Vạn Nhân Mê

Chương 1: Chương 1




“Ba!”

Một tiếng bạt tai đột ngột vang lên trong tiếng nhạc, bốn phía xung quanh mọi người xì xầm, tất cả ánh mắt đều tập trung vào một nhóm người một nam hai nữ.

“Tôi nói cho cô biết, đừng tưởng mình xinh đẹp một chút thì có thể ở nơi nơi quyến rũ lão công của người, đi khắp nơi rêu rao, bêu xấu……” một bà béo mặc lễ phục hàng hiệu dùng giọng nói sắc nhọn nói với một cô gái dáng người thướt tha, chỉ một bộ đồ màu bạc đơn giản cũng có thể làm cho toàn bộ con gái ở đây kinh diễm, bà béo trào phúng kêu gào, bị người đàn ông ở bên cạnh đẩy ra.

“Đủ rồi, Tinh Ngọc.”

Bà béo bị đẩy lảo đảo lui về phía sau từng bước.

“Anh dựa vào cái gì muốn tôi thôi?” bà béo không thể nén giận gào lên,“Tôi còn chưa tìm anh tính sổ, anh lại còn đứng ra bênh vực hồ li tinh này?”

Nói xong, cô ta đột nhiên trừng mắt nhìn về phía hồ li tinh quyến rũ lão công của mình..

Thật đáng giận, ngay cả con gái như mình khi nhìn cô ta cũng phải phải thừa nhận cô ta là mĩ nữ hiếm thấy, khuôn mặt đẹp, dáng người đẹp, ngay cả nhất cử nhất động cũng xinh đẹp như vậy, tao nhã bất khả tư nghị.

Nhưng chính vì như vậy, cô ta càng thêm tức giận, bởi vì trước khi gả cho tên khốn không lương tâm này cô ta cũng là một mĩ nữ dáng chuẩn như vậy, không ngờ sau khi sinh cho anh ta hai đứa con dáng người thay đổi không trở về như ngày xưa được. Tên chồng đáng chết này không những không thương cô, an ủi cô vì anh ta mà hi sinh lại ghét bỏ cô, ra ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt, hỏi cô làm sao có thể không điên lên? (số phận người phụ nữ khổ vậy đấy, kiếp sau ta nhất định sinh ra làm con trai, còn là một đại soái ca nha tha hồ trêu hoa ghẹo nguyệt)

“Đồ không biết xấu hổ, cướp chồng người khác, bị ngàn người mắng, vạn người chửi……”

“Đồ bà béo.” Đôi môi đỏ mọng cả mỹ nữ nhẹ nhàng phun ra ba chữ.

Một tên trúng đích.

“Cô nói cái gì? Cô có can đảm nói lại lần nữa coi!” trong nháy mắt cô ta giơ tay lên muốn tát con hồ li kia nhưng đã bị bàn tay thon dài xinh đẹp như ngọc chặn lại trên không trung.

“Đừng cho rằng cô có thể tát tôi lần nữa.” Mỹ nữ nhẹ giọng nói, giọng nói nhu hòa nhưng cho dù là nam nhân nghe xong cũng sẽ run rẩy vì đe dọa.

“Mễ Mễ……” người đàn ông nhanh chóng đi lên phía trước, muốn giữ chặt tay mĩ nữ nhưng đột nhiên bị ánh mắt lạnh như băng của cô ngăn cản lại.

“Không phải anh nói anh chưa kết hôn sao?” Mỹ nữ — Thời Mễ Mễ thong thả mở miệng hỏi,“Như vậy tôi có thể hỏi người đàn bà béo này tại sao nói tôi quyến rũ lão công của người khác không?” cô mỉm cười như gió mùa xuân. (giờ ta mói biết gió mùa xuân cũng biết cười ^_^)

“Mễ Mễ anh……”

“Cô ta là ai?” cô nhẹ giọng hỏi lại.

“Tôi là lão bà của anh ta.” Bà béo ngạo nghễ trả lời.

“Cô ta nói đúng không?” cô trầm tĩnh ba giây, nhìn tên kia hỏi.

“Chúng tôi sắp ly hôn rồi.” tên đáng chết vội vàng trả lời.

“Nhan Thế Ngọc anh dám nói như vậy, anh đáng bị ngàn đao đâm cho chết, đồ khốn không lương tâm, không tim không phổi!” Vừa nghe thấy câu trả lời của anh ta, bà béo lập tức kêu to.

“Sắp chứ không phải là đã? Cho nên, bây giờ cô ta vẫn là lão bà của anh, đúng không?” không để ý bà béo đang thét chói tai, Thời Mễ Mễ tiếp tục thong thả mở miệng hỏi, nhưng động tác tiếp theo thì không hề chậm.

“Ba!” Một cái tát bay vào trên gương mặt đẹp trai kia.

“Phanh!” một cú đá đẹp mắt làm anh ta bay xa ba mét, sau đố truyền đến tiếng đau đớn rên rỉ.

