Vào công ty cùng các đồng nghiệp chào hỏi, Thước Cần mới có cảm giác đã
trở lại xã hội loài người. Hai ngày cuối tuần vừa rồi như một giấc mơ
hoang đường, thật giả lẫn lộn. Nhìn Ninh Cửu Nguyệt lại biến thân thành
nữ nhân viên công sở trí thức ngồi ở phía đối diện, hắn có ảo giác bản
thân mình mới chính là người bị tâm thần phân liệt.
Thiều Khuynh
Tri theo thường lệ mở cuộc họp sáng, sau đó quay về văn phòng. Thước Cần đang ngồi ở bàn làm việc sửa sang lại bản ghi chép cuộc họp thì Hồ Diệu gọi điện đến.
Mấy ngày không liên lạc, chắc Hồ Diệu lại bị giảng viên quơ đến một vùng xa xôi hẻo lánh chim không đẻ trứng xa tít mù tắp nào đấy đào mộ cổ, bây giờ mới rảnh nhớ đến người anh em xui xẻo như
hắn.
“Này, thằng nhóc cậu đã chết đói chưa. Nghe nói ba cậu chuẩn bị công khai tuyên bố đoạn tuyệt quan hệ cha con kìa.”
“Nói nhảm. Nếu ông ấy định làm thế thật sao không mở họp báo đi, mẹ tôi lại
chẳng đòi ly hôn luôn bây giờ.” Thước Cần hiểu rõ bản tính cha già nhà
hắn nhất, tung hỏa mù thế này cũng chỉ muốn giáo huấn hắn thôi.
“Thế cậu còn tiền không? Không có thì nói để anh em trợ giúp.”
“Không cần đâu. Bây giờ tôi có thể tự kiếm tiền nuôi sống bản thân rồi.”
Hồ Diệu có hơi giật mình: “Thước tam thiếu đi làm rồi? Ở đâu thế? Công việc gì?”
“Tập đoàn Vạn Vật, trợ lý đặc biệt của chủ tịch.” Lúc nói ra những lời này,
trong lòng Thước Cần đột nhiên có chút vui vẻ. Quả nhiên tự kiếm ra tiền mới là tốt nhất.
“Tập đoàn Vạn Vật? Thật hay đùa đấy, cậu đã tốt nghiệp đâu, lại không có kinh nghiệm…….” Hồ Diệu lập tức phát hiện ra
vấn đề bất thường, “Liệu có phải chủ tịch Vạn Vật muốn thông qua cậu để
móc nối quan hệ với Thước gia không, nếu không tại sao lại cho cậu vào
làm ở vị trí cao như thế.”
Thước Cần thở dài trong lòng. Cho dù
Thiều Khuynh Tri thật sự có ý đồ, chắc chắn cũng không phải y đang bợ đỡ hắn. Nghĩ xem, có ai lại bợ đỡ móc nối quan hệ bằng cái phương thức
hành hạ người ta gần chết như thế chứ hả….
“Kệ đi, dù sao ba tôi
cũng không biết, cho dù biết ông ấy cũng lại giả câm giả điếc thôi. Quan hệ với Thước gia đâu phải nói muốn móc là móc ngay được.”
Hai
người trò chuyện một lúc, trong lòng Thước Cần cũng thấy thoải mái.
Người nhà và bạn bè vẫn còn bên cạnh, cho dù có xảy ra chuyện gì, hắn
đều có thể nhẫn nại vượt qua.
Buổi chiều, Thiều Khuynh Tri có hội nghị với đối tác. Thước Cần phụ trách sắp xếp bố trí hội trường. Sau
khi sắp xếp xong, đang chuẩn bị chọn một góc khuất để dự thính thì hắn
lại nhìn thấy boss nhà mình đi cùng một người nào đó. Vừa thấy rõ mặt
người đi bên cạnh Thiều chủ tịch là ai, Thước Cần đã sợ đến mức vội vàng chạy qua cửa hông ra ngoài hội trường.
