Editor: Chúi Ú
Nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của Lâm Hiểu Đông gần ngay trước mắt, yết hầu Cố Hi khẽ cử động.
Dường như mỗi khi tình huống như vậy xảy ra, Lâm Hiểu Đông luôn là người thoả hiệp trước.
Hắn cũng quen, ban đầu từ lo lắng dần trở nên bình thản, thanh niên giống như sẽ không bao giờ tức giận.
Cho dù hắn có làm chuyện gì đi chăng nữa, thì Lâm Hiểu Đông vẫn sẽ luôn nở một nụ cười bất lực và bao dung.
Những người được ưu ái sẽ luôn tự tin, Cố Hi cảm thấy, hiện tại bản thân đang ở trong tình huống như vậy.
Sự áy náy ban đầu đã bị hắn đè nén ở trong lòng, người đàn ông vươn bàn tay to lớn, ấn vào gáy của Lâm Hiểu Đông, không chút kiêng kị mà gia tăng nụ hôn ngay trước mặt mọi người.
Môi lưỡi giao nhau, Lâm Hiểu Đông hô hấp dần dần trở nên dồn dập, cậu mơ hồ nói: “Đủ rồi…… Anh bớt lại đi, nhiều người nhìn như vậy, đừng có mà được voi đòi tiên ……”
Cố Hi rũ mắt nói: “Em đã quen.”
“Giữ gìn sức khoẻ,” một lúc sau, hắn mới lưu luyến không rời mà buông người đang thở hổn hển trong lòng ngực ra, không yên tâm mà dặn dò, “Sáng mai anh sẽ đến tìm em.”
Nói xong, Cố Hi còn cúi đầu, dùng sức cắn một ngụm vào cổ Lâm Hiểu Đông, sau đó coi như không có việc gì mà ngẩng đầu lên, thờ ơ nhìn thanh niên đang đứng phía sau Lâm Hiểu Đông.
Ở phía xa, Lâm Hạ Miên đang nói chuyện phiếm với mọi người để tìm hiểu tin tức, quay đầu lại mỉm cười.
Lâm Hạ Miên liếc mắt một cái liền thấy được hình ảnh hai người đang âu yếm nhau, nụ cười trong nháy mắt liền cứng lại.
Một người bên cạnh tấm tắc cảm thán nói: “Tôi đã nói rồi, Giám đốc Lâm tốt tính như vậy, cho dù có mâu thuẫn với chủ tịch Cố, thì chắc chắn cậu ấy sẽ nhanh chóng giảng hoà thôi. Cậu xem có đúng hay không?”
Lâm Hạ Miên kéo kéo khóe miệng, rũ mắt nói: “Đúng vậy.”
Nhưng trong ánh mắt lại lạnh lùng, không hề có ý cười.
~~~~~
Là một công ty vận tải biển lớn có trụ sở gần biển, sự lựa chọn đầu tiên để tổ chức cho nhân viên đi du lịch tất nhiên là các khu vực trên đất liền.
“Nghe nói sông núi ở nơi đây rất đẹp,” sau khi khởi hành, mọi người trên xe hào hứng sôi nổi thảo luận, “Khắp nơi đều là rừng, suối nhỏ, ao hồ, không khí thật trong lành, còn có những con đường quanh co được xây dựng trên vách đá!”
Một người đắc ý nói: “Vì chuyến đi lần này, tôi còn cố ý mua một cái camera trên mạng, mấy ngàn lận đó.”
“Vậy đến lúc đó nhớ chụp thêm vài tấm ảnh cho nam thanh nữ tú của công ty chúng ta đấy,” người ngồi bên cạnh anh ta trêu chọc nói, “Đặc biệt là giám đốc Lâm cùng với em trai của cậu ấy, giá trị nhan sắc của hai anh em cao như vậy, nếu không chụp hình thì thật đáng tiếc.”
“Chắc chắn rồi.”
Lâm Hạ Miên ăn mặc giản dị, trên vai còn mang một chiếc balo vải dù, thoạt nhìn, Lâm Hạ Miên trông giống như một đứa trẻ sạch sẽ như ánh mặt trời.
Nghe được cuộc đối thoại giữa các đồng nghiệp, Lâm Hạ Miên quay đầu lại mỉm cười với mọi người, nhưng lại không tham gia vào cuộc trò chuyện.
