Editor: Chúi Ú
Khi Lâm Hiểu Đông xuống lầu, kinh ngạc phát hiện trong phòng khách có người.
Cố Hi đang ngồi trên ghế sô pha, trên sống mũi đeo một cặp kính gọng vàng rất tinh tế, cúi đầu chăm chú đọc cuốn sách trên tay.
Sau khi trải qua sự cố ở hầm giữ xe, hiện tại Lâm Hiểu Đông cảm thấy người đàn ông này có một loại hương vị nhã nhặn xen lẫn với hư hỏng.
Cậu cho rằng đây không phải là cảm giác của một mình cậu.
Nghe thấy âm thanh từ trên tầng hai truyền đến, Cố Hi ngẩng đầu: “Dậy rồi sao?”
Hắn nhìn chằm chằm bộ đồng phục học sinh của trường cao trung đứng đầu đã được ngâm thuốc tẩy trắng trên người Lâm Hiểu Đông, nhướng mày có chút nghi ngờ.
Lâm Hiểu Đông rất đắc ý.
Lâm Hạ Miên vẫn đang tham gia trại hè ở nơi khác, bộ đồng phục này cũng không phải của em ấy, là do Lâm Hiểu Đông về nhà lôi từ dưới đáy tủ quần áo lên.
Cậu thầm nghĩ, nếu Cố Hi thích thế này, thì nguời thế thân như cậu, làm sao không thể không thoả mãn nguyện vọng nhỏ bé của ông chủ chứ.
Cậu đoán rằng Cố Hi đã biết chuyện tốt mà cậu đã làm ở trước cửa Vạn Tiêu ngày hôm nay, nhưng Lâm Hiểu Đông vẫn cẩn thận quan sát biểu tình của người đàn ông, xem có phát hiện ra dấu hiệu tức giận hay không.
Cố Hi chỉ bình tĩnh mà dựa vào ghế sô pha, ánh mắt nhìn bộ đồng phục học sinh trong chốc lát, sau đó vẫy tay nói:
“Ngồi đi.”
Lâm Hiểu Đông ngồi xuống bên cạnh hắn, qua vài giây, không nhịn được mà nói: “Ta luôn cảm thấy, hành động này của ngươi giống như đang gọi một con chó con vậy.”
Cố Hi khẽ cười một tiếng: “Không phải sao.”
Lâm Hiểu Đông quay đầu, nhìn chằm chằm hắn một lúc, cuối cùng ánh mắt dừng trên đôi môi mỏng xinh đẹp kia.
Nghe giang hồ đồn, đàn ông có đôi môi mỏng đều là những kẻ bạc tình.
Cố Hi không chút để ý mà nhéo nhéo vành tai của Lâm Hiểu Đông, ý muốn nói cậu không được phân tâm.
Thật ra, hắn rất thích nhìn cách mà Lâm Hiểu Đông đỏ mặt, vành tai của thiếu niên sẽ ửng hồng trước, sau đó lan ra toàn bộ tai, cuối cùng mới là khuôn mặt.
Giống như trái cây vậy.
Lúc đầu, vẫn còn hơi xanh, nhưng khi đủ độ chín để người dùng thưởng thức, nó liền trở nên mọng nước, vừa ngọt lại vừa mềm.
“Tôi gọi cơm hộp rồi,” hắn nói, “Em muốn xem phim gì?”
Lâm Hiểu Đông chú ý đến câu hỏi mà hắn hỏi mình là “Muốn xem phim gì”, chứ không phải “Có muốn xem phim không”.
Cậu nghĩ, đây chính là tư duy của một người lãnh đạo.
“Phim dài tập, thể loại đen tối có chọn lọc, còn có kết thúc bi thương,” cậu thuận miệng nói, “Chỉ vậy thôi.”
Cố Hi suy nghĩ một lúc, chọn cho cậu một bộ phim《 Những cuộc phiêu lưu của SpongeBob SquarePants 》.
Ban đầu Lâm Hiểu Đông ghét bỏ, nhưng không bao lâu liền bị sức hấp dẫn của những khối vuông màu vàng trên TV thu hút, vừa xem vừa cười cạc cạc.
Cậu dựa đầu vào vai Cố Hi, đầu tóc hai người rối tung, tư thế thân mật giống như một đôi tình nhân đang âu yếm.
