Vạn Nhân Mê

Chương 4: Chương 4




Hai người hằm hè đi vào phòng dành cho khách nơi Thời Mễ Mễ ở, đem mấy ngày này đi du lịch, đầy đủ có 10 quyển album lớn nhỏ mở ra trên giường, sau đó một bên lựa chọn ảnh, một bên so sức chịu đựng.

Thật ra trong lòng Thời Mễ Mễ biết rõ bản thân đã thắng ngay từ khi bắt đầu, bởi vì cho dù là so sánh thời gian ngủ tối hôm qua hay buổi trưa, thời gian ngủ của cô tất cả cũng gấp đôi Đoàn Dục Thần, càng đừng nói lúc nãy đi dạo là ai xách túi lớn túi nhỏ đi 5 tiếng đồng hồ.

Liếc Đoàn Dục Thần một cái ở bên cạnh rõ ràng tinh thần không tốt lại vẫn ép buộc chính mình nâng tinh thần lên, cô nhịn không được trong lòng bắt đầu cười trộm, xem ra lần cá cược này 10 phần chắc 9 là cô thắng rồi.

Yên lặng lựa chọn hình chụp, cô cố ý không nói chuyện với anh, để cho yên tĩnh làm chất xúc tác cho sự buồn ngủ bị anh cố nén lại.

Giống như ngủ gật một cái, Đoàn Dục Thần giật mình thật mạnh vội vàng mở to hai mắt, còn tự mình tát một cái.

“Hi!”

Nhìn thấy động tác tự tát mình của anh, Thời Mễ Mễ ở bên cạnh nhịn không được cười thành tiếng.

“Học trưởng, anh đừng liều chết chống đỡ nữa, thẳng thắn chịu thua đi ngủ không phải tốt sao?” Cô chế giễu nói.

“Anh cảm thấy tấm hình này không tệ.” Không để ý sự trêu chọc của cô, Đoàn Dục Thần chìa tay tùy tiện chỉ một tấm hình trong một cuốn album nói, ngoại trừ để chứng minh với cô mình không buồn ngủ, cũng muốn thảo luận với cô, trò chuyện, tránh cho hắn thật sự ngủ đi mất.

Thời Mễ Mễ liếc anh một cái, sau khi không có chút dị nghị nào nói một câu OK liền trực tiếp đem tấm hình anh chỉ kia lấy ra, đặt vào trong đống hình đang xem xét. Cô mới không bị lừa đâu!

“Vậy tấm hình này thì sao, em thấy thế nào?” Anh lại tiếp tục không ngừng mở miệng hỏi, làm sao biết được cô lại ân hừ một tiếng, liền không nói gì, tiếp tục yên yên lặng lặng, không nói một tiếng nhìn hình chụp của cô.

Cô nhất định biết mục đích của anh mới cố ý duy trì phẩm chất cao nhất__im lặng để giúp anh đi vào giấc ngủ, thật sự đáng giận! Nhưng đừng cho là anh sẽ dễ dàng đầu hàng như vậy.

“Anh muốn uống coffee, em có muốn một cốc không?” Vươn vai, nhìn xem tinh thần của mình có thể hơi nâng lên một chút được không, anh đứng lên hỏi, mục đích vẫn là muốn dụ cô mở miệng, nhưng____

Sau khi Thời Mễ Mễ nhìn anh một cái, lắc lắc đầu quyết định tiếp tục kế sách im lặng của cô.

Theo như cô biết, học trưởng luôn có thói quen uống coffee, mà người thích uống coffee muốn dựa vào coffee để nâng cao tinh thần không khác gì đang nằm mơ. cô ngược lại muốn nhìn xem anh sẽ dùng phương pháp kéo dài nào để tiếp tục liều chết chống đỡ.

Đoàn Dục Thần cụt hứng quay lại giường ngồi, bởi vì anh biết anh uống coffee không những không nâng cao tinh thần ngược lại sẽ khiến mí mắt của chính mình rủ xuống, rất mệt mỏi.

“Cái này không công bằng.” Anh nhìn cô chằm chằm mở miệng nói.