Lâm Hạ Miên cùng Lâm Hiểu Đông ngồi ở dãy ghế phía sau cùng trên xe buýt, vừa mới lên xe Lâm Hiểu Đông liền đeo miếng che mắt, dựa vào cửa sổ mà ngủ.
Lâm Hạ Miên vốn định tâm sự với cậu, khi thấy vậy cũng đành tiếc nuối mà bỏ cuộc.
Bởi vì ngồi ở hàng ghế cuối cùng, nên Lâm Hạ Miên cũng không có quá nhiều cố kỵ, ánh mắt tham lam theo sống mũi của thanh niên đang ngủ say mà di chuyển xuống, lưu lại trên hai cánh môi mềm mại thật lâu, nhưng khi Lâm Hạ Miên lưu luyến mà thu hồi ánh mắt, lại đột nhiên phát hiện trên cổ của Lâm Hiểu Đông có một vết đỏ sậm, khiến ánh mắt Lâm Hạ Miên dần trở nên đau đớn.
Ấn kí này rất mới, dấu răng nhợt nhạt dường như đang ngang nhiên tuyên bố chủ quyền với Lâm Hạ Miên; cũng giống như một con cự long đang cảnh cáo những kẻ xa lạ mang lòng dạ xấu xa, đừng tùy tiện đụng chạm vào bảo vật trân quý của hắn, nếu không nhất định sẽ phải trả giá đắt.
Lâm Hạ Miên nắm chặt nắm tay, hận đến không thể đem Cố Hi ăn tươi nuốt sống.
Rõ ràng là bản thân đến trước, vì cái gì……
Thanh niên trong lòng khó chịu, vẻ mặt âm trầm bất định, thậm chí còn không để ý đến những nhân viên ngồi phía trước đang lén lút quay đầu lại nhìn bọn họ.
Ban đầu mọi người đều có ấn tượng tốt với Lâm Hạ Miên, sau khi thấy cảnh này, sôi nổi tỏ vẻ:
Ánh mắt của chủ tịch Cố rất độc đáo, vẫn là giám đốc Lâm tốt nhất.
Cả ngày, Lâm Hiểu Đông đều thực hiện phương pháp đi du lịch kiểu Trung Quốc “Lên xe đi ngủ, xuống xe đi tiểu” một cách hoàn mỹ, buổi chiều, cậu hăng hái đi xuống xe, lại phát hiện khuôn mặt của mọi người trên xe đều vàng như nến hoặc là tinh thần uể oải không phấn chấn, khác xa với khuôn mặt hồng nhuận tựa tiên tử của cậu.
“Mọi người sao vậy?” Cậu cảm thấy kỳ quái, nhìn xung quanh một vòng thì phát hiện ra bản thân là người khác biệt nhất.
Mà Lâm Hạ Miên ngồi bên cạnh miên man suy nghĩ cả một ngày, càng khiến thể xác lẫn tinh thần đều mệt mỏi, thậm chí không còn sức để nói chuyện.
“Anh, em về khách sạn chờ anh, đây là chìa khoá.” Lâm Hạ Miên khàn khàn nói, “Em đi ngủ một lát.”
Công ty quy định, hai người một phòng, vốn dĩ Lâm Hiểu Đông muốn ở cùng Cố Hi, nhưng hiện tại Cố Hi chưa đến, cho nên chỉ có thể như vậy.
Không còn cách nào khác, Lâm Hiểu Đông đành phải gánh vác trọng trách nặng nề là đi ra ngoài mua đồ ăn.
May mắn thay, cách khách sạn không xa có một khu chợ đêm, thanh niên bước đi chậm rãi trên con đường gạch đá xanh trong thành phố cổ, cách đó không xa, còn có thể nhìn thấy ánh đèn của những quán ăn sáng rực hai bên đường phố. Nghành du lịch nơi đây rất phát triển, không chỉ có đồ ăn vặt, còn có nhiều cửa hàng buôn bán nhỏ lẻ, kèm theo đó là mùi thơm của BBQ, tiếng hò reo, tiếng trống bỏi hoà cùng với tiếng lục lạc từ núi xa vọng lại, toàn bộ khu phố tràn ngập tiếng pháo hoa khiến lòng người trở nên ấm áp.
“Thống à,” cậu vừa đi vừa hỏi, “Lúc trước có phải ngươi từng nói, không phải thế giới nào cũng hoà bình giống như bây giờ phải không?”
Hệ thống: “Đúng vậy. Sao thế?”