Bọn họ dường như hiểu ý nhau nên không một ai đề cập đến chuyện đêm qua.
Về việc này, Cố Hi rất vừa lòng với sự ngoan ngoãn và vâng lời của Lâm Hiểu Đông, nhưng trong lòng lại có một loại cảm giác kì lạ, không biết bản thân hắn có để ý hay không.
Lâm Hiểu Đông vất vả lắm mới rời tầm mắt khỏi khối vuông màu vàng, sau đó liền phát hiện ông chủ đang xoa xoa đầu cậu, đôi mắt đen nhánh sâu thẳm qua mắt kính, mơ màng mà nhìn chằm chằm màn hình lớn trước mắt.
Đương nhiên cậu không nghĩ rằng Cố Hi đang chăm chú xem SpongeBob.
Là một thế thân đủ tiêu chuẩn và biết quan tâm, cậu thanh thanh giọng, thân mật hỏi: “Sao vậy, xảy ra chuyện gì à?”
Cố Hi im lặng vài giây, nói: “Không có gì, chuyện công việc thôi.”
Thiếu niên nép ở trong lòng, ngẩng đầu nhìn nhìn hắn: “Vậy thì ta sẽ không hỏi nữa.”
Biểu hiện rất ngoan.
Đúng là kẻ lừa đảo, Cố Hi ở trong lòng thở dài một tiếng.
Lúc trước ở cửa nhà hàng, Lâm Hiểu Đông thật sự để lại ấn tượng quá sâu đối với hắn, Cố Hi không nghĩ rằng người ở trong lòng ngực sẽ có lớp vỏ bông mềm mại và biết quan tâm như vậy. Nhưng, vốn dĩ hắn nhìn trúng Lâm Hiểu Đông là vì sự trưởng thành đến tàn bạo của cậu.
Người đàn ông cúi đầu, muốn trừng phạt mà cắn môi cậu một chút.
Cuối cùng Lâm Hiểu Đông cũng không thể nhịn được nữa, cậu giống như chú mèo hoang nhỏ, nhe răng với hắn. Lúc này Cố Hi mới cười nói: “Thật ra, cũng không phải chuyện gì không nói được, bởi vì cấp dưới của tôi đều biết, điều cấm kị của tôi là tuyệt đối không bao giờ được đụng đến ma túy. Tuy nhiên, bến tàu trong thành phố đã nhiều lần bị cấm, nhưng không ngờ đến cả người làm việc với tôi mười mấy năm cũng sẽ ……” Hắn trầm mặc một lát, lắc lắc đầu, “Tôi không hiểu, hắn không thiếu tiền.”
“Có lẽ không phải vì hắn thiếu tiền,” Lâm Hiểu Đông nghĩ nghĩ, đưa ra một khả năng, “Hắn cũng có gia đình và bạn bè. Nếu như có chuyện gì đó xảy ra trong cuộc sống của hắn thì sao?”
“Đó không phải là lý do.” Cố Hi bình tĩnh nói, “Em đến sở cảnh sát mà xem, những kẻ buôn bán ma túy/ buôn người nếu không phải người nhà đang cần tiền gấp, thì có một quá khứ đau thương. Pháp luật sẽ không khoan hồng cho những người này chỉ vì họ đáng thương đâu, những việc bọn họ làm chỉ khi bị hành quyết mới khiến bọn họ cảm thấy bản thân đang hy sinh vì gia đình.”
Hắn thở dài nói: “Đặc biệt, rất nhiều sản nghiệp của tập đoàn đều liên quan đến xuất khẩu. Khi đối mặt với quyền lợi to lớn, cho dù tôi có cấm đoán hay trừng phạt như thế nào, vẫn luôn có kẻ không sợ chết mà muốn thử.”
Lâm Hiểu Đông nhớ lại chuyện bản thân trải qua trong hầm gửi xe đêm hôm trước, không thể không thừa nhận rằng, những người dám nhổ lông trên miệng hổ đều là những dũng sĩ.
* Nhổ lông trên miệng hổ (老虎头上拔毛): Táo bạo và liều lĩnh, chấp nhận rủi ro lớn.
Cậu trầm tư một lúc, nói với Cố Hi: “Ta cảm thấy, chuyện này cũng dễ xử lý.”