“Đây là cái giá anh phải trả vì dám gạt tôi làm lãng phí thời gian của tôi.” Thời Mễ Mễ mỉm cười nói, sau đó quay đầu nhìn về phía bà béo bị dọa ngây người nhẹ nhàng bỏ lại một câu,“Tôi khuyên cô, loại đàn ông này có cũng như không.”

Nói xong, cô hất mái tóc dài tiêu sái, nhã nhặn rời khỏi.

“Đàn ông tốt có tiền trên thế giới có phải đều chết hết rồi!” Ngồi bên cạnh quầy rượu, Thời Mễ Mễ cầm ly rượu, đầu óc nửa tỉnh nửa say, cao giọng kêu lớn.

Cô sao lại xui xẻo như vậy, sa sút như vậy nha? Vì cái gì mỗi người đàn ông cô nhìn thấy được không phải là đã kết hôn thì là tên hỗn đản?

Lần thứ mấy rồi? Loại tình cảnh giống như hôm nay rốt cuộc cô đã gặp phải mấy lần rồi?

Những tên đại hỗn đản đáng bị thiên đao vạn quát (đâm ngàn nhát dao, róc vạn miếng thịt), lừa dối tình cảm và thời gian của cô?

“Đại hỗn đản!” Cô lớn tiếng mắng chửi, sau đó ngẩng đầu đem rượu trong ly một lần uống cạn.

Vừa nhìn liền biết là một cô gái mượn rượu giải sầu, hơn nữa còn là một mỹ nữ, những người đàn ông chưa vợ có ý trong quán bar cũng đã kiềm chế không nổi đi về phía trước bắt chuyện.

“Tiểu thư, cô không có chuyện gì chứ?”

“Đi đi!” Mới vừa bị đàn ông làm cho tức giận, bây giờ Thời Mễ Mễ căn bản là không muốn để ý đến đàn ông, cô xua tay giống như đuổi ruồi nói lớn.

Lúc này, người thức tời sẽ sờ sờ cái mũi rồi xoay người bỏ đi, không biết xấu hổ thì sẽ mặc kệ ngồi xuống vi trí bên cạnh cô, tự cho là đúng đối với cô nói liên thiên.

“Tiểu thư, lúc tâm trạng không tốt kị nhất là uống rượu, cô chưa nghe qua câu nâng chén tiêu sầu càng sầu thêm sao?” Người đàn ông không biết xấu hổ nói.

Ai, lúc đàn ông gặp phải loại phụ nữ mượn rượu giải sầu này bình thường có hai loại phản ứng, thứ nhất là trở thành anh em cùng cô uống rượu giải sầu, thứ hai là trở thành quân tử khuyên bảo, sau đó mục đích cuối cùng đều như nhau, đó chính là vào nhà trọ hưởng thụ một đêm vui vẻ.

Đáng tiếc Thời Mễ Mễ không phải là cô gái đần độn không hiểu việc đời, cô quay đầu nhìn về phía người đàn ông nghe không hiểu quốc ngữ ở bên cạnh.

“Anh tên là gì?” Cô hơi cười hỏi, nụ cười xinh đẹp khiến cho người khác mấy lần nuốt nước miếng mới có thể mở miệng nói chuyện.

“Tôi…tôi là Cao Chính Thanh.”

“Anh là người có tiền sao?” Cô tiếp tục mỉm cười hỏi.

“A?” Người đàn ông ngây người một lát, không thể thích ứng với với mỹ nữ bên cạnh này vừa mở miệng đã nhắc đến vấn đề “Tiền” tầm thường như vậy.

“Tôi hỏi anh, anh là người có tiền sao?” Thời Mễ Mễ cười càng rực rỡ.

Ai, mỹ nữ chính là mỹ nữ, cho dù mở miệng ngậm miệng đều là tiền, cũng giống nhau khiến cho người say mê.

“Có chút tài sản nhỏ.” Anh đứng tên ít nhất cũng có một căn nhà và một cái xe, tuy nói còn đang trả tiền vay, nhưng so với những người phải mượn tiền sống qua ngày anh cũng được xem như giàu có.

“Một căn nhà lớn, một cái xe, vài trăm vạn tiền gửi ngân hàng?”

“A?!” Người đàn ông há hốc miệng, trong mắt mỹ nữ tài sản nhỏ đều dạo người như vậy sao?

“Nếu như không có đừng đến làm phiền tôi.”

Khẽ vén mái tóc dài, một trận hương thơm lập tức bay đến.

“Tôi đương nhiên có.” Người đó trước khi phát hiện mình đang nói cái gì đã nói ra khỏi miệng, “Trên thực tế những cái đó căn bản không được xem là cái gì, thật ra tôi còn có một tòa biệt thự trên núi Dương Minh, muốn đến đó xem chút không, còn có thể nhìn thấy phong cảnh ban đêm của đài bắc cùng….”

“Tôi ghét người có tiền.” Thời Mễ Mễ đột nhiên mở miệng.

“A?” Người đó đang bận rộn nói khoác đột nhiên ngây người lần thứ hai.