Chẳng trách lúc nhìn danh sách đã thấy quen quen. Người này tên là Trịnh Mân, là một trong số đối thủ cạnh tranh của anh hai, hắn từng gặp trong một lần tham gia tiệc
rượu. Trịnh Mân là cháu của bộ trưởng Bộ Thương mại, là người thành công nhất trong thế hệ thứ ba của các gia tộc nổi tiếng. Không ngờ người này lại có quan hệ làm ăn với Thiều Khuynh Tri, mặc dù không biết liệu đối
phương còn nhớ mình không, nhưng tốt nhất cứ tránh mặt cho an toàn.
Có điều thứ gì càng muốn tránh lại càng nhanh gặp phải. Thước Cần đang
đứng ngoài hành lang thì đột nhiên có một vị quản lý chạy ra gọi hắn
vào, nói là chủ tịch muốn hắn ghi chép biên bản.
Thước Cần im lặng cúi đầu đi vào, ngồi xuống vị trí còn dư lại trong bàn hội nghị.
Nội dung hội nghị bàn về việc tập đoàn Vạn Vật và công ty của Trịnh Mân
cùng hợp tác mua lại một mảnh đất có địa thế tốt tại thủ đô. Tập đoàn
Vạn Vật lên phương án đầu tư, Trịnh Mân chịu trách nhiệm dẫn dắt một vài mối quan hệ, vốn do cả hai bên cùng đổ vào.
Thước Cần cố gắng
chỉ chọn lấy những vấn đề mấu chốt nhất và kết luận quan trọng để ghi
lại, nhưng vẫn có rất nhiều vấn đề hắn không nắm bắt kịp. Loại nghiệp vụ này trước đây đều do La Vũ làm, không hiểu sao lần này Thiều Khuynh Tri lại muốn để hắn làm, chẳng lẽ y có dụng ý gì?
Trong quá trình
tiến hành hội nghị, ánh mắt Trịnh Mân thỉnh thoảng lại rơi vào trên
người hắn, Thước Cần đều giả vờ như không biết.
Đến gần năm rưỡi
thì hội nghị kết thúc, ngay cả người chỉ cần ngồi nghe và ghi chép như
Thước Cần cũng cảm thấy vô cùng mệt mỏi. Hắn vội vàng thu gom giấy tờ
muốn chạy, còn chưa kịp chạy đã bị Trịnh Mân túm lại.
“Chàng trai trẻ này trước đây tôi chưa gặp bao giờ, Thiều chủ tịch không định giới thiệu một chút sao?”
Thiều Khuynh Tri mỉm cười: “Cậu ấy là trợ lý mới của tôi, Thước Cần.”
Ánh mắt Trịnh Mân nhìn Thước Cần có chút ý vị: “Đúng là tuổi trẻ tài cao,
rất có triển vọng. Nhưng mà, tôi có quen một vị cũng họ Thước, là một
nhân vật lớn trong ngành, nhìn qua hình như diện mạo có vài phần giống
với trợ lý Thước thì phải.”
Thước Cần hàm hồ ứng phó qua loa: “Thật sao? Mọi người đều bảo mặt của tôi rất đại chúng đó ha ha.”
Trịnh Mân không hỏi tiếp nữa, chào hỏi Thiều Khuynh Tri xong thì rời đi.
Trong phòng hội nghị chỉ còn lại hai người, Thiều Khuynh Tri trực tiếp hỏi thẳng Thước Cần: “Nghe xong có cảm tưởng gì?”
Thước Cần gãi tóc, “Phương án cụ thể thì tôi chỉ hiểu được đại khái, nhưng
tôi cảm thấy với bối cảnh và thực lực của Trịnh Mân, anh ta căn bản
không cần bắt tay với chúng ta vẫn hoàn toàn đủ khả năng độc chiếm miếng đất này.”
Thiều Khuynh Tri nhướn mày: “Cậu bắt được trọng điểm rất nhanh, trẻ nhỏ dễ dạy.”
“Nếu vậy Trịnh Mân còn muốn hợp tác để làm gì?”
“Đương nhiên ngoài lợi ích thương mại thì còn ý đồ khác.”