Cô vẫn chỉ nhìn anh một cái mà im lặng không lên tiếng.

“Trưa qua em có ngủ trưa mà anh không có, còn nữa, tối hôm trước anh lái xe em lại đang ngủ, mà lái xe rất tồn tinh thần.” Anh liên tục nói ra hai lý do, nhìn thấy cô vẫn chỉ là nhướn mày mà không mở miệng, chỉ có thể tiếp tục không ngừng đem mấy ngày này sức khỏe của hai người hao phí không giống nhau từng cái từng cái liệt kê ra. “Tối qua lúc dạo phố, mọi thứ đều là anh xách. Ngày hôm trước ra ngoài biển Hoa Liên xem cá voi, lúc em bị say tàu là do anh chăm sóc, lúc xuống thuyền cũng là anh ôm em xuống. Sau đó ngày hôm kia lúc chơi bowling, em chỉ chơi có một ván, thời gian còn lại đều nhìn anh chơi.” Đôi tình nhân ở đường ném bên cạnh, người con trai không ngừng liếc trộm cô, làm cho bạn gái ăn nhiều giấm chua, nổi bão tại trận, mà đầu sỏ gây tội là cô lại nhìn bọn họ cãi nhau đến thích thú. “Còn có…”

“Học trưởng, anh đừng nói nữa, em đầu hàng nhận thua được không? Anh nhanh đi ngủ đi.” Nhìn biểu hiện của anh vừa ngáp vừa cố gắng nhớ lại, Thời Mễ Mễ cuối cùng nhịn không được lắc đầu ngắt lời anh.

Phật tranh một nén nhang, người giành một tiếng nói. Đoàn Dục Thần mới không cần người khác bố thí giải nhất đâu.

“Anh còn chưa muốn ngủ.” Anh kiên định nói.

“Vậy anh vì sao luôn ngáp?” Cô nhướng mày.

“Em biết ngáp cũng không chứng tỏ buồn ngủ, cũng có khả năng nguyên nhân là bởi vì CO2 trong không khí quá nhiều.”

“Cho nên ý anh muốn nói là trong phòng em CO2 quá nhiều?”

“Có khả năng.” Đoàn Dục Thần mở to mắt gật đầu nói nhảm.

“Được, vậy chúng ta đến phòng anh đi.” Thời Mễ Mễ quyết định nói, cũng lập tức bắt tay vào thu dọn hình chụp rải rác trên giường và album.

“Vì sao nhất định phải vào phòng, phòng khách không được sao?” Đoàn Dục Thần đột nhiên nhăn mày lại, anh lo lắng vào phòng anh ý chí của anh có thể sẽ trở nên càng yếu hơn.

“Mặt giường lớn hơn mặt bàn.” Thời Mễ Mễ nhanh chóng trả lời anh. Cô bước xuống giường, ôm album xếp thành chồng lên, sau đó nhìn về phía anh đang ngồi im trên giường không nhúc nhích, cười như không cười mở miệng: “Đi thôi, học trưởng?”

“Nhất định là em cố ý.” Đoàn Dục Thần nhìn cô chăm chú, lẩm bẩm nói nhỏ.

“Anh nói cái gì?” Cô tò mò đi đến gần anh hỏi, lại một chút không cẩn thận vấp phải một quyển album lớn không biết rớt xuống khi nào, toàn bộ cơ thể mất trọng tâm ngã về anh.

“A!”

“Cẩn thận____á!”

Cảm giác bị người đụng phải còn đỡ, nhưng nếu bị một người ôm một đống những thứ có góc có cạnh đụng phải, cảm giác đó thật là thảm. Đoàn Dục Thần đau đến nổi hít vào một hơi, chắc chắn ngực của mình bị thương rồi.

“Xin lỗi, học trưởng, anh không sao chứ?” Thời Mễ Mễ vội vàng chống thân thể lên, đem toàn bộ đống album đập trên ngực anh đẩy ra.

“Tinh thần tốt lên không ít.” Đoàn Dục Thần nói đùa, nhưng hàng chân mày nhíu chặt lại không một chút thả lỏng, thái độ trên mặt xem ra vẫn đang đau đớn.