“Càng ghét kẻ nghèo hèn rõ ràng không có tiền còn khoe khoang mình có tiền.” Cô cười một cách độc ác, “Anh có phải loại người làm cho người ta ghét không, vị tiên sinh này?”

Lần nữa không chịu được công lực chửi gà mắng chó cao siêu của cô, người đó không nói một tiếng lập tức mượn cớ chạy trốn.

“Ngu ngốc.” Thời Mễ Mễ tức giận nói một câu, sau đó cô chuyển hướng nói với người phục vụ: “A Ken, cho tôi một ly rượu nữa.”

“Đây là ly thứ năm rồi, Thời tiểu thư, tối nay muốn tôi thay cô báo cho vị tiên sinh hoăc tiểu thư kia đến đưa cô về nhà không?” Lúc phục vụ a Ken đem rượu đưa đến trước mặt cô hỏi.

Bởi vì Thời Mễ Mễ và ông chủ quán bar này là bạn bè, cho nên toàn bộ nhân viên trong quán bar từng được dặn dò qua, bất cứ lúc nào trong quán bar cũng phải chú ý an toàn cho vị tiểu thư vạn nhân mê này, đặc biệt là sau khi cô uống rượu, bọn họ càng phải thay cô chú ý những cầm thú có dụng ý khác đối với cô chìa ra nanh vuốt ma quỷ, quan trọng nhất là, lúc cô một mình một người đến uống rượu, nhất định phải thay cô tìm được người có thể tin tưởng đưa cô về nhà.

Thời Mễ Mễ đang muốn mở miệng thì lúc này điện thoại cô để trên quầy rượu bắt đầu rung lên.

“Có người chuẩn bị đến đón tôi.” Cô cười, nói với a Ken, bởi vì người biết số điện thoại này của cô đều là bạn bè tốt đáng tin nhất của cô.

Cô đưa tay cầm điện thoại lên, lúc nhìn thấy tên người gọi đến hiện trên màn hình liền mỉm cười một cái.

“Học trưởng, anh gọi đến rất đúng lúc, đến đón em được không?” Cô nói vào điện thoại, “Em đang ở đâu à? Trong quán của lão Đường. Uống rượu? Đương nhiên, đến quán bar không uống rượu chẳng lẽ đến ngủ sao? Ách, được, được, em biết rồi, em chờ anh. Bye bye.”

“Là Đoàn tiên sinh sao?” A Ken giống như khẳng định hỏi.

“Đúng.” Thời Mễ Mễ cười, gật đầu, cầm lấy ly rượu uống một ngụm, hai ngụm, ba ngụm, một ly rượu liền bị cô uống hết. “Thêm một ly nữa.” Cô đem cái ly không đẩy về phía trước cho a Ken. Bởi vì học trưởng sẽ đến đón cô, cô uống đến say chết cũng không sao.

“Một ly nữa cô sẽ say mất, Thời tiểu thư.” A Ken làm hết trách nhiệm khuyên cô.

“Không sao, học trưởng của tôi sẽ đến đón tôi.” Thời Mễ Mễ toét miệng cười nói, rõ ràng đã say 7 phần, bởi vì mỹ nữ như cô bình thường sẽ chỉ che miệng cười, toét miệng cười rất không thục nữ, lúc cô tỉnh táo tuyệt đối sẽ không làm như vậy.

“Đoàn tiên sinh tuy là học trưởng của cô, nhưng cũng là một người đàn ông.” A Ken nhắc nhở cô.

“Tôi biết anh ta là một người đàn ông nha, hơn nữa còn là loại đàn ông bề ngoài rất, rất đẹp trai, đáng tiếc anh ta không có tiền.” Thời Mễ Mễ chống cằm nghiêng mặt nói.

A Ken nhịn không được trợn hai mắt, cô thế nhưng nói Đoàn tiên sinh không có tiền?! Có nhầm không vậy, tuần trước tạp chí kinh tế tài chính mới bình chọn đoàn tiên sinh là người đàn ông thứ ba trong 10 người đàn ông độc thân kim cương xuất sắc nhất, nếu như cậu ta nhớ không nhầm, giá trị con người đoàn tiên sinh ít nhất cũng 500 triệu trở lên, mà cô thế nhưng lại nói anh ta không có tiền? Rốt cuộc là cô không biết rõ tình huống vẫn là 500 triệu trong mắt cô thật sự không được xem là cái gì?

Nhịn không được, cậu ta xoay người đi vào căn phòng phía sau, đem quyển tạp chí kinh tế tài chính kia mở ra, hơn nữa mở đến trang giới thiệu về Đoàn Dục Thần đặt trước mặt cô.

“Đây là cái gì?” Thời Mễ Mễ chớp chớp đôi mắt say rượu, cố gắng muốn nhìn rõ cái gì đen đen trắng trắng trước mặt giống như một quyển sách. Tại sao cô giống như nhìn thấy một gương mặt vui vẻ rất, rất quen thuộc trên đây. A, hình như là học trưởng a!