Cố Hi: “Oh?”
Thấy người đàn ông không để tâm đến lời nói của mình, Lâm Hiểu Đông hít một hơi thật sâu, đứng dậy vung tay một cái đã nắm được tay đối phương, khẩn cầu nói: “Cố tổng, cho ta một cơ hội đi.”
“Nửa năm,” cậu giơ ba ngón tay lên, trịnh trọng hứa, “Chỉ cần cho ta nửa năm.”
“Nếu tin tưởng ta, ngài tuyệt đối sẽ không thất vọng đâu.”
Không biết đấy là do tính toán, hay do ma xui quỷ khiến, cuối cùng Cố Hi cũng gật đầu đồng ý.
Mặc dù Lâm Hiểu Đông được nhận vào tập đoàn với vị trí giám đốc, nhưng hắn cũng không mong chờ vào một tên nhóc mới bước chân ra ngoài xã hội có thể làm được việc gì, cùng lắm là coi như nuôi một tên rảnh rỗi mà thôi.
Nhưng điều mà hắn không nghĩ tới là, Lâm Hiểu Đông mới chỉ nhận chức được một tháng, vô số thư tố cáo nặc danh được gửi đến nhiều như tuyết rơi.
Cùng lúc đó, mọi người trong tập đoàn đều nói về số lượng ma túy bị cảnh sát thu giữ trong một tháng trực tiếp giảm xuống còn một phần ba so với mức trung bình.
Chuyện này khiến Cố Hi không khỏi tò mò, Lâm Hiểu Đông đã làm như thế nào để có thể đạt được hiệu quả cao như vậy?
Vì thế hắn tự mình đi đến sở cảnh sát một chuyến.
Cảnh sát đang áp giải một tên tội phạm buôn bán ma túy bị kết án tử hình lên xe.
Nhưng không phải đến nơi hành quyết, mà đến quê hương của anh ta ở ngoài thành phố, tới một toà nhà hai tầng được xây bằng số tiền buôn bán ma túy.
Đây là tài sản duy nhất của anh ta để lại cho gia đình.
Trước mặt tên tội phạm buôn bán ma túy cùng với người thân trong gia đình và hàng xóm, cảnh sát đã cho nổ tung toà nhà thành đống đổ nát.
Trong khói bụi mịt mù, tên tội phạm buôn ma túy gục ngã trên mặt đất, tinh thần dường như sụp đổ.
Lâm Hiểu Đông vẫn duy trì nụ cười trên mặt, kéo một nhân viên của tập đoàn Cố thị đang đứng ở phía sau lên “Ngắm cảnh”, chỉ vào người đang khóc trên mặt đất kia, rồi nói:
“Nhìn xem, nếu còn có người không sợ chết mà lén lút buôn bán ma túy, thì đây chính là kết cục của hắn đó nha.”
Cảnh Sát trưởng đứng bên cạnh Cố Hi, cảm thán nói: “Cố tổng, anh tìm người trẻ tuổi này ở đâu vậy? Vừa thông minh lanh lợi, lại vừa tài giỏi.”
Cố Hi không trả lời.
Hắn chỉ nhíu chặt mày, nhìn chằm chằm đám bụi đang bay lơ lửng ở xa, không biết đang suy nghĩ chuyện gì.
“Nhưng tôi đã nhắc nhở cậu ta, làm như vậy có thể gây ra nhiều rắc rối,” cục trưởng do dự nói, ông ta vẫn còn nhớ rất rõ về vụ việc năm đó, những tên buôn bán ma túy vì muốn trả thù mà giết chết cha mẹ của Cố Hi, đây quả thực là một vấn đề rất lớn “Đứa nhỏ này còn trẻ, tôi không muốn nhìn thấy một hạt giống tốt như vậy bị hủy hoại bởi những kẻ điên.”
“Không sao.”
Cố Hi lấy lại tinh thần, nhìn Lâm Hiểu Đông, trầm giọng nói:
“Tôi sẽ bảo vệ em ấy.”
Sau khi sử dụng thành công phương pháp 'giết một người để cảnh cáo một trăm người', danh tiếng của Lâm Hiểu Đông bắt đầu lan rộng trong tập đoàn Cố thị.