Thước Cần kinh ngạc: “Chẳng lẽ anh ta muốn thứ kỳ trân dị bảo gì ở chỗ anh?
Làm sao anh ta biết được? Chẳng phải anh nói đồ trong trà lâu không bán
ra ngoài sao?” Thực ra hắn cũng không luyến tiếc mấy thứ kỳ quái kia lắm đâu, chủ yếu là vì chơi cũng vui thôi.
“Trên đời không bức tường nào mà gió không lọt qua được. Anh ta có mục đích gì, chúng ta cứ theo
dõi sẽ biết thôi. Nhưng mà này, sao cậu biết bối cảnh của Trịnh Mân
không đơn giản?”
“…… Tôi nghe người ta đồn thế.” Mẹ nó thế mà lại nói hớ, tý nữa thì quên mất bản chất biến thái của tên tư bản này.
Thiều Khuynh Tri cũng không truy cứu đến cùng, chuyển chủ đề: “Gần đây có gặp khó khăn gì trong công việc không?”
“Không có.” Chỉ có con yêu quái mèo ở nhà là khó khăn thôi!
“Đã quen với công việc chưa?”
“Quen rồi.” Chỉ chưa quen với việc một đám không phải người bán một đống đồ kỳ dị quái đản thôi!
“Thước Tiểu Cần bằng cỏ còn không?”
“Cất vào… nhà rồi…” Cụ thể là đang nằm trong thùng rác ở nhà rồi! Thước Cần vội vàng nuốt nửa câu sau về, suýt nữa lại nói hớ.
Trước mặt boss biến thái thần kinh thác loạn, một giây cũng không thể buông lỏng cảnh giác!
Thiều Khuynh Tri dặn dò: “Giữ gìn cẩn thận, nó có thể đảm bảo cậu được bình an.”
Câu này lọt vào tai Thước Cần lại biến thành: Dám vứt đi thì cẩn thận cái
mạng nhỏ của cậu đấy! Mẹ nó, về nhà phải cung nghênh ngay cái thứ kia ra khỏi thùng rác, miễn cho ngày nào đó Thiều Khuynh Tri dở chứng đòi xem
thì xong đời. Ở cạnh boss đúng là còn khổ hơn hầu hạ hoàng đế ngày xưa,
sơ sểnh một cái là đầu bay luôn QAQ
Qua hai ngày cuối tuần phát
điên phát dại ở trà lâu, Thước Cần cuối cùng cũng có chút cảm giác làm
đặc trợ, đã không còn vẻ tùy tiện lười nhác trước đó, thần kinh cũng
ngày một thô. Đầu tuần mới vừa đến công ty lập tức đổi trạng thái, cảm
thấy ý thức trách nhiệm dâng cao dạt dào, phong cách đi đứng cũng thay
đổi, thần thái sáng láng tràn đầy sức sống.
Ngay cả Ninh Cửu Nguyệt cũng không nhịn được khen ngợi: “Thước Cần của chúng ta đúng là càng ngày càng chuyên nghiệp đó.”
Thiều Khuynh Tri đứng ở cửa gật đầu: “Thông minh, nắm bắt tốt, hiểu vấn đề
nhanh, quả thật là hạt giống tốt. Cố lên, hy vọng ngoài làm tốt công
việc hằng ngày cậu cũng có thể nhanh chóng quen với nghiệp vụ cuối
tuần.”
Thước Cần còn đang sung sướng nghe đến nửa câu cuối của
Thiều Khuynh Tri thì y như bị tạt một gáo nước lạnh, đờ đần lết đến chỗ
ngồi của mình nằm vật ra bàn. Mẹ nó chứ cái nghiệp vụ cuối tuần! Vì cái
lông gì phải nhằm ngay lúc hắn đang hướng đến một tương lai tốt đẹp với
cuộc sống tràn ngập hy vọng để táng cho hắn một phát như muốn nói tỉnh
lại đi cưng, cưng đã bị trục xuất khỏi hàng ngũ nhân loại rồi hãy mau
vui vẻ làm bạn với yêu quái đi nào! Vui vẻ cái quần gì hả!