“Không có gì,” Lâm Hiểu Đông nói, “Chỉ muốn hỏi một chút mà thôi.”
Cậu lặng lẽ đi giữa đám đông, bỗng nhiên thấy phía trước có một sạp bán kẹo hồ lô, vì vậy cậu liền đi đến.
“Đã lâu không ăn món này, chú ơi, bao nhiêu tiền một xâu?”
Ông lão vẻ mặt đơn thuần run run rẩy rẩy mà giơ lên ba ngón tay.
“Chỉ ba tệ thôi sao? Rẻ vậy?” Lâm Hiểu Đông rất ngạc nhiên, “Tôi sẽ mua ——”
“30.”
Lâm Hiểu Đông: Đơn thuần cái đít!
“Không phải chứ,” cậu không thể chịu được, chỉ vào sạp kẹo hồ lô, lớn tiếng hỏi, “Thứ này mà có giá 30 tệ? Cho dù là khu du lịch cũng thật quá đáng! 25, không bán thì tôi đi.”
Lão nhân gấp không chờ nổi nói: “Được.”
Lâm Hiểu Đông: “…………”
Quá lỗ!
“Ha ha.”
Hệ thống dùng âm thanh máy móc không có một tia gợn sóng mà cười nhạo cậu.
Lâm Hiểu Đông nghiến răng nghiến lợi nhìn mấy xâu kẹo hồ lô, vừa muốn ăn, vừa cảm thấy bị lừa, cậu thật sự không muốn trả tiền để mua nó, đang phân vân, bỗng nhiên một bàn tay đưa ra từ phía sau: “25 tệ, mua một cây.”
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Lâm Hiểu Đông đột nhiên quay đầu lại: “Hiện tại sao anh lại ở đây!?”
Cố Hi cầm lấy cây kẹo hồ lô, rũ mắt nhìn cậu cười cười: “Xong việc rồi.”
Lâm Hiểu Đông để ý trên khuôn mặt hắn có một chút mệt mỏi, thầm nghĩ đành kệ vậy, bản tính khống chế của Cố Hi quá mạnh, muốn đi theo cậu mọi lúc mọi nơi.
Nhưng cậu cũng không vạch trần điều đó, chỉ muốn nói rằng Cố Hi nên đưa cây kẹo hồ lô cho cậu rồi đi nghỉ ngơi đi, kết quả liền thấy Cố Hi ngay trước mặt cậu, bình tĩnh mà há miệng, cắn một viên kẹo hồ lô.
“Ực”
Thanh niên không tự giác mà nuốt một ngụm nước bọt.
Lâm Hiểu Đông đi bên cạnh Cố Hi, ánh mắt mong chờ mà nhìn hắn, có chút hy vọng muốn giải toả cơn thèm, nhưng người đàn ông lại coi như không nhìn thấy, ở trước mặt cậu ăn một viên, lại còn rất tự nhiên mà cắn thêm hai viên nữa, thậm chí còn hứng thú quan sát các cửa hàng ở hai bên đường, nhìn trời nhìn đất, nhưng lại không nhìn Lâm Hiểu Đông đang đi bên cạnh.
Cuối cùng cậu không thể nhịn được nữa, liền kháng nghị: “Này, tốt xấu gì cũng nên để lại một chút cho em chứ?”
“Hửm?” Cố Hi lấy lại tinh thần, hắn cười nhẹ một tiếng, “Em muốn ăn sao? Không được, đây là kẹo của anh, anh mua 25 tệ mà.”
Lâm Hiểu Đông: “…… Đồ keo kiệt, đồ nhạt nhẽo.”
Thanh niên đảo mắt, thuận tay mua một cái trống bỏi của một đứa nhỏ, liền đứng bên cạnh liều mạng gõ, nhằm biểu đạt sự khinh bỉ của bản thân đối với tên chủ tịch độc ác nào đó. Nhưng lại không để ý rằng bọn họ đã đi đến một nơi hoang vắng ngoài thành phố, đang suy nghĩ, đột nhiên người đàn ông bế cậu lên, đặt trên vai.
“A a a cứu mạng, em sợ độ cao ——”
“Suỵt,” Cố Hi nói, “Em nhìn phía dưới đi.”
Lâm Hiểu Đông đang hét đột nhiên im bặt.
Cậu ngồi trên vai Cố Hi, ngơ ngẩn nhìn thành phố cổ hơn nghìn năm tuổi bên dưới thung lũng.