“Tạp chí kinh tế tài chính.” A Ken nói.

“Tấm ảnh này hình như là học trưởng của tôi.” Thời Mễ Mễ chỉ vào tấm hình trên tạp chí, cười khanh khách nói.

“Không phải là hình như, anh ta chính là Đoàn tiên sinh.” Không chịu nổi việc cô từ đầu đến cuối chỉ chú ý đến tấm hình kia, a Ken đưa tay chỉ vào 5 chữ lớn bên cạnh tấm hình, “Nhìn chỗ này một chút.” Cậu ta nói.

“Thân…ân…5…” cô mơ mơ màng màng cố gắng đọc ra hai chữ trong đó.

“Giá trị con người 500 triệu.” A Ken lần nữa nhịn không được thay cô đọc ra những chữ đó, sau đó mắt không chuyển thái độ phản ứng trên mặt cô.

Di? Không có phản ứng?

“Bụp!” Đầu của cô đột nhiên gục xuống, bụp một tiếng đụng vào quầy rượu, tiếp đó say rượu nằm bất động.

Không, người phục vụ a Ken lập tức thay đổi kết luận lúc trước, cô không phải là không có phản ứng mà là say rồi. Người phụ nữ thật sự là….

********

“Uhm___”

Một tiếng rên khẽ đến từ trên cái giường rộng lớn dưới lớp chăn lông dê, một cánh tay thon dài trắng muốt từ trong chăn vươn ra, ở bên cạnh giường tùy ý tìm mấy thứ, sau khi tìm không thấy thứ cần tìm, một cái đầu xinh đẹp mang theo thái độ ngỡ ngàng mới từ trong chăn chui ra.

Cô đầu tiên là nhìn về hướng lúc nãy mới tìm đồ, sau đó mới quay đầu nhìn về phương hướng quen thuộc, nhưng bốn phía lại không phải vô cũng quên thuộc, lại dần dần nhớ lại tất cả mọi chuyện tối qua.

Ai, cô đang ở nhà học trưởng.

Quay đầu hìn về phía bên kia cái giường, quả nhiên ở đầu kia tìm thấy thứ cô cần tìm__đồng hồ báo thức, nhưng cô không nghĩ đến bản thân khi tỉnh lại đã gần giữa trưa.

Bên ngoài cửa phòng một mảnh yên lặng, lần nào cô đến làm phiền cũng đều giống như vậy, cho dù là ngày đó là ngày nghỉ cũng không ngoại lệ.

Không cần nghĩ không cần hỏi, vị học trưởng mê công tác kia của cô nhất định lại đến công ty tăng ca rồi, thật sự là một tên ngốc không biết nghỉ ngơi là gì!

Nằm ở trên giường trừng mắt nhìn trần nhà đến ngây người, loại phóng túng này không ngờ lại thật sự vô cùng hưởng thụ, đương nhiên, điều kiện trước tiên là nếu như cái bao tử của cô không tại lúc này đói đến nổi ùng ục kêu lên.

Khẽ than nhẹ một tiếng, Thời Mễ Mễ ngồi dậy bước xuống giường, tiếp đó đi vào phòng tắm trong phòng dành cho khách, sau khi tắm rửa thơm tho mới lấy khăn tắm quấn quanh người đi ra khỏi phòng tắm tìm đồ ăn.

Đi đến nhà bếp mở tủ lạnh ra nhìn, ai, ngoại trừ mấy lọ đồ uống, gần như trống rỗng.

Lại đi đến bên cạnh bàn bếp, nhón chân mở tủ quầy trên đầu ra nhìn, ai, ngay cả mì ăn liền cũng không nhìn thấy nửa gói.

Bên dưới cái bàn trong phòng khách? Chắc là có một ít kẹo, bánh bích-quy gì đó…, có thể để cho cô lót bụng chút?

Cô đi đến phòng khách, khom lưng thò đầu nhìn vào bên dưới cái bàn phía trước ghế sô pha, lại bởi vì vậy làm cho cái khăn tắm quấn dưới nách bị tuột ra, rơi xuống trước ngực. Cô khẽ kéo một cái, không quá để ý tiếp tục tiếp tục bò ở trên sàn lục lọi nhìn đồ vật dưới cái bàn.

Dù sao trong nhà cũng chỉ có một mình cô, cho dù muốn cô cả người trần trụi cô cũng dám.

Suy nghĩ mới như vậy lướt qua đầu, không nghĩ đến phía cửa lớn lại đột nhiên truyền đến âm thanh mở khóa cửa, Thời Mễ Mễ trong nháy mắt mở to hai mắt, nhanh như chớp nhảy lên, lại không cẩn thận đạp lên khăn tắm vừa mới bị rớt ra, a lên một tiếng, cô đầu tiên là eo bị va phải, sau đó ngã sấp trên sàn.

“Xảy ra chuyện gì?”

