Editor: Chúi Ú
Không khí của bữa ăn trở nên quỷ dị, quả thực khiến người khác nuốt không trôi.
Sau khi kết thúc, Long ca bí mật tìm gặp Lâm Hiểu Đông, cau mày hỏi: “Hiểu Đông, ngươi và em trai ngươi, rốt cuộc có chuyện gì với cái tên họ Cố kia vậy? Không phải là bị hắn ức hiếp chứ?”
“Không phải,” thanh niên lắc đầu, lại nhẹ giọng thở dài một hơi, “Long ca, ngươi đừng suy nghĩ nhiều, ta tự nguyện ở bên cạnh Cố Hi.”
Long ca vẻ mặt nghi ngờ mà nhìn chằm chằm cậu.
“Hiểu Đông,” quả nhiên, Long ca chủ động nói, “Một chủ tịch như Cố Hi, Mạnh Kim Long ta quả thật không thể sánh được với hắn, nhiều năm lăn lộn trong xã hội như vậy, không nói đến chuyện khác, nhưng nếu nói về lòng trung thành thì ta chưa bao giờ thua kém so với bất kì ai. Có chuyện gì thì ngươi cứ việc nói, anh em chúng ta luôn là chỗ dựa vững chắc cho ngươi!”
Những tên tóc vàng khác cũng gật đầu.
“Được rồi,” Lâm Hiểu Đông mím môi, nhẹ giọng nói, “Thật ra…… người mà Cố Hi yêu, chính là em trai ta, Lâm Hạ Miên.”
Long ca hít một hơi, sau đó tức giận nói: “Vậy thì lý do mà hắn trêu chọc ngươi là gì!?”
“Bởi vì ta yêu hắn.” Lâm Hiểu Đông nói.
Long ca: “…………”
“Từ từ,” hắn xoa huyệt Thái Dương nói, vẻ mặt phức tạp giống như lúc nãy khi vừa mới biết tâm tư của Lâm Hiểu Đông, “Ngươi đợi ta một chút. Nếu vậy thì tình huống hiện tại chính là, ngươi yêu Cố Hi, nhưng Cố Hi lại yêu em trai ngươi... Em trai của ngươi” hắn nhớ đến hành động của Lâm Hạ Miên giống như người hầu mà đi theo Lâm Hiểu Đông, gian nan nói, “Em trai của ngươi lại quá gần gũi với ngươi, có phải không?”
Lâm Hiểu Đông gật gật đầu.
Thanh niên rũ đôi mắt xuống, vẻ mặt ngây ngốc mà thở dài một tiếng, buồn bã nói: “Ta biết, ta không tốt bằng Hạ Miên. Ta……”
“Không phải!”
Lâm Hạ Miên nghe lén đến đây, rốt cuộc cũng không thể nhịn được nữa, em ấy đột nhiên lao ra, lớn tiếng cắt ngang lời Lâm Tiểu Đông nói: “Anh, anh mới là tốt nhất!”
Nói xong, Lâm Hạ Miên bước đến bên cạnh Lâm Hiểu Đông, vung một cái đã bắt được cổ tay của cậu, lại một lần nữa cầu xin: “Cùng em về nhà đi, anh, xin anh đó,” hắn nghẹn ngào một tiếng, “Em thật sự không thể sống thiếu anh……”
Vẻ mặt Lâm Hiểu Đông dường như có chút dao động.
Cậu thở dài một hơi, nắm lấy tay Lâm Hạ Miên, nước mắt tội lỗi trong mắt cậu cứ thế mà chảy ra: “Xin lỗi, Hạ Miên, đều do anh trai không tốt, đã để ngươi phải chịu khổ trong thời gian này. Ta cần một khoảng thời gian để bình tĩnh lại, người Cố Hi yêu là ngươi, nếu ngươi chấp nhận hắn, ta sẽ chủ động rời đi và chúc phúc cho các ngươi.”
Lâm Hạ Miên mấp máy môi một chút.
Hắn đang định nói ai thèm yêu cái con chim nhà họ Cố kia chứ, nhưng rồi lại nghĩ, nếu việc mình với Cố Hi ở bên nhau có thể khiến anh trai hết hy vọng, vậy thì không phải là chuyện tốt sao?
Vì thế hắn chỉ cúi đầu, nắm chặt lấy tay Lâm Hiểu Đông.
Không đồng ý, cũng không từ chối.
