Một ngày lại trôi qua.
Chiều hôm nay, Hà Tư Nguyên và Hứa Tinh Châu cuối cùng đã tìm ra cái giếng đặc biệt trên tấm thẻ nhiệm vụ.
Cái giếng cạn đó nằm giữa cánh đồng phía đông. Khi họ đến, có một ông già và một đứa trẻ 7-8 tuổi mũi chảy thò lò đang ngồi bên giếng.
Hà Tư Nguyên bước tới, đưa cho đứa trẻ một cây kẹo, sờ đầu cậu nhóc hỏi: “Tổ tiết mục yêu cầu bọn anh đến đây tìm, họ cho em manh mối gì?”
Đứa trẻ ngập ngừng, bóc vỏ kẹo ra, thè lưỡi liếm nhưng không trả lời.
Hà Tư Nguyên nhìn về phía ông cụ. Hứa Tinh Châu gật đầu với anh, bắt đầu hỏi ông cụ, sau đó ông cụ dùng bàn tay run lẩy bẩy của mình lấy ra một thẻ nhiệm vụ.
“Cảm ơn ạ.” Hứa Tinh Châu vươn tay cầm, ai ngờ ngón tay mới vừa đụng tới mép thẻ, ông cụ bỗng trợn tròn mắt, cả người run rẩy ngã lăn ra đất.
Hứa Tinh Châu: “……”
“Ấy, Hứa lão sư, anh làm gì người ta vậy?” Hà Tư Nguyên cố ý khoa trương kinh ngạc hỏi.
Hứa Tinh Châu mặt không cảm xúc nhìn anh một cái.
Hà Tư Nguyên cười haha, đi đến bên cạnh y, sờ sờ cằm nói: “Nếu không phải đang đóng phim, tôi còn tưởng bị ăn vạ cơ. Công nhận ông cụ này có kỹ thuật diễn xuất rất tốt với chuyên nghiệp.” Giọng điệu khen ngợi của anh từ đáy lòng, không giống trêu chọc, Hứa Tinh Châu không nhịn được lại quay sang nhìn anh.
Đứa trẻ ngậm kẹo chạy tới chỗ ông cụ, vừa chùi nước mũi vừa khóc rống lên. Hai phút sau, màn biểu diễn kết thúc, một già một trẻ đứng lên sải bước về phía đồng ruộng.
Hà Tư Nguyên nghiêm túc nhìn theo hướng bọn họ rời đi, rồi nhìn sang Hứa Tinh Châu bên cạnh: “Bọn họ đang cung cấp thông tin gì vậy? Nhìn xem trên thẻ nhiệm vụ viết cái gì.”
“Ừm.” Hứa Tinh Châu gật gật đầu, mở thẻ nhiệm vụ ra, chỉ thấy phía trên viết ngắn gọn không thể ngắn hơn: Từ đường.
“Chà,” Hà Tư Nguyên vuốt cằm, suy tư một lát: “Cái này dễ hỏi hơn, trong thôn không thể chỗ nào cũng có từ đường được.”
Dứt lời, hai người không hề chậm trễ thời gian, lập tức đi ra khỏi cánh đồng, đến nơi đông đúc hỏi thăm một vòng, không bao lâu sau đã tìm được vị trí của từ đường. Xã hội hiện đại không quá để tâm đến từ đường, chỉ cần người ngoài không phạm quy, dân làng sẽ không ngăn cản họ vào.
Hà Tư Nguyên nhờ một người dân trong thôn dẫn đường, nhanh chóng đến được từ đường ở một địa điểm hẻo lánh. Cửa ngoài cũ nát, không có người trông nom, trong sân có máy quay của ekip chương trình, nhất định là đến đúng nơi rồi.
Nghĩ đến thói quen sạch sẽ của Hứa Tinh Châu, Hà Tư Nguyên sải bước đến trước mặt y, dùng một tay đẩy cánh cửa từ đường đầy bụi bặm. Vừa nhấc chân cất bước đã phải chạy ra ngoài. Tro bụi cuồn cuộn từ bên trong thật sự nồng nặc, Hà Tư Nguyên không hề phòng bị, hít hết khói bụi vào trong phổi, không khỏi che miệng ho khan một tiếng.
Hứa Tinh Châu thấy anh ho đến nỗi đuôi mắt đỏ hoe, hơi nhăn mày lại, vươn tay nhẹ nhàng vỗ ở trên lưng anh.
Hà Tư Nguyên khó khăn lắm mới nguôi ngoai, nói: “Cảm…… cảm ơn. Tổ tiết mục đúng là rất nỗ lực, e rằng có vài tấn tro được đổ trong đó, nhìn chúng ta ăn bụi chắc họ vui lắm.”