“Bây
giờ tôi có một cuộc hẹn với khách hàng, nhớ dặn bên hành chính phục vụ
chuẩn bị trà. Sau này cậu phải phân loại khách hàng để quản lý, chúng ta là ngành dịch vụ, phải chú trọng đến nhu cầu của các khách hàng đặc
biệt.” Thiều Khuynh Tri nhắc nhở.
Thước Cần ngớ người, trong lòng điên cuồng chửi rủa boss vô lương tâm không chịu nhắc mình sớm, cũng tự trách bản thân không cẩn thận, quả thật là muốn phát điên.
Khách hàng đến lúc nào hắn cũng không nhận được thông báo. Xoắn xuýt nửa
ngày, Thước Cần quyết định đến phòng họp xem tình hình thế nào.
Còn chưa đi đến nơi, qua khe cửa đã nghe thấy tiếng cười sang sảng truyền ra.
“Chú nói đúng là rất có lý, anh không thể không phục cách đối nhân xử thế của chú được ha ha ha…”
Thước Cần đứng sát vào, ghé mắt nhìn qua khe cửa, trong lòng có hơi giật
mình. Vị ngồi bên trong hắn biết, là một Vụ trưởng thuộc Bộ Tư pháp, tên là Nhục Thu, trong tay nắm thực quyền, có qua lại với cậu hắn, từng đến dự tiệc mừng thọ ông ngoại. Sở dĩ Thước Cần nhớ rất rõ vị vụ trưởng này là vì lần mừng thọ đó ông ta tặng một loại trầm hương vô cùng quý hiếm, sau khi dùng thử một lần bệnh mất ngủ của ông ngoại giảm đi trông thấy, ngủ ngon hơn rất nhiều. Tuy nhiên sau đó khi đem đi kiểm tra, mặc dù
không xác định được thành phần cụ thể nhưng lại phát hiện ra có tiềm
chất có hại, vậy nên chỗ trầm hương kia ông ngoại cũng không dám dùng
tiếp, mà chuyện này lại biến thành đề tài nói chuyện thường xuyên của
mọi người trong nhà.
Thiều Khuynh Tri đúng là không từ thủ đoạn,
hôm qua vừa gặp cáo già ngành thương nghiệp, hôm nay lại gặp thành phần
tai to mặt lớn, ai ai cũng xưng anh gọi em ngọt xớt, thật sự là không
thể khinh thường.
Thước Cần mải suy nghĩ, đưa mắt nhìn lại đã
thấy Nhục Thu ngả người dựa lưng vào thành ghế sô pha, móng vuốt xù lông cầm một cái bát lớn, ừng ực ngửa đầu sảng khoái uống cạn.
“Đến
chỗ chú lúc nào cũng thoải mái nhất, không phải câu nệ tiểu tiết, không
phải lo nghĩ vấn đề đối nhân xử thế đấu đá quyền lực, càng không có
nguyên tắc rườm rà trói buộc.”
Bất kể là ngữ điệu hay vẻ mặt,
không ai có thể liên hệ người đang ngồi trong phòng cười nói này với một vị quan chức cấp cao trong Chính phủ.
Nhưng đây không phải là trọng điểm! Trọng điểm là vì cái quần gì ông anh này lại có móng vuốt!!! Con mẹ nó móng vuốt!!!!!!
Thước Cần lập tức tiến vào trạng thái hôn mê lâm sàng. Hắn cực kỳ muốn gào rú hét gọi quần chúng nhân viên cùng đến đây xem yêu quái, nhưng cả người
chẳng hiểu sao lại cứng ngắc không thể động đậy. Ông trời ơi sao không
để con ngất luôn đi cơ chứ …
“Trợ lý Thước, thông báo bên lễ tân
chuẩn bị xe, nửa tiếng nữa đưa khách quý về.” Thiều Khuynh Tri hình như
biết hắn đứng ngoài cửa, những lời này vừa vang lên cứ như một câu giải
chú, cả người cứng ngắc của Thước Cần cuối cùng cũng nhúc nhích được.
Hắn run lẩy bẩy xoay người chạy về phía thang máy.