Thời Mễ Mễ mím chặt đôi môi đỏ mọng, không nói câu thứ hai lập tức hành động cởi ra áo ngoài của anh kiểm tra ngực anh.

Nếu như không phải cô dùng cách mở quyển album mới xem được một nửa ra để đậy những quyển album khác, thay cô cản bớt lực va đập của những album góc cạnh kia, cô cô nhất định sẽ đau đến rơi nước mắt, bởi vì cho dù quyển album mở ra kia thay cô cản được đại đa số lực đập, ngực cô vẫn cảm thấy đau, càng đừng nói đến anh trực tiếp bị đụng trúng.

“Anh không sao____” Đoàn Dục Thần cố ngăn cản cô, lại bị cô ngăn lại.

“Để em xem.”

Trên bờ ngực rộng rãi, không một chút tì vết một mảng hồng hồng, trong đó có mấy chỗ thậm chí đã hiện lên hơi đỏ đậm, có dấu vết bị tụ máu. Chân mày Thời Mễ Mễ nhanh chóng nhíu chặt căng, tự nhiên vươn tay sờ nhẹ lên ngực anh.

Đoàn Dục Thần đột nhiên chấn động giống như bị điện giật, anh nhanh chóng nắm chặt tay cô.

“Rất đau sao?” Thời Mễ Mễ cho là mình đụng đến làm vết thương của anh đau, vội vàng ngẩng đầu hỏi, lại rơi vào trong đôi mắt sâu thẳm hiện lên ngọn lửa dục vọng nóng rực dâng trào.

Đoàn Dục Thần nhìn cô thật lâu, lại nhẹ nhàng buông tay cô ra. “Tạm thời cách xa anh một chút.” Anh nói rất nhẹ rất dịu dàng.

Thời Mễ Mễ không chớp mắt nhìn biểu hiện kìm chế trên mặt anh, sau đó nghi ngờ đem ánh mắt đi xuống đến nơi căng cứng giữa hai chân anh. Cô không kìm chế được đỏ lên hai gò má, nhưng trong đôi mắt dịu dàng lại hiện lên một chút nghịch ngợm và bông đùa, cánh tay mềm mại không xương của cô lại vuốt lên ngực anh lần nữa.

“Học trưởng, em muốn giúp anh kiểm tra___” Bàn tay cô trong chớp mắt lại bị bắt rời khỏi ngực anh.

“Đừng quậy!” Anh nghiêm túc nói, ánh mắt có chút kinh người.

“Em chỉ muốn giúp anh kiểm tra vết thương, nào có quậy gì đâu?” Thời Mễ Mễ chu lên đôi môi đỏ nói, âm mưu chính là muốn quậy anh. Bởi cô biết vì chỗ đau trên eo cô, anh căn bản là sẽ không đối với cô làm cái gì___trước đây có mấy lần hôn nhau thiếu chút nữa nhóm lên lửa đạn, đều vì sức kìm chế hơn người của anh biến nguy thành an, chắc chắn lần này cũng không ngoại lệ.

Đoàn Dục Thần trừng mắt nhìn cô chu lên môi đỏ cám dỗ, cảm giác rõ ràng thân dưới của mình làm loạn càng ngày càng dữ dội.

“Đến phòng khách đi.” Anh đã chỉ còn sót lại một chút sự kiềm chế, nghẹn lời lần nữa mở miệng.

“Không cần, em muốn xác định vết thương của anh trước____”

Anh đột nhiên kéo cô xuống, dùng sức hôn cô.

Thời Mễ Mễ sững người một chút, lập tức ngọ nguậy tìm cho mình một tư thế và vị trí thoải mái hơn tiếp nhận nụ hôn của anh.

Cái này hoàn toàn là một nụ hôn vượt giới hạn, nóng bỏng, chiếm hữu, triền miên, hơn nữa mô phỏng theo động tác giao hoan của nam nữ, nhanh chóng và mạnh mẽ ra vào, va chạm đến nổi toàn thân cô rã rời không còn chút sức lực, hồn vía đều không còn.