Hứa Tinh Châu bị lời nói trêu chọc của anh làm khóe môi hơi cong lên, hỏi: “Đỡ hơn chưa?”
“Không sao, không sao.” Hà Tư Nguyên xua xua tay, liếc nhìn vào trong từ đường: “Nói không chừng tổ tiết mục có sắp đặt bên trong, chúng ta không thể bị lừa được.”
Hứa Tinh Châu mở cửa quan sát vài phút, kết luận: “Chắc là không đâu. Để tôi đi vào trước.”
Hà Tư Nguyên giữ chặt y, nói: “Cùng nhau vào đi. Sao có thể để một mình anh gặp nguy hiểm.”
Mặc dù đang đóng phim, cũng sẽ không có nguy hiểm thật, nhưng Hứa Tinh Châu nghe thấy anh nói như vậy, trong lòng không khỏi hơi động, quay sang nhìn anh, lại thấy Hà Tư Nguyên tập trung tinh thần nhìn chăm chú vào từ đường.
Hai người cùng bước vào từ đường yên tĩnh không một tiếng động.
Các cửa sổ ở đây được đóng chặt, vải đen bịt kín, ánh sáng rất yếu, dẫn đến một bầu không khí u ám bao trùm khắp từ đường. Đặc biệt, các bài vị xếp chồng chéo đến mức khiến người ta khiếp sợ.
Hứa Tinh Châu lo lắng Hà Tư Nguyên bị hoảng sợ, không khỏi nghiêng đầu nhìn về phía bên cạnh. Ai ngờ bên cạnh không có một bóng người, đưa mắt nhìn, phát hiện Hà Tư Nguyên không biết từ khi nào đã đi đến từ đường, tay phải cầm lấy một quả trái cây tươi giơ lên, rồi buông xuống, tùy tay cầm lấy bài vị kiểm tra cẩn thận.
Hứa Tinh Châu: “……”
Đương nhiên mấy tấm bài vị không phải là thật, đều là tổ tiết mục cố ý sắp đặt, cho nên Hà Tư Nguyên làm như vậy cũng không phải không lễ phép, nhưng trong khung cảnh u ám như vậy, anh lại tỏ vẻ bình tĩnh hờ hững, vẫn thấy là lạ.
“Anh mau tới đây xem!” Hà Tư Nguyên giống như phát hiện ra thứ gì hữu dụng, có chút hưng phấn mà gọi y.
Hứa Tinh Châu dừng bước một chút, từ từ đi đến bên cạnh anh: “Đây là cái gì?”
Y thấy Hà Tư Nguyên lấy một quyển trục (*) làm bằng tre và mở ra, hóa ra là biên soạn lịch sử của thôn Vương gia được viết bằng chữ Hán giản thể, nhưng bản khắc là hơn một trăm năm trước. Hà Tư Nguyên nói: “Anh có còn nhớ một số dân làng đã kể cho chúng ta nghe câu chuyện về việc xây dựng lại thôn làng cách đây hơn 100 năm không?”
(*) quyển trục
Hứa Tinh Châu gật đầu.
Hà Tư Nguyên quơ quơ quyển trục: “Đây là bản ghi chép chi tiết.”
Thì ra hơn một trăm năm trước, sau khi lũ lụt qua đi, thôn Vương gia đã xảy ra một trận ôn dịch, hầu hết người dân trong thôn đều đổ bệnh, để kiểm soát dịch bệnh, quan phủ đã ra lệnh giết tất cả những người bị nhiễm bệnh và ném xuống giếng rồi phong tỏa thôn nhỏ, sau đó dịch bệnh đã được giải quyết, nhưng trong thôn có rất ít người sống sót. Để có thế hệ sau tiếp nối, họ đã kết hôn với những họ hàng ruột thịt, tuy nhiên vấn đề đặt ra là xác suất mắc bệnh di truyền ngày càng cao, nhiều người trong thôn mắc bệnh di truyền…
Hà Tư Nguyên cúi đầu rũ mắt đọc bản ghi chép, giọng anh không lớn không nhỏ, lại hay đến lạ, trong trẻo như nước suối khe núi. Một vài tia nắng đang chật vật lọt vào qua khung cửa sổ, tình cờ chiếu vào cánh môi lúc đóng lúc mở của anh, từng sợi trong suốt, giống như một đóa hồng quyến rũ nở rộ vào ban mai.
Hứa Tinh Châu nhất thời nhìn ngây ngẩn cả người.