Đoàn Dục Thần ở ngoài cửa nghe thấy tiếng kêu trong phòng, lập tức dùng tốc độ nhanh nhất xông vào trong, lại trong một giây bị cảnh sắc tươi đẹp trước mắt làm cho ngây người tại chỗ.

“Hỗn đản, anh còn nhìn! Nhanh đóng cửa lại!” Thời Mễ Mễ cả gương mặt đỏ lên giống như sắp nổ tung, nhanh chóng cầm lấy khăn tắm che đi vị trí quan trọng trên người mình kêu lên nói.

Đoàn Dục Thần giật mình, sau khi nhanh chóng bỏ lại một câu “Xin lỗi”, xoay người, phanh một tiếng, liền đóng cửa lại đem chính mình nhốt ở bên ngoài.

Thịch! Thịch! Thịch! Anh đè tay lên ngực, đề phòng trái tim của mình đập nhanh quá mà không cẩn thận rớt ra ngoài.

Ông trời, anh sao có thể may mắn như vậy…ách, không phải, sai rồi, anh sao có thể như vậy…như vậy…xong rồi, ngoại trừ hai chữ may mắn, anh hoàn toàn không tìm được từ nào khác để hình dung việc vừa mới xảy ra.

Trời biết anh yêu thầm học muội vạn nhân mê này cũng đã hơn 10 năm, ngoại trừ nhiệm vụ thỉnh thoảng lúc cô uống rượu, phụ trách đưa cô về nhà, ôm cô đặt lên giường mới có cơ hội hơi hơi gần gũi cô một chút, hai người bọn họ ngoài trừ quan hệ học trưởng và học muội thì không có gì khác, nhưng là lúc nãy…ông trời, không thể tưởng tượng, cứ tiếp tục nghĩ đến anh nhất định sẽ bởi vì không thỏa mãn dục vọng mà chết bất đắc kì tử.

“Học trưởng?” Giọng nói của cô từ trong cửa truyền ra.

“Anh ở đây.” Làm thông yết hầu, anh lên tiếng nói.

“Anh đi vào được không?”

Tại sao trong giọng nói của cô phảng phất giống như có chút đau đớn?

“Anh vào đây.” Thông báo trước một tiếng, sau đó mới đẩy cửa đi vào, lại một lần nữa, Đoàn Dục Thần bị cảnh tượng trước mặt làm cho ngây người tại chỗ. Cô thế nhưng vẫn duy trì tình trạng lúc nãy giống như lúc anh bước ra ngoài, nửa thân trần nằm trên sàn bên cạnh cái sô pha trong phòng khách.

“Đóng cửa lại được không?” Thời Mễ Mễ đau khổ nói, nhưng sắc mặt vẫn như cũ đỏ bừng.

Đoàn Dục Thần do dự nhìn cô. “Em…”

“Cái eo của em giống như bị trật, rất đau!” Đau quá nhịn không được nước mắt nhẹ nhàng rơi xuống từ khóe mắt của cô.

Nghe vậy, Đoàn Dục Thần đột nhiên mở to hai mắt, sau khi đóng cửa lại dùng tốc độ nhanh nhất đi đến bên cạnh cô.

“Sao vậy? Em bị trật chỗ nào, rất đau sao? Có thể tự mình đứng lên không?” Chân mày anh nhíu chặt, vẻ mặt lo lắng hỏi.

Thời Mễ Mễ lắc đầu, càng đau đớn hơn, nước mắt từ khéo mắt cô rơi xuống. Hu hu hu, thật sự rất đau.

Đoàn Dục Thần nhìn cô nửa người trần trụi, chỉ do dự một giây liền duỗi hai tay, một tay vòng qua dưới cái nách trần của cô, tay kia lại ôm dưới đầu gối cô.

“Anh sẽ chầm chậm ôm em lên, nếu đau liền nói cho anh biết.” Anh nói với cô, sau khi cô rưng rưng nước mắt gật đầu, bắt đầu hành động.

“A!”

Anh mới dùng sức một chút, cô liền sợ hãi kêu thành tiếng, dọa anh lập tức giảm sức ở hai tay, vẻ mặt lo lắng nhìn cô.

“Rất đau phải không?”

Cô cắn môi gật đầu.

“Nhưng em không thể nằm mãi trên sàn, nhất định phải đứng dậy mới được.” Anh dịu dàng nói với cô, “Chịu đựng một chút được không?”

Cô không trả lời, trực tiếp vươn tay ôm lấy cổ anh, dùng hành động nói với anh “Làm đi, em chuẩn bị tốt rồi.”

“Chịu đựng một chút.” Đoàn Dục Thần hít sâu một hơi nói, tiếp theo liền bất ngờ dùng sức đem cô từ trên mặt sàn ôm lên.

“A!” Thời Mễ Mễ đau quá sợ hãi kêu lên, 5 ngón tay ở trên gáy của anh lập tức bấm vào trong thịt.

Chân mày Đoàn Dục Thần hơi hơi nhăn lại, nhanh chóng đi về phía phòng của khách, đương nhiên, lúc đặt cô ở trên giường lại là một sự giày vò đau khổ khác.

