- Vân Phượng...Vân trong “Bạch vân” là đám mây trắng trong thuần khiết,Phượng trong “Long Phụng” là chỉ cốt cách cao quý của dòng Rồng giống Phượng.Nàng có một cái tên thật đẹp!
Trong giấc mơ Vân Phượng nghe thấy giọng nói thầm thì của một nam nhân,hơi thở của chàng như vẫn còn vương vấn trong không gian,cơ thể của chàng như vẫn còn đang bên trong cơ thể của nàng,ấm áp như chưa từng rời khỏi,nụ hôn của chàng như vẫn còn cháy bỏng và ướt át,ánh mắt của chàng,ánh mắt khiến cho ba nghìn giai lệ chốn thâm cung vạn kiếp bất phục.
Nàng đã mê đắm hắn rồi!
Nàng đã mê đắm Đại Vương Linh Đô Quốc.
Từ giây phút hắn hỏi tên nàng,từ giây phút hắn hỏi sinh thần của nàng,từ giây phút nàng ở trong vòng tay của hắn,trở thành nữ nhân của hắn,và từ giây phút hắn thì thầm bên tai nàng “Nàng có một cái tên thật đẹp,Vân Phượng “
Vân Phượng bất chợt mở mắt...
Ấm áp, mềm mại...
Nàng vẫn đang ở trong vòng tay của hắn?
Cánh tay màu đồng rắn chắc đang mân mê những lọn tóc rối của nàng,lồng ngực của hắn thật sự rất ấm áp,vững chắc khiến cho nàng cảm thấy bình yên đến lạ lùng.Cảm nhận được nữ nhân trong lòng đã tỉnh,hắn mỉm cười đầy âu yếm
-Tỉnh rồi sao?
-Đại Vương...
- Còn đau không? - Hắn cọ cọ cằm vào trán nàng,vòng tay ôm nàng cũng siết chặt hơn.
Vân Phượng như một con mèo nhỏ ngoan ngoãn trong lòng hắn,ánh mắt long lanh đẫm lệ ẩn chứa nét phong tình lay động lòng người “ Không đau nữa rồi”
Hắn mỉm cười mãn nguyện,đặt khẽ một nụ hôn lên trán nàng.
-Hôm nay là sinh thần của nàng,nhất định Bổn Vương sẽ quay lại
-Thần thiếp chờ người - Vân Phượng cũng khẽ mỉm cười,nụ cười nhẹ tựa gió thoảng mây trôi.
Nữ nhân cũng tựa hoa trời
Vạn chủng phong lưu
Vạn mê nghìn luyến vương vấn nhân gian
Vạn lý trường thành không bằng một cánh hoa rơi
Vạn tinh binh đao kiếm không bằng một ánh nhìn như hóa kiếp tương phùng
Vạn kiếp bất phục.
“Phụng thiên thừa vận Hoàng Đế chiếu viết: Bạch Vân Phượng đoan trang thục đức xinh đẹp khiêm nhường,sắc phong Uyển Nghi,ban hiệu “ Ngọc“.Khâm thử “.
Trữ Tú Cung
-Nhanh chân lên,nương nương chờ ngươi từ sáng,sao bây giờ mới đến?-Xuân Minh mặt mày cau có
-Việc này khó khăn lắm ta mới xin được,đâu phải một câu nói là xong được - Cung nữ Nha Đình hớt hải chạy vào,thở không ra hơi- Mã công công đó hở một câu là sai lệch cung quy hở hai tiếng là phạm vào quốc pháp,xin mấy tờ giấy mà mất cả buổi sáng,ta cũng khó xử lắm.
