Lúc Thước Cần đang cùng con trâu mắt to trừng mắt nhỏ, từ cửa sổ cửa
chính dồn dập xuất hiện thêm vài con sói đầu đỏ Cát thư (1), tính ra cũn phải đến bảy tám con.
Trong lòng hắn hiện giờ chỉ có hai chữ: Tạch rồi……..
Phi Tinh cố gắng chống đỡ, lùi dần về phía sau. Thước Cần cũng hiểu được
tình thế này không thể tiếp tục kéo dài, số lượng hai bên quá chênh
lệch, Phi Tinh cho dù có mạnh đến đâu, nhưng lấy ít địch nhiều cuối cùng cũng sẽ mất sức.
Hắn cẩn thận quan sát tình hình xung quanh, chỉ có mặt tường sau lưng là còn nguyên vẹn, cũng không có cửa sổ. Thước
Cần đảo mắt, ôm cổ Thước Trùng, ghé sát vào tai nó: “Ngoan, mày nghe
được tao nói đúng không? Mày có thể đá nát bức tường sau lưng chúng ta
được không?”
Thước Trùng nhìn nhìn tường gỗ, bình tĩnh gật gật.
“Vậy mày truyền đạt lại với Phi Tinh, bây giờ tao sẽ leo lên lưng mày, mày
đá nát tường rồi chạy ra ngoài, bảo Phi Tinh theo sau bọc hậu, ba chúng
ta nhanh chóng chạy khỏi đây, được không?”
Thước Trùng hừ hừ mũi
với Phi Tinh, nhẹ nhàng kêu hai tiếng. Phi Tinh vẫn cảnh giác nhìn chằm
chằm đàn sói không quay đầu lại, chỉ phẩy phẩy đuôi coi như đồng ý.
Thước Cần đột nhiên nhớ ra chuyện gì đó, hạ giọng nói tiếp: “Trùng Trùng, lát nữa đạp tường xong mày nhớ ngồi xổm xuống nhé, không thì tao không leo
lên được.”
“…….” Thước Trùng đối với việc chủ nhân nhà mình một
chút tiến bộ cũng không có cảm thấy vô cùng bất lực, câm nín xoay người
lùi lại vài bước lấy đà.
Thước Cần căng thẳng nhìn chằm chằm bức tường, cố lên! Sắp sống rồi!
***
Thiều Khuynh Tri đứng bất động tại chỗ, giương mắt nhìn đàn Kỳ tước (2) che
kín trời điên cuồng lao xuống, đập vào kết giới kêu tán loạn.
Đàn Hoàng điểu từ khi nhận mệnh Thiên Đế bảo hộ thần dược đến nay chưa từng gặp phải cảnh tượng thế này, không tránh khỏi hỗn loạn bất an.
“Trật tự hết đi! Thuốc bất tử ở đây, mười hộ vệ đi theo tôi, những người khác chuẩn bị sẵn sàng phòng thủ, đề phòng trường hợp kết giới không giữ
chân được bọn Kỳ tước thì lập tức hành động. Tôi mang thần dược đến chỗ
Thiều đại nhân, không có nó ở đây Kỳ tước sẽ không tiếp tục tấn công
nữa. Mọi người chuẩn bị sẵn sàng, chú ý an toàn, tránh để xảy ra thương
vong!”
Dưới sự chỉ đạo của Hoàng điểu đầu đàn, cả rừng cây lập
tức yên tĩnh lại, dựa theo mệnh lệnh hành động. Thanh niên nhẹ nhàng thở ra một hơi, mang theo mười con Hoàng điểu bay đến cạnh cửa gỗ. Thiều
Khuynh Tri chắc chắn đang ở bên ngoài, chỉ cần y còn ở đây, sẽ không có
nguy hiểm.
Thiều Khuynh Tri nhịp nhịp ngón tay, đã vài phút rồi, Yến Tây Như quá chậm.
Đột nhiên đàn chim trên đỉnh đầu tản dần ra, lấy con Kỳ tước cầm đầu ở giữa làm trung tâm, bắt đầu xoay quanh có quy luật theo chiều kim đồng hồ,
dần dần tạo thành một lốc xoáy khổng lồ giữa không trung, dị phong xuyên qua lốc xoáy mang theo sức gió kinh người quất thẳng xuống dưới. Ngay
cả Thiều Khuynh Tri cũng phải lùi lại một bước mới đứng vững được.
Chân mày Thiều Khuynh Tri nhíu chặt, trận pháp này quá tà đạo, xem ra hôm
nay không ra tay không được, nếu cứ tiếp tục thế này, kết giới sớm muộn
gì cũng sẽ bị gió xoáy phá nát. Thiều Khuynh Tri giơ tay lên, đầu ngón
tay hướng thẳng về phía con chim đầu đàn.