Thời Mễ Mễ đau đến nổi không ngừng hô hấp, nước mắt càng là nén không được không ngừng chảy ra từ đôi mắt đã chuyển sang màu đỏ của cô.

Hu hu hu, rất đau! Trong cuộc đời này của cô cũng chưa từng là qua việc xấu gì, vì sao ông trời muốn trừng phạt cô như vậy? Chẳng lẽ là bởi vì cô hẹn hò với người đàn ông đã có gia đình sao? Thế nhưng từ đầu đến cuối cô căn bản là không biết đối phương là người đã có gia đình, muốn trừng phạt cũng nên trừng phạt tên hỗn đản đã lừa dối cô chứ? Hu hu hu, đau quá đi.

“Anh nhất định phải đem em đi khám bác sĩ.” Nhìn thấy cô bởi vì đau mà khóc đến nổi hai mắt sưng húp, chân mày Đoàn Dục Thần nhíu chặt, nghiêm túc nói.

Thời Mễ Mễ đau đến nổi không thể trả lời.

“Em có thể tự mặc quần áo không?” Anh hỏi, lúc không nhận được câu trả lời của cô anh lại hỏi lại một lần nữa. “Mễ Mễ, em có thể tự mình mặc quần áo không?”

Cuối cùng cô nhìn anh tiếp theo khó khăn lắc đầu. Nước mắt liên tục chảy xuống từ khóe mắt của cô làm cho cô càng trở nên xinh đẹp động lòng người.

Đoàn Dục Thần đấu tranh nhìn cô, anh biết nếu như muốn đưa cô khám bác sĩ đầu tiên nhất định phải giúp cô mặc quần áo nhưng ông trời ơi, anh làm sao đây?

“Mễ Mễ, anh phải mặc quần áo cho em.” Anh hít một hơi thật sâu, bình tĩnh nói với cô.

Thời Mễ Mễ đang nhắm mắt lại vì quá đau gật đầu đồng ý.

Trong phòng đột nhiên trở nên im lặng, im lặng đến nỗi giống như một cây kim rơi xuống đất cũng có thể nghe thấy âm thanh. Đoàn Dục Thần lần nữa nghe thấy tiếng tim đạp mãnh liệt của mình một cách rõ ràng, thịch! Thịch! Thịch!

“Học trưởng, em rất đau, động tác của anh có thể nhanh một chút được không?” Mở to mắt nhìn thấy anh vẫn đang đứng tại chỗ không hề nhúc nhích, Thời Mễ Mễ nhịn không được khẽ rên một tiếng nói, trong lòng không biết vì sao muốn cười.

Thật sự là ngu ngốc a! Bình thường đàn ông gặp phải loại chuyện này, ai không sẽ nắm bắt cơ hội anh cứu mỹ nhân này thật tốt, hơn nữa thừa cơ giở trò một phen, chỉ có vị học trưởng ngốc này của cô hiền lành đến nỗi khiến người khác phải thở dài, hèn chi anh đẹp trai như vậy, lại đường đường là phó tổng giám đốc một công ty nhà nước đến bây giờ vẫn độc thân một người.

“Anh đi lấy bộ đồ thoải mái đến.” Đoàn Dục Thần giật mình, xoay người nói, lúc đi đến cửa phòng, đột nhiên dừng lại một chút. “Mễ Mễ, đồ lót của em….” Anh xoay người nhìn cô, do dự không biết nói tiếp như thế nào.

“Anh cho em mượn, của em đã giặt rồi.” Đại khái biết biết anh đang nghĩ cái gì, Thời Mễ Mễ hơi đỏ mặt nói.

Đoàn Dục Thần ngây người, sắc mặt không nhịn được đỏ lên. Anh nhăn chóng gật đầu, xoay người quay về phòng lấy đồ.

Không đến một lát, anh mang theo một bộ đồ thoải mái, một cái áo ba lỗ, một underware mới đi đến phòng của khách. Cũng may anh còn có một cái underware mới chưa dùng đến có thể cho cô mượn, nếu không chỉ nghĩ đến cô mặc underware anh đã mặc qua, anh nhất định sẽ vì chảy máu mũi quá nhiều mà chết. Đương nhiên, cái này cũng không chứng tỏ cô mặc underware mới anh chưa mặc qua thì anh sẽ không có cảm giác, trên thực tế thân thể của anh sớm đã có phản ứng.

Ai, hi vọng cô không phát hiện ra điểm này, nếu không anh nhất định sẽ ngượng đến chết.

“Mễ Mễ, thử vươn hai tay lên được không?” Hít sâu một hơi, anh đi đến bên cạnh giường đầu tiên là lấy áo ba lỗ ra nói với cô. Chỉ cần trước tiên để cho hai cánh tay và đầu của cô xuyên qua cổ áo và tay áo, như vậy anh liền có thể nhắm mắt kéo áo xuống, như vậy cảnh xuân của cô sẽ không bị lộ ra ngoài.