Quần áo không biết bị cởi ra khỏi người từ lúc nào, lộ ra da thịt như tuyết mê người của cô.

Anh không chút đấu tranh, đầu hàng khuất phục trước sự mê hoặc, hôn lên da thịt như tuyết của cô, theo đường cong đi xuống cho đến khi mút lên nụ hoa hồng hồng của cô.

Lửa đang thiêu đốt.

**********

Ánh sáng của ly rượu mê hoặc mọi người, quán bar tối nay không bao giờ vắng lặng.

Từ sau đêm đó hai người đốt lửa súng đạn, Thời Mễ Mễ tự động bỏ lệnh cấm, lại trở về cuộc sống về đêm nhiều màu nhiều sắc trước đây của cô. Đoàn Dục Thần không phải không có dị nghị mà tại lúc cô công bằng đem việc cô ‘vận động kịch liệt’ đều không sao ra làm lí do, anh há miệng mắc quai không biết bản thân còn có thể nói cái gì.

Anh nha, hoàn toàn là tự làm tự chịu.

“Đừng làm ra bộ mặt đau khổ, đến đây, học trưởng, cùng em khiêu vũ đi!” Ngồi ở trên ghế lắc lư vẫn không cảm thấy thỏa mãn, Thời Mễ Mễ đột nhiên nhảy xuống khỏi cái ghế chân cao bên cạnh quầy rượu, lôi kéo Đoàn Dục Thần đã liên tục hối hận 3 đêm liền, hưng phấn nói.

“Mễ Mễ, em đã đồng ý với anh, tạm thời không ra sàn nhảy, em quen rồi sao?” Đoàn Dục Thần nhăn mày, dễ dàng đổi lại thành anh nắm tay cô.

Thời Mễ Mễ sững người, trong nhắt mắt chu lên đôi môi đỏ mọng. Xong rồi, cô quá mức hào hứng thế nhưng quên mất học trưởng không phải đến chơi cùng cô mà là đến làm người giám sát của cô.

“Học trưởng….” Đôi mắt quyến rũ hiện lên ánh sáng mềm mại, cô nũng nịu dựa vào anh nói, lại bị anh một mực ngăn chặn.

“Em đã đồng ý với anh.” Đoàn Dục Thần cứng rắn nói. để cô đến quán bar lắc lư theo nhạc đã khiến anh hối hận muốn chết, sao anh có thể để cho cô thật sự lên sàn nhảy đây? Anh tuyệt đối không thể thỏa hiệp.

“Chỉ nhảy một bản thôi được không?” Cô thương lượng hỏi.

“Không được.” Anh không chút thả lỏng.

“Học trưởng…”

“Em đã đồng ý với anh.” Anh cúi đầu xuống, nhìn người con gái muôn phần quyến rũ đang dựa vào anh nói.

Cặp môi đỏ mọng của Thời Mễ Mễ vô tình càng ngày càng chu lên, mà những người đàn ông hâm mộ cô ở xung quanh nước miếng cũng càng nuốt càng nhanh.

“Anh nói là tạm thời, hôm qua, hôm trước em đã tuân thủ, hôm nay…”

“Hôm nay cũng trong phạm vi tạm thời.”

“Như vậy ngày mai thì sao?”

“Ngày mai cũng như vậy.”

Chân mày của Thời Mễ Mễ nhanh chóng nhăn lại.

“Bao nhiêu cái ngày mai, chẳng lẽ mỗi một cái ngày mai cũng đều như nhau nằm trong phạm vi tạm thời của anh sao?” Cô dịu dàng kháng nghị.

“Anh sẽ xem xét tình huống.”

“Xem như thế nào?”

“Tóm lại anh sẽ xem là được rồi, em không cần quan tâm.”

“Em làm sao có thể không quan tâm, nếu như anh âm mưu muốn cấm em đủ 3 tháng, như vậy chẳng phải em không có cửa khiếu nại sao?” Nói xong, cô đột nhiên cười một tiếng vô cùng quyến rũ, sau đó hơi hơi nhón mũi chân dựa vào anh, cũng ở bên tai anh thổi hơi thì thầm nói: “Học trưởng, em cho là đêm kia anh đã khẳng định rồi.”