Long ca cùng với đám thuộc hạ lông vàng đứng một bên xem đến trợn mắt há mồm, răng yếu chân mềm.
Cho dù ta không hiểu, nhưng ta đã chịu một cú sốc khá lớn.jpg
Còn có một hệ thống đang đối mặt với nhân sinh, à không, là thống sinh mới đúng.
Nó hỏi bằng một giọng khó hiểu: “Vì sao ngài lại đồng ý về nhà với Lâm Hạ Miên? Không phải lúc trước ngài nói không thích sao?”
“Quá khứ là quá khứ, hiện tại là hiện tại,” Lâm Hiểu Đông nói, “Ta muốn sống ở đâu thì sống ở đó, ở Cố gia không thấy vui thì sẽ chuyển đến nơi khác sống để thay đổi tâm trạng, có cái gì mà không đúng chứ?”
Hệ thống: “Nhưng Lâm Hạ Miên bị bệnh đó. Ngài cho hắn hy vọng như vậy, lỡ như sau này ngài lại bỏ đi, ngài không sợ hắn sẽ bị kích thích đến phát điên sao?”
“Không đâu,” Lâm Hiểu Đông cười khúc khích, “Ta chính là ‘người tốt’ mềm lòng nhất trên thế giới này đó nha, cho dù Cố Hi yêu ta hay yêu em trai ta, thì ta cũng sẽ không để bất kì ai trong số họ bị tổn thương. Ngươi chưa từng nghe câu, ‘ tôi không phải đến để phá vỡ gia đình này, tôi đến để tham gia cùng các bạn ’, nếu muốn làm chuyện tốt để hành thiện tích đức, vậy thì phải làm người tốt đến cùng ~”
Hệ thống: Ta thấy ngài mới chính là người không có đạo đức đó.
Nhưng nó cũng không thể làm gì được Lâm Hiểu Đông, bởi vì theo như lời Lâm Hiểu Đông nói, những việc mà cậu làm hiện tại đều phù hợp với quy định của tổng bộ, thậm chí chỉ có hơn chứ không kém, đem hào quang của thánh phụ rải ra bốn phương tám hướng.
Trước khi rời đi, Long ca lại một lần nữa xác nhận những lời nói lúc trước của Lâm Hiểu Đông: “Hiểu Đông, những lời ngươi nói vừa nãy là nghiêm túc chứ, nếu Lâm Hạ Miên với Cố Hi ở bên nhau, ngươi sẽ chủ động rời đi sao?”
Lâm Hiểu Đông: “Đúng vậy.”
“Haizz, Hiểu Đông, ngươi……” Long ca muốn nói gì đó nhưng lại thôi, cuối cùng cũng chỉ vỗ vỗ bờ vai của cậu, thành khẩn nói, “Ngươi quá tốt bụng, thật sự đấy. Tuy rằng ta không rõ vì sao ngươi lại yêu người đàn ông đó, nhưng thỉnh thoảng, bản thân ngươi hãy suy nghĩ về điều đó một chút.”
“Ting, thẻ người tốt +1.”
Hệ thống mới vừa thông báo xong liền ngây ngẩn cả người, nó không thể tin nổi mà hỏi Lâm Hiểu Đông: “Ngài đã sớm biết rằng tấm thẻ người tốt ở trên người của Mạnh Kim Long sao? Đó là lý do vì sao vừa nãy ngài lại diễn một vở kịch như vậy?”
“Chỉ là cái suy đoán thôi, cũng không chắc chắn lắm,” Lâm Hiểu Đông nhướng mày nói, “Về phần diễn xuất, chỉ có thể nói là thuận thế mà diễn thôi.”
Hệ thống: “…………”
“Thế nào, có cảm thấy ta rất thông minh, tính toán như thần hay không?”
Hệ thống miễn cưỡng mà hừ một tiếng, Lâm Tiểu Đông lập tức trở nên vui vẻ, thật không dễ dàng nha, thế nhưng có một ngày cái mỏ vịt chết của hệ thống lại có thể thừa nhận rằng cậu rất tuyệt!
“Ta sẽ thu dọn đồ đạc rồi quay về nhà vào tối nay,” cậu nói với Lâm Hạ Miên, “Ở nhà đợi ta, ngoan, biết chưa?”
Lâm Hạ Miên cố gắng kìm nén sự vui sướng trong lòng, ngoan ngoãn mà gật đầu: “Vâng.”