Đến tận khi Hà Tư Nguyên gọi y vài câu, y mới hoàn hồn lại: “Vừa rồi cậu nói cái gì?”
Hà Tư Nguyên không rõ vì sao y bỗng thất thần, đành phải lặp lại một lần: “Trên đây không có nội dung gì, đầu voi đuôi chuột, cũng không biết thông tin mấu chốt ở đâu.”
Hứa Tinh Châu cảm thấy xấu hổ vì sự thất thố của mình, lúc này lơ đãng đáp: “Ừm, vậy mang nó về trước rồi nói sau.”
Hà Tư Nguyên cũng nghĩ như vậy, mang về để mọi người cùng nghiên cứu kĩ càng, nói không chừng có thể tìm ra được mấu chốt nhiệm vụ.
Hai người xoay người đi ra ngoài. Hà Tư Nguyên liếc nhìn người bên cạnh, gõ hệ thống vả mặt: “Ê Mặt, sao tao có cảm giác tâm trạng Hứa Tinh Châu không ổn? Chẳng lẽ y bị bầu không khí âm u của từ đường làm cho sợ hãi?”
Hệ thống vả mặt nói: 【 ký chủ, cậu không biết y bị mị lực của cậu “dọa” à? 】
Mặc dù Hà Tư Nguyên rất có niềm tin vào mị lực của bản thân, nhưng vẫn nghĩ sang khả năng khác: “Khung cảnh ở đây khủng bố như vậy, nội dung quyển trục cũng rất quỷ dị, tao nghĩ y bị chỗ này dọa sợ hơn.”
Vào lúc này, Hứa Tinh Châu đã bước ra ngoài, được ánh mặt trời chiếu sáng, thần trí lập tức trở lại tỉnh táo. Y nhíu mày thật sâu, chuyện gì đã xảy ra với mình vừa rồi? Trong bầu không khí như vậy, từ trong đáy lòng chỉ có một ý nghĩ điên cuồng: Mau cúi xuống, ngậm lấy hai cánh môi kia đi…
Hứa Tinh Châu thở phào một hơi, sống nhiều năm như vậy, lần đầu tiên y cảm giác có lẽ mình không phải người bình thường. Chắc là do áp lực công việc gần nhất, khi nào về phải tìm bác sĩ tâm lý thôi…
Ai ngờ, khi hai người quay lại khu nhà, thì đụng phải Tưởng Văn vội vàng đi tới, đối phương vừa thấy bọn họ đã trở về, lập tức vui mừng nói: “Hai người về thật đúng lúc, Vương Dị sinh bệnh, mau đưa cậu ấy đến nhà trưởng thôn.”
Hứa Tinh Châu hỏi: “Sao thế ạ?”
Tưởng Văn đáp: “Dị ứng thời tiết.”
Lúc này, Hàn Vưu Gia từ trong phòng hét lên: “Mọi người mau vào đỡ cậu ấy đi, nếu không được thì liên hệ tổ tiết mục đến đón.”
Hà Tư Nguyên và Hứa Tinh Châu bước vào phòng, nhìn thấy Vương Dị đang nằm trên giường thở dốc, nhưng sắc mặt vẫn bình thường, trên trán còn đắp một chiếc khăn ướt. Hàn Vưu Gia thay khăn cho cậu ta rồi nói: “Hai người không thấy đâu, vừa rồi đang nói chuyện bình thường, bỗng cậu ta co giật toàn thân rồi ngã xuống, khiến tôi và chị Văn giật nảy mình. Ai nói rằng trở thành diễn viên dễ dàng vậy, dị ứng thời tiết cũng phải nhịn…”
Không chậm trễ, Hà Tư Nguyên và Hứa Tinh Châu cùng đưa Vương Dị lên con xe ba bánh đậu ở cổng, chở cậu ta tới nhà trưởng thôn. Trưởng thôn lật mí mắt Vương Dị, nói không có vấn đề gì lớn, uống thuốc với nghỉ ngơi một ngày là ổn.
Tiết Giai nằm ở nhà trưởng thôn vừa nhìn thấy Hà Tư Nguyên, gã trợn mắt coi thường, không tình nguyện nhường một nửa giường.
Mới đến thôn Vương gia được vài ngày, thì một người mất tích, hai người bị thương. Nhưng nhiệm vụ tổ tiết mục giao vẫn phải hoàn thành, vì thế công việc đồng áng bên ngoài dồn hết lên vai Hà Tư Nguyên và Hứa Tinh Châu.