>>
Những ánh đèn lấp lánh như những vì sao rơi trên vách núi, tạo thành một vầng hào quang màu đỏ cam ấp áp dưới bầu trời đêm. Ánh sáng và bóng tối phản chiếu trên mặt nước gợn sóng lăn tăn, giống như vô số những vì sao trong dải ngân hà, uốn lượn từ sâu trong vách núi, chảy về phương xa.
“Rất đẹp đúng không.” Cố Hi dùng ngữ khí khẳng định nói.
Lâm Hiểu Đông không tự giác mà gật gật đầu, sau đó mới phản ứng lại: “Đợi chút, anh từng đến đây rồi sao?”
“Từng đi một lần, nhưng cách đây mấy năm rồi.” Cố Hi thừa nhận nói, “Anh luôn muốn dẫn em đến đây.”
“Hèn gì, em nghe bọn họ nói địa điểm của chuyến du lịch lần này là do một vị lãnh đạo quyết định, không ngờ người đó lại là anh.” Lâm Hiểu Đông mi mắt cong cong nói, còn nhân cơ hội mà trả thù, liền vò kiểu tóc gọn gàng của người đàn ông thành ổ gà, “Không tồi không tồi, khen ngợi anh một chút!”
“Khen bằng lời thôi chưa đủ.”
“Vậy,” Lâm Hiểu Đông nghĩ nghĩ, từ trên người hắn nhảy xuống, nâng khuôn mặt Cố Hi lên dùng sức bẹp một cái, khiến người đàn ông sững sờ, “Vậy đã đủ chưa?”
Qua một lúc sau, Cố Hi mới phản ứng lại.
“…… Chỉ hôn trên mặt thì không tính.”
“Không tính ư?” Lâm Hiểu Đông dùng đầu lưỡi chạm vào má hắn, nheo lại đôi mắt, nhìn chằm chằm Cố Hi trong vài giây, “Anh Cố, anh có chút tham lam đấy.”
Bầu không khí dần dần trở nên nóng lên, ngay lúc củi khô/ chạm vào là cháy, thì đột nhiên một tiếng hét chói tai từ phía sau truyền đến:
“A, bóng bay của tôi!”
Trong nháy mắt, hai thân thể đang dính chặt vào nhau lập tức tách ra.
Cố Hi ho khan một tiếng, tuy rằng trên khuôn mặt Lâm Hiểu Đông không có gì khác thường, nhưng vành tai ẩn trong bóng đêm lại đỏ bừng như sắp chảy máu. Cậu có chút xấu hổ mà xoa xoa cái mũi, thầm nghĩ thật may mắn bây giờ là trời tối nên không thấy gì, chứ nếu mà nhìn thấy thì sẽ ảnh hưởng không tốt đến đứa nhỏ.
“Sao vậy, em trai?”
Sau khi lấy lại bình tĩnh, cậu đi đến bên cạnh cậu bé, cong lưng hỏi.
“Bóng bay của em……” Cậu bé chỉ vào quả bóng bay hoạt hình đang bị vướng ở trên ngọn cây, vẻ mặt buồn rầu nói.
Lâm Hiểu Đông khẽ nhíu mày: “ Trước tiên không nói đến chuyện bóng bay, cha mẹ của em đâu?”
Cậu bé quay đầu nhìn lại, trợn tròn mắt, mếu máo, bật khóc ngay tại chỗ.
Lâm Hiểu Đông trên chán nổi gân xanh.
Có thể một số người chưa biết.
Nhưng trên đời này, cậu ghét nhất là tiếng khóc của trẻ con!
Nhưng ngại với Cố Hi đang đứng bên cạnh, nên cậu dỗ dành hai tiếng, nhưng lại không có tác dụng gì. Thanh niên mỉm cười chịu đựng ba giây, sau đó bóp cằm nâng đầu của đứa trẻ lên, bắt nó phải đối diện với mình, hạ giọng uy hiếp nói: “Tiểu quỷ, câm miệng.”
Chỉ là một ánh mắt, nhưng lại khiến hình ảnh của kẻ ác lộ diện.
Cậu bé sợ đến mức nấc lên, dừng khóc ngay lập tức.
Hệ thống: “…………”
Nó rối rắm một lát, cuối cùng vẫn quyết định coi như chưa nhìn thấy gì.