Mặt Đoàn Dục Thần nóng lên, nhanh chóng đẩy cô cách ra một chút. Anh cúi đầu nhìn cô, trên mặt toàn bộ đều là biểu hiện hết cách không biết nên đối với cô như thế nào mới tốt.

“Hay là, ” Cô hướng anh chớp chớp hàng lông mi thật dài, sau khi liếm nhẹ môi dưới mới trêu chọc nhỏ giọng hỏi: “Học trưởng muốn xác định lại lần nữa?”

Đoàn Dục Thần đột nhiên nhịn không được hít vào một hơi, ánh mắt trở nên thâm trầm.

“Mễ Mễ, đó là ngoài ý muốn, em___”

“Lần thứ nhất là ngoài ý muốn, vậy lần thứ hai thì sao? Em còn nhớ____” Cặp môi đỏ của cô đột nhiên bị chặn lại.

“Mễ Mễ, đừng quậy.” Anh không biết làm sao kêu lên nói, giọng nói nhịn không được trở nên khàn và nhỏ.

“Ai quậy với anh, em rất thành thật.” Cô lấy tay anh ra, nghiêm túc thanh minh: “Học trưởng, bỏ lệnh cấm em khiêu vũ, hoặc là____”

“Không được, về chuyện này anh đã nói qua không chỉ một lần, anh tuyệt đối sẽ không nhượng bộ.” Anh cương quyết ngắt lời cô.

“Anh ngay cả lời cũng không nghe em nói xong?” Thời Mễ Mễ có chút bất mãn bĩu môi, sau đó lại đột ngột cười lên, cười đến nổi Đoàn Dục Thần có chút lo lắng bất an.

“Được rồi, một không được vậy hai thì sao?” Cô nói.

“Cái gì một, hai?” Anh đề phòng hỏi, mà cô lại đột ngột cười với anh một cái.

“Một chính là bỏ lệnh cấm để em khiêu vũ, nhưng anh đã nói không được, còn về hai thì,” Cô đột nhiên dựa vào anh, bất ngờ hôn anh một cái, sau đó mới dùng cự ly gần 4 mắt nhìn nhau, chậm rãi nói: “Đương nhiên chính là để cho anh xác định lại lần nữa cái thứ nhất đó.”

Đoàn Dục Thần không kịp đề phòng hô hấp trở nên nặng nề.

“Mễ Mễ!” Anh vươn tay nắm chặt vai cô muốn nói gì đó, lại vì cô mặc váy hở vai mà lộ ra da thịt láng mịn, nhanh chóng rút tay về, sau đó đầu óc trở nên hoàn toàn trống rỗng.

Anh còn nhớ rõ cái cảm xúc mà da thịt toàn thân trên dưới của cô gây ra, cho dù là sờ lên, hôn lên, mút lên, liếm lên đều mịn màng nõn nà, khiến cho người say mê…..Trời a, anh đang nghĩ cái gì vậy?!

“Đến đây, học trưởng.” Cô lùi về sau một bước, kéo anh nói.

Đoàn Dục Thần trừng mắt nhìn cô, suy nghĩ không kiềm chế được hiện lên hình ảnh thân thể mê người của cô.

“Anh nghĩ nếu chúng ta mượn lão Đường phòng nghỉ của nhân viên, anh ta có đồng ý không?” Cô nháy mắt, mềm mại quay đầu hỏi.

Đoàn Dục Thần im lặng ngừng lại, nghẹn họng trừng mắt nhìn cô.

“Em mượn phòng nghỉ của nhân viên là gì?” Giọng nói của anh giống như đang bị người khác bóp chặt yết hầu.

“Đương nhiên là để cho anh xác định.” Cô trêu chọc nũng nịu trừng anh một cái.

Đoàn Dục Thần giật mình thiếu chút nữa giật tay cô ra. Anh trừng cô.

“Chúng ta trở về nhà!”

