Tôi còn chưa kịp định thần lại, đã bị cánh tay nọ cắp ngang hông mang đi, lại có một cái tay lai lịch bất minh khác án ngữ ngay tại bộ phận quan trọng nhất trên người tôi. Báo hại tôi cứ ưm ưm a a mãi, chả nói được câu nào cho ra hồn.
Đáng ghét, nhà ngươi muốn làm gì ta hả! Mau buông tay ra, đừng có bịt miệng ta như thế chứ! Tôi ra sức giãy giụa, thế nhưng cái tên này khoẻ như vâm ấy, nên là tôi đành phải bó tay chịu thua.
Dễ thấy thân hình gã này cao ngất ngưởng, cái cằm của hắn đè ngay trên đỉnh đầu tôi, tôi ráng ngước mặt lên, muốn nhòm xem là kẻ nào!
Ôi chao thánh thần thiên địa ơi! Vừa nhìn một cái đã khiến tôi hết cả hồn…
Này một áng Đào Kiển đâm bông não chúng, này là khoé thu ba gợn sóng khuynh thành, này là vẻ phù dung một đoá khoe tươi, đây chẳng phải Vân mỹ nhân mà tôi vừa gặp đã thương thì còn ai vào đây?!
Mà không đúng, làm gì có cô nàng nào cao lêu nghêu thế này cơ chứ, hơn nữa bàn tay đang bụm miệng tôi kia, nếu phải bảo là của phụ nữ thì đúng là làm khó tôi rồi, lại dựa ra đằng sau, thử cọ cọ lên bộ ngực đang ép chặt vào tấm lưng tôi kia, sao mà phẳng lì vầy đây? Tên này là con gái thế quái nào được!
Một giọng nói trầm thấp khẽ vang lên bên tai: “Be bé cái họng thôi.”
Là đàn ông! Hắn mà không phải tôi đi bằng đầu ngay!
Có ngờ đâu Vân mỹ nhân lại là một thằng đực rựa cơ chứ, tôi đồ là đã có không ít kẻ tan nát cõi lòng vì điều này rồi. Mà trong số đó thì tôi chính là cái đứa than trời trách đất nặng nề nhất á.
Nhưng càng nghĩ lại càng thấy không đúng!
Lúc trước tôi với Vân mỹ nhân cũng từng ngồi tán dóc với nhau hết cả buổi trời chứ ít gì, lại còn có đụng chạm xác thịt với nhau cơ mà (Quên rồi hả, một cước nàng tặng cho tôi khi ấy), khi đó rõ ràng là một giọng nữ thánh thót ngọt như mía lùi cơ mà, tuy rằng giọng nói hiện tại nghe cũng rất bùi tai, nhưng dứt khoát không thể xuất phát từ cùng một cái cổ họng được.
Trong khi nghĩ ngợi thì tôi cũng chẳng hơi đâu mà vùng vẫy chi nữa, cái tay đang kiềm giữ tôi cũng thuận thế nhẹ nhàng buông ra.
“Vân Thoa, hoá ra cô là con trai à?!” Tôi vội xoay người lại, bình tĩnh nhìn cái người ấy.
“Cậu quen Vân Thoa sao?” Anh ta dòm tôi với con mắt ngờ vực, nghiêng đầu, rồi đột nhiên nhoẻn miệng cười tươi như hoa,“ À, biết rồi! Cậu chính là cái con hồ li xui tận mạng kia!”
Người đẹp như vậy, chung quy cũng chỉ là một tên ăn nói bỗ bã không hơn.
Chẳng qua hắn với Vân Thoa trông cứ như từ một khuôn đúc ra vậy, có điều đường nét của tên này nhìn rắn rỏi hơn cô ấy, vóc người cũng cao lớn hơn, vai cũng rộng hơn, núi đôi cũng bằng phẳng hơn, phía dưới… Xin phép xì tốp hia, đừng quên tôi là cáo, là cáo đó, cóc có phải dê cụ đâu.
Vừa trông thấy tôi đang tỉ mẩn đánh giá, hắn lập tức làm dáng đủ kiểu như siêu mẫu để cho tôi được dịp quan sát kĩ càng mọi góc độ, cái đồ vĩ cuồng hạng nặng, nói không chừng cũng là một trong những quái kiệt trứ danh trên vách Bình Tâm đây mà.
“Anh là ai vậy?”
Người đẹp điềm nhiên mỉm cười, biết ngay là sẽ quyến rũ chết người mà, tôi vừa nhìn thì tim đã đập bình bịch, “Tại hạ là Vân Trâm, sư đệ của Vu Kính-chưởng môn phái Bình Tâm Nhai. Vân Thoa mà huynh đài nói tới chính là em gái song sinh của tại hạ.”
Anh em sinh đôi à? Thảo nào mà ai cũng đẹp như tiên thế này.