Sau khi tạm biệt em trai, Lâm Hiểu Đông như thường lệ quay về công ty làm việc, sau khi tan làm liền xuống hầm gửi xe, mở cửa ghế phụ ra, theo thói quen mà thắt dây an toàn, lại phát hiện người đàn ông đang ngồi trên ghế lái với vẻ mặt bình tĩnh, chậm chạp không di chuyển.
“Làm sao vậy?” cậu quay đầu hỏi, “Không lái xe à?”
“Em phải về nhà ư?”
“Ừm.” Lâm Hiểu Đông thoải mái mà thừa nhận.
>/>
“…… Vì sao?”
Cố Hi thật sự không thể hiểu nổi, rốt cuộc biệt phủ Cố gia có chỗ nào không tốt, có người quét dọn vệ sinh, có người nấu ăn, nếu cần gì thì có thể tùy ý mà gọi điện cho quản gia, vì sao Lâm Hiểu Đông không muốn ở đây?
“Cũng không có gì, chỉ là muốn về nhà mà thôi.” Lâm Hiểu Đông thuận miệng nói.
Người đàn ông nắm chặt vô lăng trong tay.
Trong trí nhớ của hắn, hình ảnh con mèo hoang nhỏ cả người lạnh như băng mà nằm trong hoa viên cùng với hình ảnh thanh niên đang ngồi trên ghế phụ dần dần dung hợp lại với nhau, cổ họng Cố Hi run run, giống như đang muốn nói điều gì đó, nhưng cuối cùng, hắn chỉ lạnh lùng mà nói một câu: “Xuống xe.”
Lâm Hiểu Đông sửng sốt một chút.
Tuy nhiên, cậu rất hiểu chuyện, không thắc mắc hay xin lỗi gì cả, cũng không đợi Cố Hi nói câu thứ hai, liền chủ động tháo dây an toàn rồi bước xuống xe.
Xe dừng trước mặt cậu khoảng chừng nửa phút.
Lâm Hiểu Đông mặt không cảm xúc: Hừ, chính anh đuổi người ta xuống xe, sao còn không mau đi đi?
May mắn thay, khi đôi chân cậu gần như mất cảm giác, chiếc xe rốt cuộc cũng đi rồi.
Lâm Hiểu Đông rất nhanh liền gọi cho DiDi.
Không còn cách nào khác, đồ đạc của cậu vẫn còn đang trong biệt phủ Cố gia.
Nhưng khi Lâm Hiểu Đông đến biệt phủ, thấy quản gia đã sắp xếp đồ đạc của cậu rất cẩn thẩn rồi đem ra trước cổng.
“Sao vậy,” thanh niên hạ cửa xe xuống, cười nhạt hỏi, “ Đến cả cổng mà anh ta cũng không muốn cho ta vào sao?”
Quản gia nhướng mày lịch sự nói: “Cậu Lâm, đây đều là những đồ đạc mà ngươi đã mua trong khoảng thời gian ở biệt phủ, ông chủ nói, ngươi mang đi hết đi, đừng để lại bất kì thứ gì cả.”
“Thật sao, vậy làm phiền ngươi bê nó vào trong cốp xe giúp ta.”
Quản gia nhíu mày, thấy ông ta còn muốn nói thêm, Lâm Hiểu Đông đột nhiên ngắt lời: “Là Cố Hi sai ngươi đến à? Thuận tiện nói với anh ấy giúp ta, ta rất thích mùi dầu gội mà hắn dùng hai ngày trước, cho đến khi ta quay về thì đừng có đổi loại khác.”
Sau khi nhìn nụ cười của thanh niên một lúc, cuối cùng quản gia cũng bị đánh bại.
Quả thật, ông ta không biết lý do gì mà xảy ra sự việc này, thời điểm khi nghe Cố Hi ra lệnh cho ông ta thu dọn dồ đạc giúp Lâm Hiểu Đông, quản gia cảm thấy rất vui sướng; nhưng sau cuộc nói chuyện vừa rồi, rốt cuộc ông ta cũng nhận ra:
Câu nói này của Lâm Hiểu Đông rõ ràng là đang ám chỉ cậu ta sẽ quay trở lại!
Sau khi vất vả đến đổ mồ hôi mới đem đống hành lý để vào sau cốp xe, quản gia đen mặt đi vào trong biệt phủ.
“Ông chủ đâu?” Ông ta tùy tiện hỏi một người trong hành lang.