Thời Mễ Mễ làm theo lời anh nói, bước đầu tiên thật sự dễ như trở bàn tay nhưng bước thứ hai lại bởi vì tư thế nằm của cô mà bị cản trở.

Đoàn Dục Thần bất đắc dĩ chỉ có thể mở to hai mắt, cẩn thận từng chút một đỡ cô dậy dựa vào mình trong tiếng rên đau đớn của cô, sau đó đem áo ba lỗ kéo xuống phủ lên tấm lưng tuyết trắng của cô. Vẫn giữ tư thế này, anh thừa cơ hội lần nữa mặc một cái áo thoải mái cho cô, tiếp theo đặt cô nằm lại trên giường, lại giúp cô mặc underware và quần vào. Toàn bộ quá trình, chỉ nhìn mồ hôi trên trán anh liền có thể biết sự khó khăn của nó. Hơn nữa, anh thật sự nhìn thấy hết của cô.

Sau khi mọi việc đã xong, hai người đều lộ ra một chút khó xử.

Đoàn Dục Thần lúng túng tất nhiên là vì bản thân đã nhìn thấy hết của cô, đối với cô có chút áy náy không biết phải làm sao nên cảm thấy lúng túng. Còn về phần Thời Mễ Mễ, cô lúng túng là bởi vì phát hiện bên dưới của anh đã căng cứng.

Thì ra vị học trưởng này của cô cũng giống những người đàn ông bình thường khác, đều có lúc kích động, thật sự khiến cho người khác bất ngờ.

Phút khó xử qua đi, thay thế bằng sự tò mò và thích thú vô tận, Thời Mễ Mễ ánh mắt không chuyển nhìn vị học trưởng mà cô quen biết đã hơn 10 năm, đột nhiên phát hiện nếu như đem bỏ mối quan hệ học trưởng học muội này qua một bên, đơn giản dùng ánh mắt phụ nữ nhìn đàn ông đến nói, vị học trưởng này của cô cũng không phải người đàn ông bình thường, hơn nữa ít nhất cũng được 9 phần trong tiêu chuẩn trung bình của cô.

Vừa đẹp trai, dịu dàng chăm sóc lại không lăng nhăng, ngoại trừ việc không có tiền hầu như không có khuyết điểm nào khác..

“Khụ!” Đoàn Dục Thần ho nhẹ một tiếng phá vỡ sự yên lặng bốn phía làm cho người ta nghẹt thở. “Chúng ta nên đến bệnh viện thôi.” Anh khom lưng cẩn thận từng chút một ôm cô từ trên giường lên.

Cảm giác đau nhức từ eo truyền lên làm cho Thời Mễ Mễ nhịn không được hơi co rúm lại, móng tay bấu vào cánh tay anh.

“Chịu đựng một lát thôi.” Anh nhăn mày nói.

Thời Mễ Mễ gật gật đầu, trên thực tế, bây giờ ngoại trừ những động tác quá mạnh, eo của cô cũng không giống lúc mới đầu đau buốt như vậy.

“Học trưởng, anh có bạn gái không?” Trên đường đi, cô buồn chán mở miệng hỏi.

“Không có, sao đột nhiên hỏi như vậy, em muốn giới thiệu cho anh sao?” Đoàn Dục Thần cúi đầu nhìn cô một chút, cho là cô muốn nói chuyện phiếm để dời đi sự chú ý vào cơn đau, liền thành thật trả lời, đồng thời cùng cô nói chuyện.

“Trong trí nhớ của em, hình như từ trước tới giờ anh không có bạn gái. Vì sao vậy?” Cô tò mò hỏi.

“Bởi vì anh có một cô bạn vô cùng phiền phức, luôn bất ngờ muốn anh đến đón, còn ở nhà anh qua đêm.” Anh nói đùa.

“Cho nên anh không phải không quen mà là không tìm được một người có thể bao dung anh có một người bạn tri kỉ là nữ?” Cô nhăn mày nói.

“Hoàn toàn chính xác.”

“Nói cách khác, là em hại anh không quen được bạn gái?”

“Uhm.”

“Vậy tội lỗi của em không phải quá lớn sao?”

“Nói không sai.”

Sau một hồi im lặng.

“Học trưởng?”

“Uhm?”

“Lúc nãy khi anh nhìn thấy cơ thể em, có phải cũng hưng phấn lên không?”

Cả người Đoàn Dục Thần đột nhiên chấn động, thiếu chút té ngã. Anh cúi đầu trừng cô, thái độ trên mặt không rõ là tức giận hay bối rối.

“Em có thể giữ cho anh chút mặt mũi, làm như không biết được sao?” Một lúc sau, anh cười khổ nói.

“Nếu như anh biết em từng một lần cho là anh là gay, anh sẽ không nói như vậy.” Cô nói.

“Cái gì?” Đoàn Dục Thần đột nhiên ngừng lại, ngạc nhiên cúi đầu trừng cô, “Gay?”