Buổi sáng hôm nay, Hà Tư Nguyên cùng Hứa Tinh Châu đồng tâm hiệp lực bẻ ngô, nhưng làm sao để vận chuyển về nhà là một vấn đề. Lúc này, cách đó không xa có một nông dân điều khiển máy kéo “thình thịch” đi qua. Hai mắt Hà Tư Nguyên sáng ngời, vội vàng gọi ông lại, giải thích ý cho đối phương xong, Hà Tư Nguyên hứa hẹn đưa ông 1/3 số ngô, người nông dân nhảy xuống máy kéo, giao chìa khóa xe cho anh.
Hà Tư Nguyên cảm ơn, xoay người nói với Hứa Tinh Châu: “Dọn ngô đến khoang sau đi.”
Hứa Tinh Châu nhìn chiếc máy kéo rất thô sơ, dường như được sản xuất từ thế kỷ trước, giữa hai lông mày hiện lên một chút khó xử: “Tôi không biết lái.”
Hà Tư Nguyên ưỡn ngực nói: “Ai bảo anh lái, để tôi lái.”
Hứa Tinh Châu: “……” Cậu tỏ vẻ kiêu ngạo là sao?!
Nói là làm, hai người dọn ngô đến khoang sau, Hà Tư Nguyên ngồi vào ghế điều khiển, theo thói quen định thắt dây an toàn, ai ngờ lúc lâu sau vẫn chưa tìm được. Máy kéo này quá thô sơ, phòng điều khiển lộ thiên, ghế đôi nối liền nhau, không gian nhỏ hẹp, hai người lớn ngồi thì hơi chật.
Hà Tư Nguyên từ bỏ suy nghĩ thắt dây an toàn, cắm chìa khóa vào, nói: “Ngồi im nha.”
Hứa Tinh Châu “ừm” một tiếng, cúi đầu tìm nửa ngày, mới tìm được chỗ vịn tay.
Máy kéo “thịch thịch thịch” chạy trên đường quê, như một chiếc xe lửa kiêu ngạo, phát ra âm thanh rất lớn đắc ý thắng lợi trở về. Hứa Tinh Châu thấy Hà Tư Nguyên lái không tồi, quay sang định hỏi anh một chút, ai ngờ hai người ngồi vốn rất gần nhau, thân thể xóc nảy theo xe, môi y thiếu chút nữa va phải mặt Hà Tư Nguyên.
Trái tim Hứa Tinh Châu đập mạnh, tim đập dữ dội khiến đầu óc nhất thời trở nên trống rỗng.
Hà Tư Nguyên phát hiện khác thường, hỏi: “Anh làm sao vậy? Say xe à?” Ặc, máy kéo lộ thiên mà cũng say xe thì có lẽ phải đưa y đến viện nghiên cứu sinh vật làm đối tượng nghiên cứu……
Hứa Tinh Châu mất nửa ngày để bình tĩnh lại, đáp: “Không sao. Kỹ năng lái xe của cậu khá đó, trước đây từng lái loại xe này à?”
Hà Tư Nguyên cười cười: “Lúc trước đóng phim có học qua.”
Hứa Tinh Châu thầm nghĩ, cậu ấy debut chưa bao lâu, cảnh diễn đếm trên đầu ngón tay, quay mấy cảnh như này bao giờ? Nhưng bây giờ đầu Hứa Tinh Châu rất rối bời, cũng không có lòng dạ suy nghĩ nhiều.
Mặt trời ngả về tây, ánh vàng dịu dàng chiếu rọi, hòa mình vào khung cảnh thôn quê dân dã. Hà Tư Nguyên chăm chú lái máy kéo, sắc vàng chói lọi, bóng chiều không ngừng biến chuyển, nhảy nhót giữa lông mày và mắt anh. Cơn gió chiều tối lười biếng thổi tung tóc mái trên trán, cảnh đẹp người cũng đẹp, nếu nhìn từ xa, giống như bức họa cuộn tròn lười biếng bước đi.
Đi được nửa đường, Hà Tư Nguyên nhìn thấy một chiếc ô tô màu đen đang đậu ở ngã tư phía trước.
Thứ này ở thôn Vương gia đúng là kì lạ. Hà Tư Nguyên nheo mắt lại, nhìn kỹ mới phát hiện thứ kì lạ không chỉ riêng chiếc xe.
Bên cạnh chiếc xe, có một bóng người đứng thẳng tắp mặc vest đi giày da.
※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※
Tác giả có lời muốn nói:
Mục Dĩ Thâm ( cắn khăn tay nhỏ): Đáng giận! Hà Tư Nguyên, người đầu tiên lái máy kéo với cậu thế mà không phải là tôi!
Editor: cuối cùng Mục tổng cũng lên sân khấu =)))))))))