Bên cạnh đó, mối quan hệ của cậu với Cố Hi cũng trở thành đề tài bàn tán sôi nổi của mọi người xung quanh.
Hành động Lâm Hiểu Đông càng xác định những tin đồn là đúng.
Cậu dọn ra khỏi nơi cậu từng thuê cùng Lâm Hạ Miên, chính thức chuyển đến nhà của Cố Hi, mỗi tuần Cố Hi sẽ về nhà một đến hai lần, cả hai vẫn duy trì mối quan hệ trên tình bạn dưới tình yêu, thỉnh thoảng sẽ thảo luận một số vấn đề về công việc.
Tuy nhiên, Lâm Hiểu Đông dường như không quan tâm đến việc những thông tin mà Cố Hi nắm giữ có đủ để đảo lộn thị trường chứng khoán hay không, so với thảo luận về việc này, cậu càng thích dựa vào người đàn ông, cùng nhau trải qua một đêm ăn bỏng ngô và xem một bộ phim điện ảnh.
Một đêm nọ, Cố Hi nhịn không được mà nói với Lâm Hiểu Đông: “Gần đây công ty đang thay đổi nhân sự, nên trống một vài vị trí. Đến phòng R&D* làm việc đi, tôi sẽ sắp xếp cho em một vị trí, so với công việc hiện tại nhẹ hơn rất nhiều, tiền lương lại gấp đôi.”
* R&D: Nghiên cứu và phát triển (research and development) là một trong những chìa khóa thành công của nhiều tập đoàn, công ty lớn trên thế giới.
Quan trọng hơn, đây là một vị trí sẽ không gây thù hận với bất kì ai.
Nhưng Lâm Hiểu Đông lại từ chối: “Không cần đâu.”
Cố Hi có chút không hiểu được.
Hắn còn nhớ rõ lúc trước Lâm Hiểu Đông vì mười vạn tệ tiền công mà liều mạng đi tìm Tề Hoài Thủy đòi nợ, tất cả những dấu hiệu sau đó cũng cho thấy, thanh niên rất coi trọng tiền bạc. Nhưng bây giờ, rõ ràng vị trí công việc có tỷ lệ lợi nhuận cao hơn ở trước mắt, vì sao em ấy lại cự tuyệt?
“Ta chỉ vừa mới bắt đầu mà thôi, hơn nữa có một số việc không phải làm vì tiền.” có lẽ nhận thấy vẻ mặt khó hiểu của Cố Hi, Lâm Hiểu Đông chủ động giải thích, “Theo ta, những thứ như ma túy, nên chôn vùi hoàn toàn trong lòng đất.”
Còn có một chuyện mà cậu chưa nói, bởi vì Lâm Hiểu Đông nhận thấy Cố Hi căm thù ma túy đến tận xương tủy. Nếu muốn thu thập thẻ người tốt từ hắn, hiển nhiên, công việc này là con đường nhanh nhất.
Có vẻ như bị chạm đến một điểm yếu nào đó, ánh mắt người đàn ông chợt lóe lên.
“…… Vậy em phải chú ý an toàn.”
“Vâng,” Lâm Hiểu Đông nói, “Mỗi ngày khi đi làm về, ta sẽ đi đường vòng hai lần, cho dù có người theo dõi, hắn cũng sẽ không tìm ra nơi này đâu, yên tâm đi nha.”
Cố Hi ngập ngừng một chút, nhưng cuối cùng, hắn chỉ thở dài một câu: “Em cẩn thận là tốt rồi.”
Hắn bắt đầu nghĩ, có lẽ lúc trước bản thân đã hiểu nhầm Lâm Hiểu Đông thật rồi.
Vì vậy, Cố Hi quyết định để Lâm Hiểu Đông làm việc với các giám đốc điều hành quan trọng của công ty, Lâm Hiểu Đông tuổi còn trẻ, để tránh những lời đồn không hay, hắn còn cố ý giảm 30% lương của cậu.
Tất nhiên, đó cũng là lý do vì sao gần đây Lâm Hiểu Đông lại bận rộn với công việc như vậy, cho dù đang ở nhà cũng coi như không nhìn thấy hắn.
Lâm Hiểu Đông: Sét đánh ngang trời!