“Ngoan lắm,” Lâm Hiểu Đông hài lòng mà thả đứa trẻ ra, cầm trống bỏi nhét vào trong tay của cậu bé, “Cái này cho em, chơi vui hơn bóng bay nhiều. Bây giờ đi cùng bọn anh đến chỗ chú cảnh sát đang làm nhiệm vụ ở gần đây, chú cảnh sát sẽ giúp em tìm được cha mẹ.”
“…… Cảm, cảm ơn đại ca.”
Đã trôi qua một tiếng, cuối cùng cậu bé cũng đoàn tụ được với cha mẹ. Lâm Hiểu Đông thở dài một hơi, nói với Cố Hi: “Thề, em không biết làm thế nào nếu dẫn theo trẻ con, nó quá rắc rối.”
“Nhưng anh lại cảm thấy em làm khá tốt.” Cố Hi nói.
Lâm Hiểu Đông nhìn nhìn hắn, lại nhìn về phía đứa nhỏ đang nhanh chóng kéo cha mẹ đi xa khỏi bọn họ, thầm nghĩ không biết mắt hắn có vấn đề gì không, như thế này mà cũng gọi là “Khá tốt” sao?
Người đàn ông lại nói: “Đứa nhỏ này rất nghe lời em, liền lập tức không khóc nữa.”
Đó là bởi vì tôi đe dọa nó đấy, Lâm Hiểu Đông mặt không cảm xúc mà nghĩ.
“Ta thật sự rất tò mò không biết hình tượng của ta trong lòng Cố Hi là cái dạng gì,” cậu nói với hệ thống, “ Ta cứ có cảm giác nhận thức của hắn về ta có phần hơi lệch lạc, hơn nữa đây cũng không phải là kiểu mà ta muốn hắn thấy, chắc không phải là do ảo giác của ta đấy chứ?”
Hệ thống: “Cùng cảm giác.”
Dừng một chút, hệ thống lại bổ sung nói: “À, vừa rồi quên nhắc nhở ngài, chúc mừng ngài, năm thẻ người tốt đã thu thập xong, ngài có thể nhận kết quả nhiệm vụ, rời khỏi thế giới này.”
Lâm Hiểu Đông sửng sốt một chút.
Cố Hi đang đứng ở bên cạnh, quay đầu lại hỏi: “Sao vậy?”
“…… Không có gì,” Lâm Hiểu Đông chậm rãi thả lỏng khuôn mặt, lộ ra một nụ cười không có gì khác thường nhìn hắn, “Em đói bụng, chúng ta đi ăn thịt nướng đi!”
Nói xong, cậu liền gấp không chờ được mà chạy đến quán thịt nướng ở phía trước.
Cố Hi không chạy, mà chỉ đi theo phía sau cậu một cách chậm rãi.
Khi sắc trời hoàn toàn ảm đạm, ánh đèn chợ đêm lần lượt được bật lên, người đàn ông chậm rãi bước đi trên con đường lát đá xanh giữa dòng người qua lại, bỗng nhiên nhớ đến câu thơ của Tân Khí Tật, tìm người giữa đám đông trăm ngàn lần, bỗng nhiên quay đầu lại, người ở ngay đó, ở nơi lửa đèn tàn*.
* Trích trong bài thơ Thanh Ngọc Án - Nguyên Tịch của Tân Khí Tật (青玉案 - 元夕)
…… Không, dựa theo tình huống hiện tại, chính là bỗng nhiên quay đầu lại, người ở ngay quán thịt nướng BBQ mới đúng.
“Anh lề mề cái gì vậy?” Thanh niên ở phía xa nhón chân lên nói, trên tay còn cầm một cây thịt xiên nóng hôi hổi nỗ lực vẫy tay về phía hắn, “Nhanh đến đây đi, một mình em không thể ăn nhiều như vậy được!”
Cố Hi ngừng suy nghĩ, bật cười nói: “Tới liền đây.”
Hắn tăng tốc độ, bước nhanh về phía trước.
~~~~~
“Nhiệm vụ hoàn thành, xếp hạng tổng quan: B+. Điểm số khen thưởng: 1000 điểm, vui lòng khai báo kịp thời.”
“Ký chủ 68711 đăng kí rời khỏi thế giới, Kết nối với trụ sở chính……”
“Kết nối không thành công. Đang kết nối lại……”
“Kết nối không thành công. Đang kết nối lại……”
“Kết nối không thành công, khởi động hệ thống chương trình cưỡng chế rời đi.”
“Bắt đầu đếm ngược, xin ký chủ chuẩn bị.”