Trọng Đàn lại viết cho ta một bài gì đó.
“Đàn Sinh.” Ta quay đầu lại, lúc này Lâm Trọng Đàn vẫn đang nhìn chằm chằm ta, “Ta muốn nhờ ngươi giúp ta viết......” Lời nói này thật khó mở miệng, ta khựng ngya tại chỗ.
Hàng mi dài của Lâm Trọng Đàn thong thả chớp chớp, ta không biết liệu hắn có hiểu ý ta hay không, hắn nắm lấy bàn tay ta, ở trong lòng bàn tay ta viết một câu thơ.
“Mộng hồn quán đến vô câu kiểm, lại đạp dương hoa quá tạ kiều.”* Ta lẩm bẩm niệm ra câu thơ mà hắn viết trên tay, bất giác lông mi ướt át.
*Câu thơ trên mình không hiểu mọi người ơi, ai biết có thể góp ý cho mình với hic
Câu thơ này sau khi truyền ra thì số người hoài nghi ta đã ít hơn nhiều, tiện đà, câu thơ còn được truyền vào chốn nhạc phường thanh lâu, được mấy nữ tử ở đó phổ nhạc xướng thành một khúc.
Khi việc này truyền đến tai ta thì cũng là lúc Lâm Trọng Đàn tới tìm ta.
So với lần sya rượu trước thì lần gặp nhau này rất khác, vẻ mặt hắn lúc này rất khó coi, Lương Cát đều đã nhìn ra, lấy cớ lui ra ngoài. Ta cũng có chút e ngại, cố gắng ổn định tâm tình mà hỏi hắn, “Làm sao vậy?”
Lâm Trọng Đàn nhắm mắt, “Bài thơ kia vì sao mà ngươi phải truyền nó ra?”
“Ta...... Nó vốn không phải viết cho ta sao?”
“Đúng là viết cho ngươi, nhưng không có nghĩa là ngươi có thể......” Lâm Trọng Đàn không có nói hết, liền quay mặt sang chỗ khác.
Kỳ thật ta cũng không hiểu vì sao hắn tức giận như vậy, không phải đêm đó hắn đáp ứng rồi sao? Còn có, bài từ lần trước rõ ràng hay hơn hai câu thơ này nhiều. Hắn nếu có tức thì đáng lẽ nên tức vì bài từ mới phải.
Bị hắn chất vấn như vậy, ta cũng không nhịn được nói, “Nếu ngươi không muốn, vậy ta sẽ ra ngoài nói rõ ràng với mọi người, rằng cả bài từ lẫn hia câu thơ đó đều không phải do ta viết.”
Không chờ ta đi ra đến của phòng hắn đã kéo lại ta.
“Được rồi.” Cảm xúc của Lâm Trọng Đàn giống như đã khôi phục, ngữ khí cũng trở nên ôn hòa.
Ta nhìn hắn vài lần, cẩn thận hồi tưởng lại chuyện lần trước một chút. Một lát sau, ta kéo kéo ống tay áo hắn, “Ngươi...... Ngươi muốn làm không?”