Đúng lúc này, trận pháp đột nhiên hỗn loạn, tiếng kêu vang vọng khắp chân trời, đàn Kỳ tước như rắn mất đầu bay khắp nơi.
Thiều Khuynh Tri buông tay xuống, khẽ thở dài, cuối cùng cũng chịu mò đến rồi.
Quả nhiên không lâu sau từ trên cao lao xuống hàng vạn con Hạt điểu (3) nâu sẫm. Hạt điểu bản tính hiếu chiến, không chết không ngừng, từng con
điên cuồng lao vào xâu xé lũ Kỳ tước đang hoảng loạn. Lông vũ bay đầy
trời, cảnh tượng vô cùng thê thảm.
Giữa làn mưa bay đạn lạc, một
con điêu trắng muốt chậm rãi bay xuống, đậu trước mặt Thiều Khuynh Tri.
Yến Tây Như nhảy xuống khỏi lưng nó, vô tội cười cười: “Chim chóc bây
giờ lên núi hết rồi, gọi xuống hơi lâu.”
“Đã dặn cậu phải chuẩn bị trước đi, còn bảo cái gì mà đơn giản như phẩy tay, bây giờ thì sao?”
“Chim chóc cũng cần có đời sống cá nhân chứ. Chẳng qua lâu rồi mới về, lời
nói của tôi cũng không có trọng lượng như trước nữa thì phải.” Yến Tây
Như thản nhiên cười cười, nhưng Thiều Khuynh Tri biết anh ta đang rất
khó chịu.
Nếu Yến Tây Như đã tới rồi, vậy cục diện ở đây cũng không cần tới y nữa.
“Thuốc bất tử ở chỗ Hoàng điểu, cậu giúp tôi dọn dẹp nốt đám Kỳ tước. Tôi phải đi đây.” Thiều Khuynh Tri chỉ bỏ lại một câu này, sau đó nháy mắt đã
biến mất tại chỗ.
Yến Tây Như lần đầu tiên thấy Thiều Khuynh Tri vội vã như vậy, chẳng lẽ Thước Cần…
***
Thước Trùng không phụ sự kỳ vọng của quần chúng, giơ chân lên đạp tan hoang
cả mảng tường. Nó cũng không quên lời dặn dò lúc trước, hạ thấp chân sau xuống cho Thước Cần leo lên.
Thước Cần phải dùng hết cả tay chân mới leo lên được, ôm chặt cổ nó: “Được rồi, chạy mau Trùng Trùng!”
Thước Trùng nhảy ra khỏi chuồng, tung vó chạy ra ngoài bãi cỏ.
Thước Cần quả thực chỉ muốn ôm mặt khóc rống, quay đầu lại gào lên: “Phi
Tinh, Mặc kệ chúng nó, chạy ra đây mau lên! Chúng ta ——”
Còn chưa nói hết câu, Thước Trùng đột nhiên phanh gấp lại, suýt nữa đã hất văng cả hắn xuống đất.“Mày muốn phanh thì cũng phải bảo tao trước chứ!” Thước Cần cố gắng ổn định
cơ thể, đến khi nhìn rõ tình cảnh phía trước thì triệt để câm nín.
“……” Trời muốn diệt ta!!!!!
Trước mặt bọn họ phải có đến hơn mười con Cát thư, ở giữa còn chen thêm vài
con trâu hung tợn đầy răng nanh. Một đám quái thú ăn thịt nhìn một con
người và một con Cát lượng trơ trọi y như nhìn thịt tươi, trong mắt lóe
lên tia hung ác, chậm rãi tiến dần về phía bọn họ.
Thước Cần cân nhắc tình huống, kéo Thước Trùng quay lại chuồng ngựa.
Phi Tinh vẫn còn ở trong chuồng ngựa tiếp tục chiến đấu. Trên mặt đất đã có thêm bốn năm cái xác, nhưng tình hình Phi Tinh cũng không tốt lành gì,
trên lưng và dưới chân đã chằng chịt vết thương, máu chảy đầy người.
Thước Cần hoảng sợ gọi nó: “Phi Tinh, quay lại đây, đừng cố nữa!”
Mấy chục con bên ngoài càng ngày càng đến gần, trong chuồng hiện tại vẫn
còn bốn con. Hắn không có sức chiến đấu, coi như vứt đi rồi. Thước Trùng chạy nhanh, có thể tranh thủ chạy thoát, nhưng với tình trạng hiện tại
của Phi Tinh thì không có khả năng chạy được, tuyệt đối không thể bỏ nó
lại một mình.
Làm sao đây làm sao đây? Thước Cần cực kỳ khủng
hoảng, lần đầu tiên có cảm giác vô cùng tuyệt vọng. Hắn bắt đầu hoảng
loạn lục túi, hi vọng tìm được thứ gì đó có thể thay đổi cục diện hoặc
ít nhất cũng hồi máu được cho Phi Tinh.