“Thế nhưng em muốn khiêu vũ, sau khi trở về nhà xác định lại chạy lại. E là quán bar đã đóng cửa nghĩ rồi.” Thời Mễ Mễ làm như do dự, “Hay là, chúng ta vào trong xe ở bãi đỗ xe đi?”

Đoàn Dục Thần dường như bị sặc.”Em….”

“Nhưng em phải nói trước, em chưa từng làm chuyện này trên xe, chỉ xem trong phim, anh….”

“Ngậm miệng!” Đoàn Dục Thần cuối cùng nhịn không được nghiến răng kêu lên.

“Sao vậy?” Cô chớp chớp mắt, một chút không cẩn thận lộ ra tia sáng đùa giỡn trong mắt.

Đoàn Dục Thần nãy giờ vẫn trừng mắt nhìn cô chăm chú nhìn thấy vậy.

“Em cố ý.” Anh tố cáo.

“Cố ý cái gì?” Cô cười ngây thơ, thái độ vô tội và hồn nhiên.

Đoàn Dục Thần vừa bực mình vừa buồn cười trừng cô, thật sự không biết nên làm sao với cô mới tốt. Người phụ nữ này, từ sau khi phát hiện anh rất dễ chọc lúc nào cũng bất ngờ tìm mấy câu ám muội đến trêu đùa anh. Chẳng lẽ cô không biết đàn ông không chịu được trêu chọc sao? Đặc biệt là khi đụng đến người phụ nữ dịu dàng đáng yêu như cô vậy, cả người tràn đầy sự quyến rũ mê hoặc.

Hẳn là nên giáo huấn cho cô một chút, miễn cho cô cứ xem anh là mèo bệnh.

Ánh mắt lóe lên, anh đột nhiên vươn tay ôm lấy eo cô, kéo cả người dựa vào người anh, lại đặc biệt đứng thẳng để cho cô cảm nhận được vị trí kích động dưới thân anh.

“Cố ý trêu chọc cho anh máu huyết sôi sục.” Anh cúi đầu, ách tiếng nói nhỏ bên tai cô.

Không ngờ đến anh đột nhiên lại có hành động lớn mật như vậy, Thời Mễ Mễ đột ngột ngơ ngác, tim đập không khống chế được tăng nhanh lên.

“Học trưởng….” Cô có chút lắp bắp, cảm nhận được sự kích động của thân thể anh rõ ràng. Anh sao….Ông trời, xung quanh nhất định có rất nhiều người đang nhìn bọn họ đi?

“Rất muốn khiêu vũ phải không?” Anh nở một nụ cười gian tà với cô, “Được, anh giúp em.”

“Học….học trưởng?” Cô há hốc mồm, ngu ngơ bị anh kéo lên sàn nhảy.

Những bước nhảy bình thường của hai người lại ám muội đến nổi khiến cho toàn bộ mọi người đang chăm chú nhìn họ máu huyết đều sôi lên, kích động thiếu chút nữa xịt máu mũi.

Đoàn Dục Thần ôm Thời Mễ Mễ khiêu vũ trên sàn nhảy, bọn họ tiến trước lùi sau xoay xoay, bước chân không ngừng di chuyển, chỉ có một nơi không động đó chính là vị trí nơi eo hai người dính sát vào nhau.

Thật ra nói không di động cũng không chính xác, trên thực tế chúng cũng chuyển động theo mỗi một bước nhảy, nhưng chỉ là dán vào nhau, ma sát ám muội.

Đây nhất định là một loại giày vò, một loại giày vò hỗn hợp giữa khoái cảm cao độ và hưởng thụ, Đoàn Dục Thần gần như muốn rên rỉ. Thân thể của cô mềm mại như vậy, mùi hương cơ thể mê người như vậy, còn có phản ứng kia chân thật như vậy……Trời a, anh mong muốn bao nhiêu tìm một nơi không người tiến vào cơ thể cô, cùng cô chia sẻ cảm giác thân thể và tinh thần hòa hợp vào thời khắc cao trào.