Một buổi tối nọ, rốt cuộc cũng không thể nhịn được nữa, cậu đứng trước mặt Cố Hi, cố nén cảm giác muốn nghiến răng nghiến lợi mà bình tĩnh ôn hoà, thương lượng với người đàn ông: “Sếp à, tiền lương tháng sau có thể trả ở mức bình thường được không?”
Ông chủ nhà người ta thì ném mấy trăm vạn mấy trăm vạn, còn ngươi thì sao! Đồ tư bản vô lương tâm, tự nhiên đi cắt xén tiền lương của người ta!
Cố Hi gấp lại máy tính, cố tình hỏi với giọng đầy nghi hoặc: “Em thiếu tiền sao? Dù tiền lương có giảm thì mỗi tháng vẫn nhận được một vạn hai nghìn tệ, sống ở đây cũng không cần phải trả tiền thuê nhà, chắc là em sẽ không có chuyện gì cần phải dùng đến tiền đâu nhỉ.”
“Ta còn có em trai nữa,” Lâm Hiểu Đông mặt không cảm xúc mà lấy Lâm Hạ Miên ra làm lá chắn, “Em ấy muốn học đại học, còn phải lấy vợ. Một nửa đứa trẻ ăn một lão già tội nghiệp, ngài từng nghe qua câu này chưa.”
* Một nửa đứa trẻ ăn một lão già tội nghiệp (半大小子吃穷老子): Trong trường hợp này, ý nói Lâm Hạ Miên sinh ra trong gia đình nghèo khó, chưa có khả năng kiếm tiền nhưng lại cần rất nhiều tiền để học hành, mua nhà mua xe,... Tuy nhiên, nó cũng thể hiện sự vất vả, buồn tủi của việc nuôi dạy Lâm Hạ Miên. Theo mình là như v. Nếu có sai sót mọi người chỉ bảo giúp mình nha.
Cố Hi khẽ nhíu mày: “Phía em trai em, không phải có quỹ hỗ trợ sinh viên của công ty tài trợ sao?”
Lâm Hiểu Đông thở ngắn thở dài, khổ sở nói: “Trước đây gia đình nợ nần, tháng nào cũng phải trả tiền nợ. Khi ta còn ở chỗ Long ca, tuy rằng tiền lương không cố định, nhưng nếu tính mỗi tháng thì cũng được một vạn năm nghìn tệ đó.”
Người đàn ông đang ngồi trên bàn làm việc trầm mặc một lúc.
“Chuyện này tôi sẽ xử lý.” Hắn nói.
Nghe vậy, vẻ mặt của Lâm Hiểu Đông lập tức chuyển từ thê thê thảm thảm đáng thương vô cùng sang vẻ mặt vui vẻ hạnh phúc. Cậu liên tục nói: “Sếp vạn tuế! Sếp vạn vạn tuế!”
Cố Hi nhìn khuôn mặt của kẻ lừa đảo này, cũng biết chính mình đã bị lừa.
Hắn vừa buồn cười vừa tức giận, duỗi tay túm lấy cổ áo của Lâm Hiểu Đông, kéo cậu vào trong lòng ngực. Lâm Hiểu Đông cũng không chống cự mà còn rất thành thật, chủ động tháo mắt kính trên mũi của người đàn ông xuống, liếm láp như một con mèo hoang nhỏ. Cuối cùng, Cố Hi không thể nhịn được trước những động tác nhỏ của thiếu niên, như ý nguyện của cậu, cậu bị người đàn ông đè ở trên bàn làm việc.
Thấy thế, hệ thống rất có ý thức mà tự giác chuyển vùng ngoại tuyến.
Hơn nữa, trước khi kiểm tra đo lường nhịp tim của ký chủ trở lại bình thường, nó tuyệt đối sẽ không chủ động nói một lời nào hết.
Đừng hỏi vì sao nó có kinh nghiệm như vậy.
Bởi vì đó chính là tự kỉ.
————————
Xin lỗi mọi người vì ra truyện chậm trễ. Thực ra Chúi đang có chuyện buồn nên edit truyện vẫn còn nhiều thiếu sót. (༎ຶ ෴ ༎ຶ) Có gì không đúng hay sai nghĩa mong mọi người chỉ bảo cho chúi nhaa. (˘・_・˘)