Cứ tưởng chỉ có cái trà lâu kia là yêu quái ngập trời, ra ngoài rồi cuộc
đời lại thái bình hạnh phúc, ai ngờ đến cả công ty cũng bị yêu quái xâm
chiếm, thậm chí quan chức nhà nước cũng không phải người, thế giới này
rốt cuộc đã biến thành cái mẹ gì thế, mau trả đĩa bay để hắn về hành
tinh đi thôi QAQ…
Xuống tầng, có đồng nghiệp đi qua vui vẻ chào
hỏi, lại bị Thước Cần dùng ánh mắt như tia X quang quét qua quét lại từ
đầu đến chân dọa cho phát hãi. Dọc đường đi hắn đã dọa chạy đến tám chín người, trong công ty lập tức ầm ĩ bàn tán, liệu có phải boss sắp sửa có hành động, chuẩn bị thanh lý nhân sự thay đổi cơ cấu đuổi việc một loạt không.
Quay lại văn phòng, Thước Cần khoát tay bất lực: “Boss,
anh đừng nói gì nữa hết, tôi không cần nghe đâu.” Làm ơn đừng đày đọa
thần kinh nhau nữa…
Hắn không muốn nghe, không có nghĩa là Thiều
Khuynh Tri sẽ im lặng. Thiều đại boss từ trước đến nay đều chẳng bao giờ biết thấu hiểu lòng người.
“Nhục Thu không phải yêu quái, mà là thần.”
Mắt thấy Thước Cần hai mắt trợn trừng chuẩn bị hôn mê, y vội vàng bổ sung: “Chỉ là một vị thần núi nhỏ thôi.”
“Cứu tôi với. Tôi muốn thuốc an thần, cho tôi thuốc an thần.” Thước Cần thều thào cầu cứu.
Nhưng sự thật lúc nào cũng rất tàn khốc. Không có thuốc an thần, cũng không
có ai đến cứu hắn, chỉ có đại boss thần kinh thác loạn vẫn đang cố giải
thích mấy thứ thần thần quỷ quỷ cho hắn nghe. Ngọn núi nhỏ kia thực ra
cũng chỉ cao đến tận trời thôi mà ha ha, vị kia không có lực sát thương
vô hại thực ra cũng chỉ nhiều thêm một cái móng vuốt hổ thôi mà a ha ha
T~T…
“Thấy không, trừ diện mạo ra những thứ khác đều rất bình thường mà.” Thiều Khuynh Tri chốt hạ.
Không phải người thì có bình thường nổi không hả đồ bệnh thần kinh!
“Anh thông qua những người, không phải, những… thứ này, câu kết với bọn họ,
lợi dụng quyền lực và tiền tài của họ để hoàn thành dã tâm điên cuồng
chiếm đoạt thế giới của bản thân có đúng không!”
Thiều Khuynh Tri bật cười: “Cậu xem phim Mỹ nhiều quá rồi đấy. Chiếm đoạt thế giới? Hành động ngu xuẩn như thế chỉ có nhân vật phản diện trên phim mới làm
thôi.”
“… Kể cả anh không có ý định chiếm đoạt thế giới thì cũng không thể phủ nhận sự thật là tập đoàn của anh có vấn đề!”
“Thủ tục thành lập theo quy định của pháp luật, hoạt động kinh doanh tiến
hành bình thường, vốn điều lệ rất đầy đủ, tài chính vững chắc, quản lý
ổn định, sử dụng lao động hợp pháp. Có vấn đề gì?”
“…Cho dù không có vấn đề thì anh vẫn lợi dụng quan hệ bất chính, cạnh tranh không lành mạnh!”