Bảo mẫu nhanh chóng trả lời: “Ông chủ đang ở phòng ngủ trên lầu hai.”
Phòng ngủ trên lầu hai……
Phản ứng đầu tiên của quản gia chính là, cửa sổ trong phòng ngủ trên lầu hai đối diện với cánh cổng ra vào biệt phủ.
Ông ta thở dài một hơi: “Ra vậy, ngươi có thể đi rồi.”
Lên lầu, quản gia phát hiện cửa phòng ngủ chưa đóng, quả nhiên Cố Hi đang đứng trước cửa sổ, trầm mặc mà ngắm nhìn phong cảnh trong biệt phủ.
“Ông chủ, người đã đi rồi.” Ông ta nói.
“Ừ.”
“Cậu Lâm nhờ tôi nhắn lại với ngài một câu,” sau một hồi do dự, cuối cùng quản gia cũng nói, “Cậu ta nói, rất thích mùi xà phòng mà ngài dùng hai ngày trước, đợi khi anh ta quay lại thì ngài đừng có đổi loại khác.”
Lần này, Cố Hi yên lặng một lúc, mới trả lời:
“…… Đã biết.”
Quản gia thử hỏi: “Vậy ngài xem, tôi có nên nói người giúp việc đổi loại khác không……?”
Cố Hi: “Đổi đi.”
“Vâng.” Quản gia trên mặt lộ ra vẻ “Quả nhiên là như vậy”.
Đây rõ ràng là dư tình chưa dứt.
Mà bên kia, sau khi Lâm Hiểu Đông về đến nhà, cũng không thấy có người ra chào đón cậu. Cậu xách túi lớn túi nhỏ để ở cửa, theo tiếng động mà đi đến phòng bếp, phát hiện Lâm Hạ Miên đang hừng hực khí thế mà vội vàng xào rau.
Âm thanh của máy hút khói lấn át tiếng đóng cửa, mãi cho đến khi nghe thấy phía sau có động tĩnh, hắn mới đột nhiên quay đầu lại: “Anh!? Anh đã về rồi!”
Lâm Hạ Miên hơi thở cứng lại, nhìn thanh niên mà mình tâm tâm niệm niệm cuối cùng cũng trở về nhà, hắn đứng trong tầm tay mỉm cười với cậu, ném cái nồi sang một bên, quay đầu nhào vào trong lòng ngực Lâm Hiểu Đông, hai cánh tay gắt gao mà ôm chặt lấy eo của đối phương.
Lâm Hiểu Đông bị hắn ôm đến mức khó thở, cậu ho khan một tiếng, vỗ vỗ thanh niên trong lòng ngực không biết khi nào đã cao hơn cậu hai centimet: “Được rồi, xem ngươi bao nhiêu tuổi kìa.”
“Cho dù 80 tuổi thì em vẫn là em trai của anh.” Lâm Hạ Miên lẩm bẩm, vùi vào trong ngực cậu.
Nhưng ngay sau đó, hắn liền chủ động buông lỏng tay ra, không còn cách nào khác, nếu mặc kệ thì đồ ăn trong nồi sẽ nát mất. Lâm Hạ Miên vừa xào vừa cười nói: “Anh ơi, em đã đặc biệt nấu món cá cho anh, em biết anh thích ăn cá kho nhất!”
Lâm Hiểu Đông cười tủm tỉm khen: “Um, Hạ Miên giỏi quá.”
Nhưng thật ra, cậu không thích ăn cá một chút nào hết.
Người thích ăn cá chính là Lâm Hạ Miên.
Lâm Hiểu Đông vẫn còn nhớ, trong tiểu sử nhân vật, mặc dù tình anh em đã hoàn toàn tan rã sau nhiều năm, nhưng cậu ta vẫn nhớ rất rõ khẩu vị của em trai mình, hơn nữa còn muốn về nhà nấu cho em ấy những món ăn ngon nóng hổi.
Đáng tiếc, con dao dùng để giết cá, cuối cùng lại trở thành vũ khí giết người.
Chăm chú nhìn bộ dáng bận rộn của Lâm Hạ Miên, cậu bình tĩnh suy nghĩ.
Thật đáng tiếc.
Người duy nhất trên thế giới này thật lòng yêu thương ngươi, lại bị chính tay ngươi giết chết.
_________
Sao mà thấy thương Hạ Miên ghê. Nếu Đông Đông không cần ngươi thì về đây với Chúi. Chúi iuu
(灬º‿º灬)♡