Cánh tay đang ôm lấy cổ anh của Thời Mễ Mễ, vỗ vỗ vai anh hai cái an ủi nói. “Yên tâm, bây giờ em tuyệt đối không hiểu lầm nữa, bởi vì sự thật đã chứng minh tất cả.”

“Anh nên nói tiếng cám ơn hay là anh rất vui mừng?” Sau khi trừng mắt nhìn cô một hồi, Đoàn Dục Thần cười khổ hỏi.

“Cám ơn lát nữa nói tiếp, anh trước tiên trả lời câu hỏi của em. Anh cương cứng đơn thuần là vì nhìn thấy thân thể trần trụi của phụ nữ mà hưng phấn, hay là bởi vì anh có một chút hứng thú nào đó với em?” Thời Mễ Mễ không làm người khác ngạc nhiên chết không buông tha tiếp tục hỏi.

“Mễ Mễ, để cho anh chút mặt mũi được không?” Đoàn Dục Thần nhịn không được rên rỉ cầu xin.

“Mặt mũi không thể làm cơm ăn, nhanh trả lời em.” Cô nũng nịu thúc giục.

“Eo của em không đau nữa sao?” Anh âm mưu thay đổi chủ đề.

“Đau, nhưng không đau giống lúc trước nữa. anh còn chưa trả lời câu hỏi của em.” Cô không chút buông tha.

Quen biết cô cũng không phải chuyện ngày một ngày hai, tự nhiên biết lúc cô nổi lên ngang bướng ngay cả 10 con bò cũng không kéo cô nhúc nhích được. Cho nên nếu anh thông minh, tốt nhất bây giờ nên trả lời câu hỏi của cô, nếu không đợi một lát cho dù đến bệnh viện, cô trước mặt bác sĩ, y tá những người thứ 3 kia cũng sẽ không xấu hổ không ngừng hỏi anh vấn đề này cho đến khi anh trả lời cô.

“Trước khi anh trả lời nói cho anh biết, đáp án của anh sẽ ảnh hưởng đến tình cảm của giữa chúng ta sao?” Anh hỏi.

Thời Mễ Mễ giống như suy nghĩ một hồi, thành thật gật đầu.

“Sẽ, nhưng em bảo đảm chỉ có tốt lên không xấu đi, tệ nhất chính là tiếp tục tình trạng như bây giờ.”

Đoàn Dục Thần nghi ngờ nhìn cô, muốn từ thái độ trên mặt cô tìm ra một chút manh mối, kết quả hoàn toàn không có gì. Rốt cuộc tốt và xấu trong lời nói của cô nên định nghĩa như thế nào, mà câu trả lời nào là theo khuynh hướng tốt, câu trả lời nào thì theo khuynh hướng xấu?

Ông trời, tự nhiên sao cô lại kiên quyết muốn lấy vấn đề nan giải này ra làm khó anh nha? Cũng không nghĩ đến 10 năm qua, anh vì cô tận tâm tận lực như thế nào, cô không đáp lại thì thôi còn làm khó anh như thế này. Thật sự đáng giận!

Thế nhưng cô đáng giận thế nào chỉ có như vậy, không hiểu tình cảm của anh là một tội, không nhìn ra điểm tốt của anh là một tội khác, mà đáng giận nhất, nhất, nhất vẫn là cô có nhiều bạn trai vô cùng, làm cho anh muốn nhân lúc cô không có ai mà tiến đến đều không có cơ hội.

Ai, bỏ đi, cái này có lẽ là kiếp trước anh nợ cô.

“Em đảm bảo?” Anh hỏi.

“Em đảm bảo.”

“Được rồi, đáp án là cái thứ hai.”

“Anh có tình cảm với em?” Thời Mễ Mễ vui mừng kinh ngạc nói, đây chính là điều mà cô hi vọng.

Học trưởng luôn luôn dịu dàng quan tâm chăm sóc cô, người lại anh tuấn phóng khoáng, chính là người vô cùng hoàn mỹ để chọn làm bạn trai. Tuy nói anh không có gia thế hiển hách, gia tài cũng bình thường, nhưng cô đã chịu đựng những người có tiền lời nói và suy nghĩ không giống nhau đủ rồi.

Có lẽ trời sinh đã định cô không có số làm thiếu phu nhân nhà giàu có, đã như vậy, cô sao có thể làm cho bản thân bỏ qua người đàn ông tốt như học trưởng đây?

Biết đâu có lẽ học trưởng mới là người chồng đã định kiếp này của cô.

“Học trưởng, anh nói thật sao? Anh không lừa em?” Cô chăm chú nhìn anh hỏi.

“Sự tự tin của em vừa nãy chạy đâu mất rồi?” Đoàn Dục Thần hơi mỉm cười trêu cô.

Thời Mễ Mễ không cười, lại nghiêm túc chưa từng thấy trịnh trọng nhìn anh.

“Học trưởng.” Cô kêu lên, “Anh nếu đã có tình cảm với em, chúng ta…” Cô đột nhiên hơi mỉm cười với anh, “Chúng ta nên hẹn hò thử xem không?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.