“Tiền đi đôi với quyền là chuyện rất bình thường, cậu cảm thấy tôi làm ăn bất chính là vì chuyện đó, hay là bởi vì tôi quen biết một vị vụ trưởng có
móng vuốt?” Thiều Khuynh Tri hỏi ngược lại, “Cạnh tranh không lành mạnh? Một vị quan chức thì có thể thâu tóm toàn bộ thị trường sao? Cho dù
Nhục Thu không phải con người, anh ta có thể một tay che trời được
không? Nắm giữ quyền lực cao nhất vẫn là con người, Nhục Thu chỉ là một
trường hợp cá biệt hiếm hoi. Tôi nói rồi, các chủng tộc đều có cuộc sống giống như con người, không thể lợi dụng sức mạnh của bản thân để thay
đổi thế giới. Trời có luân thường, đời có đạo lý, cho dù là con người
hay yêu ma, vi phạm lẽ thường đều sẽ bị trời phạt.”
“Anh thao
thao bất tuyệt nói tràng giang đại hải cả đống thứ từ nãy đến giờ mục
đích là muốn nói bọn họ so với con người không có gì khác biệt?” Thước
Cần không thể không bội phục Thiều Khuynh Tri, chuyện quái dị gì qua mồm y xong cũng trở nên hợp tình hợp lý đến đáng sợ.
“Đúng vậy.”
“Sao lại không có gì khác biệt! Anh là thần thánh phương nào tôi còn chưa
xác định được, nhưng mà mấy người ngoài kia, Ninh Cửu Nguyệt chỉ dùng
một hạt lạc cũng đánh ngất được người ta, Đỗ Khâm mặt than chỉ tay một
cái đã đem một đống ngăn tủ trượt đến trượt đi như ma ám, La Vũ quay đi
quay lại đã làm bốc hơi cả một tầng nước, còn Mạch Đương Đương nữa, nhét cả núi đồ ăn vào một cái ngăn tủ bé tí…” nói đến đây Thước Cần đột
nhiên khựng lại, “Chẳng lẽ Mạch Đương Đương là thực thần?”
“Khụ khụ khụ ——” Thiều Khuynh Tri vừa nhấp một ngụm trà đã phun toàn bộ ra ngoài.
“…Được rồi, bộ dạng cậu ta như vậy làm thần chắc không bay được. Mà tóm lại là tôi mặc kệ, tôi phải từ chức!”
“Cậu ký hợp đồng làm việc hai năm rồi.” Thiều Khuynh Tri nhắc nhở.
“Từ chức có trái pháp luật không?”
“Không trái pháp luật, nhưng vi phạm đạo trời. Những người đã giao ước với
tôi, không ai có thể vi phạm, ngay cả bản thân tôi cho dù có muốn sa
thải cậu cũng không thể.”
“… Anh hạ bùa ngải gì lên người tôi rồi?!”
“Không phải bùa ngải gì cả, đây là đạo lý. Tóm lại, cậu không cần nghĩ linh
tinh nữa, chỉ cần cố gắng làm quen với những thứ như thế này, quen rồi
sẽ ổn thôi.”
Thước Cần nhẫn nhịn hai giây, cuối cùng phát điên lật bàn, bổ nhào về phía Thiều Khuynh Tri.
________________
Chú thích:
Nhục Thu (蓐收): Một vị thần trong truyền thuyết Trung Hoa cổ đại, là thần phụ tá của Bạch Đế, có truyền thuyết lại nói Nhục Thu là con của Bạch Đế.
Lại có truyền thuyết nói Nhục Thu là một vị thần phương Tây, phụ trách
mùa màng, thu hoạch. Theo Hoài Nam tử – Thiên Thiên văn viết
“Nhục Thu phụ trách cai quản mùa thu…”, tức là lo chuyện cai quản mùa
vụ, vậy nên trước Vọng Hà lâu có đền thờ “Nhục Thu chi phủ”. Trong Sơn Hải kinh – Tây Sơn kinh có đoạn viết “Lại hướng tây 290 dặm là Ửu Sơn 泑山, Thần Nhục Thu 蓐收 cư ngụ… Theo đỉnh núi nhìn về phía Tây có thể thấy mặt trời lặn, khi đó ánh
sáng trọn vẹn. Chủ quản mặt trời lặn là Hồng Quang 紅光, (nghe đồn đây là
thần Nhục Thu) […] Phương Tây có thần Nhục Thu 蓐收, tai trái có rắn, cưỡi hai con rồng.”