Đang loay hoay lục lọi,
Thước Cần đột nhiên giật mình nhớ ra, hắn thế mà quên mất Thước Tiểu
Cần! Lần trước sau khi cầm nó lên, Thiều Khuynh Tri lập tức y như siêu
nhân từ trên trời rơi xuống xuất hiện lù lù trong phòng!
Thước Cần mò mẫm moi ra được cọng rơm cứu mạng cuối cùng, trong lúc luống cuống lại làm rơi xuống đất.
Chết cmn rồi! Thước Cần leo xuống khỏi lưng ngựa, còn chưa tìm được Thước
Tiểu Cần thì lại bị Thước Trùng cắn cổ áo tha đi. Một con Cát thư nhe
răng lao về phía bọn họ, bị Phi Tinh dùng vuốt cào rách mặt.
Thước Cần hoảng hốt đến mức không biết phải làm gì, hai mắt mờ dần, thần trí
cũng không còn tỉnh táo nữa. Sống nhiều năm như thế, lần đầu tiên hắn
cảm thấy bản thân thật vô dụng, ngay cả ngựa của mình cũng không cứu
được……..
Trước mắt Thước Cần tối sầm lại, cả người rơi vào một vòng tay ấm áp, trong mũi tràn ngập mùi hương quen thuộc.
“Xin lỗi, tôi đến muộn. Đừng sợ, đừng sợ………” Thiều Khuynh Tri đưa tay vỗ vỗ
lưng hắn, cố gắng trấn an cơ thể đang run rẩy trong lòng.
Thước Cần nửa ngày cũng không thấy mở miệng, Thiều Khuynh Tri có chút hoảng hốt, chỉ sợ hắn bất tỉnh luôn rồi.
“Ha —— anh đến rồi à, tôi còn tưởng mình chết rồi chứ, cứ như đang nằm mơ
——” Thước Cần thở hổn hển, đem hết nước mũi chùi lên áo Thiều Khuynh
Tri.
Nhìn hắn cả mặt đều là nước mắt nước mũi, hai mắt lờ đờ,
Thiều Khuynh Tri thở dài, dùng tay áo lau mặt cho hắn, “Là tôi không
tốt, đáng lẽ phải dẫn em đi theo bên cạnh mới đúng.”
“Bây giờ anh mới biết nhân phẩm mình không tốt sao, có dùng ba nghìn từ để mắng cũng không hết ấy chứ. Nhìn xem, suýt nữa thì tôi toi luôn rồi……” Thước Cần
càng nói càng nhỏ dần, đến cuối cùng thì im luôn, vì mặt Thiều đại boss
đã đen không khác gì cái đít nồi.
“Ẻm cảm thấy tôi rất phiền phức?”
“……” Thước Cần rụt đầu vào cổ áo không dám ngẩng lên, câm miệng là thượng sách.
“Này! Bây giờ là lúc nào rồi mà còn ở đấy liếc mắt đưa tình hả!” La Vũ tức
giận phun ra một đám lửa, tư thế như thể sắp đốt luôn cả trái đất, “Hai
người có thể kiềm chế một chút được không!”
Đám quái thú bên
ngoài đã bị La Vũ và Đỗ Khâm xử lý gần hết. Ninh Cửu Nguyệt đang ngồi
xổm trên đất, rửa vết thương và bôi thuốc cho Phi Tinh.
Thiều Khuynh Tri ngẩng đầu nhìn ra ngoài: “Một con cũng không chừa lại!”
Mấy nghìn năm nay y giữ trọng trách quản lý hầu hết thượng cổ thần thú,chưa từng có ai dám khiêu khích đến vị trí này. Nhưng xem ra y đã quá nhân
từ rồi. Nếu đã muốn phá vỡ trật tự thế giới, vậy thì không được phép tồn tại trên đời!
Thước Cần cẩn thận kéo kéo vạt áo Thiều Khuynh
Tri. Y quay đầu lại, trên mặt vẫn còn mang theo vẻ lãnh liệt tàn khốc
tràn ngập sát ý. Thước Cần lần đâu tiên trông thấy y như vậy, sợ hãi
lùi lại vài bước.
Nhìn gương mặt hoảng sợ dính đầy nước của hắn,
Thiều Khuynh Tri thu lại sát ý trong mắt, khẽ thở dài, “Đúng là nghiệp
chướng mà.”
Y đưa tay vuốt vuốt tóc Thước Cần, bàn tay nhẹ nhàng luồn vào lớp tóc mềm, cẩn thận hôn lên trán hắn.
Thước Cần ngơ ngác sờ sờ trán, cảm giác não không còn ở trong đầu mình nữa.
Thiều Khuynh Tri nhấc hắn lên, cả hai lập tức biến mất tại chỗ.
________________
Chú thích:
(1) Cát thư (猲狙): Đông Kinh, núi Bắc Hiệu, hình dạng như con sói, đầu đỏ, mắt chuột, kêu như heo, ăn thịt người.