Người đẹp ngắm nghía tôi, bất chợt cất lên điệu cười ma quái: “Chậc chậc, hai tên kia lại vì một đứa như mi mà ẩu đả nhau sao, rõ là mắt thẩm mĩ có vấn đề rồi.”
Ý gì đây hả.
Nhưng cũng nhờ những lời này tôi mới sực nhớ ra đằng kia còn có hai của nợ cần được xử lý gấp! Tôi quýnh lên vội ngoảnh đầu lại, bên đó Vu Kính với Tiểu Hắc đã bắt đầu tiến tới giai đoạn giương cung bạt kiếm, hỏng bét! Tôi toan gào lên, nhưng cổ họng chợt nghẹn lại, không cách nào phát ra dù chỉ một âm thanh nhỏ. Thậm chí đến cả hai chân cũng cứng đờ ra, toàn thân trên dưới, chỉ còn có hai tay là được tự do hoạt động mà thôi.
Mà thủ phạm thì không ai khác chính là quý ngài Vân Trâm đáng kính đây, anh ta nhìn tôi lắc đầu, từ tốn lên tiếng: “Tuy rằng thiên hạ đều đồn rằng Vu Kính của Bình Tâm Nhai có tư chất trời sinh, nhưng trên thực tế hầu như chẳng ai biết sở trường của hắn đến tột cùng là gì. Tuy rằng thiên hạ đều đồn rằng pháp thuật của hắn ta thần bí, nhưng trên thực tế hầu như chẳng hề có bằng chứng, cậu có biết là vì sao không?”
*Lắc đầu*
“Một trăm hai mươi năm trước, trên trời xuất hiện dị tượng, yêu ma đạo được mở ra.” Vân Trâm tuy rằng nhìn tôi, nhưng ánh mắt lại đang phiêu du đến cõi nào đó, dường như đang đắm chìm trong hồi ức của chính mình, “Yêu ma đạo mở ra rồi, hậu quả là gì cậu có biết không? Các thứ yêu ma khát máu sẽ lũ lượt kéo đến nhân gian, khiến cho sinh linh đồ thán. Thế nhưng trên thế gian lại hiếm có người biết đến điều này, bá tánh lại vẫn bình an vô sự, cậu có biết vì sao không?”
*Lại lắc đầu*.
“Thời điểm đó sư tôn đã bói được một quẻ, liền lệnh cho toàn bộ đệ tử Bình Tâm Nhai rời đi, chỉ riêng có Vu Kính khi ấy vừa học được thuật trừ tà, cần phải dùng máu thịt để nuôi quỷ. Hắn ta tuy rằng lương tâm bị chó gặm mất rồi, nhưng rốt cục vẫn còn sót lại một mẩu, chưa tới nỗi lấy người sống ra mà nuôi quỷ. Thành ra đâu dễ gì bỏ qua cơ hội cực tốt để dùng máu thịt của yêu ma để nuôi quỷ này chứ. Đối với mệnh lệnh này của sư tôn hắn vẫn tỏ thái độ bằng mặt không bằng lòng, tự tiện ở lại nơi yêu ma đạo mở cửa, cũng chính là ở dưới đáy vách núi Bình Tâm, rồi triệu tập hàng vạn con quỷ. Trong suốt bảy ngày yêu ma đạo được khai thông, hễ có bất kì con yêu quái nào vượt qua ranh giới âm dương tiến vào đáy vách Bình Tâm, đều bị lũ quỷ kia nuốt chửng, ngay đến tôi khi đang quan sát tinh tượng lúc nửa đêm cũng bất ngờ thấy được tình cảnh máu me ngập trời. Chỉ trong vòng có bảy ngày, máu nhuộm khắp chân núi Bình Tâm, thế mà không một con yêu quái nào có thể vượt qua được ranh giới âm dương xâm nhập cõi trần. Cho đến tận hôm nay yêu phong vẫn không ngừng gào thét dưới đáy vách Bình Tâm, chính là dấu vết còn sót lại của thảm trạng khốc liệt khi ấy.” Nói đến đây, Vân Trâm bỗng im bặt, chỉ tay về phía bên kia, “Cậu dòm thử sau lưng Vu Kính mà xem, dòm cho kĩ một chút nhé.”
Tôi tập trung tinh thần nhìn qua, sau lưng Vu Kính vốn dĩ là hư không, song quan sát thật kĩ mới thấy, hình như có thứ gì đó chuyển động trong không trung, khiến cho đường nhìn và không gian nơi đó bị uốn khúc, cứ như thể có một mớ hỗn độn đang sục sôi sau lưng anh ta vậy.