Nhưng là trước đó, anh nhất định phải để cho cô chịu sự dạy dỗ phải có trước mới được, bởi vì không có lý do nào mà mỗi lần đều là anh một mình chịu sự giày vò, cũng nên để cho cô nếm thử cái loại cảm giác dục hỏa thiêu thân kia.

Thời Mễ Mễ bị anh ôm khiêu vũ xoay vòng lần đầu tiên trên sàn nhảy quên mất hưởng thụ cảm giác thành tựu được mọi người chú ý, suy nghĩ giống với thân thể toàn bộ nhũn ra quấn lấy người anh.

Trời ơi, đây là cảm giác gì? Suy nghĩ của cô hỗn loạn không có cách nào suy nghĩ, cuộc đời này của cô hình như vẫn chưa từng có sự hưng phấn như vậy, cảm giác kích thích, dễ chịu, lại giống như bị giày vò. Trời ơi, rốt cuộc cô bị sao vậy?

Thân thể của anh rất nóng___hay là tự mình cô phát nhiệt, không ngừng xoay tròn 4 phía__hoặc là mọi người đang xoay, cô cảm thấy chóng mặt. Nhưng cái thật sự khiến cho cô choáng váng, hai đầu gối nhũn ra, cô nghi ngờ là do thứ không ngừng cứng lên giữa hai chân cô.

Trời ơi! Anh rốt cuộc muốn làm gì cô? Cô cảm thấy chính mình sắp bị chìm vào một loại hư không.

Một trận run rẩy thoáng chạy qua người, cô vô tình phát ra rên rỉ, đem chính mình càng dựa vào anh, dán chặt vào anh cong người lên, ma sát.

Đoàn Dục Thần cuối cùng phát hiện cô chịu trừng phạt đủ rồi, trên thực tế anh nghi ngờ anh rốt cuộc là đang trừng phạt cô hay trừng phạt chính mình?

Không thèm để ý đến tiếng cười không ngừng đến từ xung quang trong quán bar, anh ôm cô đẩy đám người ra bước ra ngoài. Anh hi vọng có khách sạn ở gần đây, nếu không, bọn họ thật sự phải ‘xác định’ ở trên xe, mà chuyện này đối với chỗ đau trên eo cô một chút lợi ích cũng không có.

Đáng chết, toàn bộ chuyện này đều do cô làm hại, thật sự đáng giận!

*************

Dâm phụ không biêt xấu hổ, cô lại dám ở trước sự chú ý của mọi người không biết liêm sỉ cùng người đàn ông kia tản tỉnh, còn làm ra hành động không biết xấu hổ như vậy, toàn bộ cơ thể dán chặt trên người nam nhân kia, chỉ thiếu không cởi quần áo làm ngay tại chỗ mà thôi.

Cô thật sự là một dâm phụ không biết xấu hổ, giống như lúc trước Tinh Ngọc đã chỉ vào mặt cô mà chửi, là một kỹ nữ bị ngàn người gối đầu, vạn người cưỡi, mà anh lại để cho cô lừa gạt!

Mẹ nó, Thời Mễ Mễ cô giỏi lắm, thật sự cho là Nhan Thế Ngọc tôi dễ dàng bị ăn hiếp như vậy sao? Tiêu của tôi một khoản tiền lớn, không cho tôi ngủ cùng coi như xong, lại còn làm mánh khóe lừa bịp bội tình bạc nghĩa này, để cho tôi trước mặt bạn bè không ngẩng đầu lên được!

Hừ, Đoàn Dục Thần phải không? Người đàn ông độc thân kim cương đáng giá 500 triệu sao, chẳng trách sẽ khiến cho cô nhanh chóng chạy theo. Nhưng đừng cho là cô thật sự có cơ hội bay lên ngọn cây làm phượng hoàng, chim sẻ vĩnh viễn chỉ là chim sẻ, cho dù bay lên ngọn cây, tôi cũng sẽ tàn nhẫn kéo cô xuống.

Cô cứ chờ đi, chờ xem bản thân bị tôi kéo từ trên ngọn cây xuống như thế nào, ngã đến mức thịt nát xương tan.

Ngày đó rất nhanh sẽ đến, cô ngoan ngoãn chờ đi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.