“Vạn quỷ hội tụ về kìa! Cảnh tượng này trăm năm mới có một lần, rất có thể hôm nay sẽ diễn ra ngay trước mắt mình!” Đôi mắt Vân Trâm sáng rỡ như đèn pha, “Mấy vạn con quỷ dữ đã từng cắn nuốt lũ yêu ma đó, đến hôm nay đã lớn lên thành thứ gì rồi, thật háo hức muốn biết ghê!”
Tôi thấp thỏm nhòm sang bên kia, Tiểu Hắc, tôi vẫn chưa dám tin anh chàng lại có thể tuyệt tình với tôi như thế, nhưng dù có thế nào đi chăng nữa, tôi vẫn thấy lo cho anh ta.
Vân Trâm nhận ra nỗi phiền muộn trong lòng tôi, mới khoát tay: “Thư giãn tí đi nào, để tôi đố cậu một câu nha, cậu đoán coi một loại sinh vật không phải người, không mà yêu, không phải tiên, không phải quỷ, không phải ma, cũng chẳng phải thú, vậy thì nó là con gì?”
Biết chết liền.
“Hì hì, đoán không ra chứ gì.” Trong đôi mắt phượng của cậu ta loé lên một tia sáng, “Đáp án chính là Điển Mặc.”
“Tất cả những đệ tử ở Bình Tâm Nhai, đều có xuất thân rõ ràng cả. Chỉ riêng Điển Mặc là lai lịch bất minh. Tôi vẫn nhớ rất rõ khi đó yêu ma đạo mở ra đã được bảy ngày, mọi người trong Bình Tâm Nhai đổ xô đi xuống dưới chân núi tìm kiếm Vu Kính, nhưng đều không có kết quả, anh ta từ sau vụ ấy đã bị thương nặng rồi biệt tích luôn, phải đến hơn mười năm sau đó chúng tôi mới được gặp lại vị sư huynh đã biến mất ngày nào. Thời điểm Vu Kính quay trở về vách Bình Tâm, còn dẫn theo một đứa trẻ, đứa bé nọ chính là Điển Mặc mà cậu đang nhìn thấy bây giờ.”
“Khi hỏi về gốc gác của Điển Mặc, Vu Kính đều im ỉm không hé lời nào. Thế nhưng ở Bình Tâm Nhai này thứ gì khác có thể thiếu, chứ cái hạng người rỗi hơi lắm chuyện thì thừa mứa cả ra.” Vân Trâm thoáng ngừng lại, “Thế là trong nội bộ sư môn bắt đầu rộ lên phong trào điều tra kiểm chứng thân phận của Điển Mặc, thế nhưng sau khi dùng hết tất cả các cách, cũng chỉ chứng minh được rằng thằng nhóc đó không phải người, không phải yêu, không phải tiên, không phải quỷ, không phải ma, không phải thú, song từ đầu đến cuối vẫn không cách nào biết được nó rốt cục là thứ gì. Có điều là, trong sư môn cũng chỉ có mình nó là dám đối nghịch với Vu Kính, chỉ với điểm này thôi, cũng đủ để thấy nó phi thường tới cỡ nào rồi.”
Nói đến chỗ này, Vân Trâm lại cười bí hiểm: “Hô hô, cảnh tượng mấy vạn con quỷ cắn xé cùng với thân phận thật sự của Điển Mặc, không khéo thì ngày hôm nay tôi sẽ trở thành người duy nhất được chứng kiến mất thôi, phải tu mấy đời mấy kiếp mới có được cái phúc phần hạnh vận cùng năng lực này đây không biết.”
Mắt anh bị đui hay bị mù vậy? Chứ tôi đây không tính là người hay sao!
Vân Trâm không màng tới tôi nữa, quay hẳn người đi.
Làm sao bây giờ! Miệng không thể nói chân không thể đi, tuy vẫn còn hai tay là cử động được, nhưng nhiêu đó đâu đã đủ để ngăn cản hai tên điên kia chứ!
Vân Trâm cũng đinh ninh rằng tôi sẽ không làm gì được, nên cứ thế thản nhiên bỏ đi qua bên đó trong khi mắt vẫn không rời khỏi hai người họ.
Nguy rồi nguy rồi!
Một trận cuồng phong thổi qua, cuốn tung bụi mù lên bay hết sang chỗ bọn người Vu Kính. Đột nhiên trong đầu tôi loé lên một ý tưởng! Có cách rồi! Tôi lục lọi lấy ra cuộn tranh cất ở trong lòng, hít vào một hơi thật sâu, mượn sức gió dùng sức ném thật mạnh qua chỗ hai người kia!
Sư phụ!
Miễn là thầy không đòi mạng hay xẻo thịt con, còn lại thầy muốn xử tội kiểu gì con cũng chịu hết!
|Hết chương 22|
Hết kính tới sơ (lược chải đầu), giờ lại còn trâm với thoa, toàn dụng cụ làm đẹp =]]