-Đừng lôi thôi nữa,vào bẩm báo với nương nương đi
-Đừng giục,ta cuống lên nương nương lại trách phạt- Nha Đình nguýt Xuân Minh một cái,rồi lấy tinh thần bước vào trong
-Lệ Phi nương nương vạn phúc kim an
-Đứng lên đi,việc ta giao cho ngươi đến đâu rồi? - Nữ nhân yêu kiều như nước đang thưởng trà khẽ ngước mắt lên nhìn nha đầu trước mắt
-Nương nương,nô tỳ đã xin được Mã công công bản ghi chép các tú nữ mới nhập cung tháng trước thị tẩm.Tháng này Đại vương đã thị tẩm bốn người mới,nhưng chỉ có hai người được sắc phong,mời nương nương xem qua ạ
-Đợt tiến cung tháng trước có đến hai mươi tú nữ trúng tuyển,Đại Vương mới chỉ thị tẩm bốn người? - Lệ Phi ngờ vực
-Đợt tiến cung này chỉ có Thái Hậu đích thân lựa chọn,Đại Vương đâu có tham gia.Khẩu vị chọn tú nữ của lão bà đó chỉ toàn mấy nữ nhân hiền lành thục nữ đến mặt chữ còn không được biết nhiều,huống hồ Đại Vương rất thích những nữ nhân thông minh nhanh nhẹn,đừng nói hai mươi người,có hai ngàn người đi chăng nữa thì Đại Vương cũng chả để vào mắt - Nha Đình nhanh nhảu mồm miệng nói một tràng dài khiến Lệ Phi cười không ngớt.
-Nha đầu nhà ngươi miệng lưỡi cũng to gan thật,gọi Thái Hậu là lão bà không sợ mất đầu sao? -Lệ Phi cười khúc khích
-Người mà nương nương không ưa nô tỳ cũng ghét cay đắng,Thái Hậu đó hay thích gây khó dễ cho nương nương,Nha Đình gọi một tiếng lão bà cũng coi như giúp nương nương xả giận.
-Được rồi,nói xem hai tú nữ được thị tẩm sắc phong là kẻ nào
-Nương nương,một người là Mẫn Hà Điệp,nữ nhi của Quận Công Chi Phủ Mẫn Phú,được sắc phong Thưởng Tại,đang ở Diên Hinh Cung của Trang Quý Tần
-Mẫn Hà Điệp?Cũng chỉ là nữ nhi của Quận Công tầm thường,phụ thân ta thân là triều tướng đương thời,làm gì có kẻ nào sánh nổi - Lệ Phi cười khẩy,nụ cười đầy mãn nguyện hả hê
-Nương nương thân phận cao quý,tất nhiên là không kẻ nào có thể sánh nổi.Người xem cả tam cung lục viện giờ cũng chỉ mới có người được sắc phong Phi,mấy kẻ tầm thường kia có luồn cúi cả đời cũng chả dám mơ chạm đến tước vị này.
-Ngươi cũng đừng vội chủ quan,chỗ của Trang Quý Tần và Lâm Thục Nghi còn đang nhòm ngó tính toán vị trí Phi ngang hàng với bổn cung,mấy ả tiện nhân đó bao nhiêu năm nay làm ta chướng tai gai mắt,chỉ hận không thể xé xác bọn chúng ra cho hả giận - Lệ Phi siết chặt chiếc khăn tay,đôi mắt sắc lẹm đỏ ngầu.
-Nương nương,cung của Trang Quý Tần và Lâm Thục Nghi có mấy người mới vào,đây là thời cơ tốt của chúng ta để trừ khử mấy ả tiện nhân đó - Nha Đình khẽ đến bên Lệ Phi thì thầm
-Tất nhiên ta hiểu điều đó nên mới sai ngươi đi tìm hiểu mấy tú nữ vừa được thị tẩm.Chỉ tiếc quá ít rồi.
-Hai người là đủ rồi,một người từ cung của Trang Quý Tần,một người từ chỗ của Lâm Thục Nghi.
-Ngươi đã tìm được hai kẻ được việc đó chưa?
-Nương nương,chúng ta có thể lợi dụng luôn hai kẻ mới được sắc phong là Mẫn Thưởng Tại và Ngọc Uyển Nghi - Ánh mắt của Nha Đình ánh lên tia sáng đầy ranh mãnh
-Ngọc Uyển Nghi?Lòi đâu ra một Ngọc Uyển Nghi trong cung mà ta chưa biết??? - Lệ Phi đứng phắt dậy,chén trà trong tay cũng bị hất văng xuống đất.
-Mấy kẻ ngu đần vô dụng,trong cung có thêm một Uyển Nghi mà các ngươi không nói một lời với ta,có phải các ngươi không còn để Lệ Phi này vào mắt không?? - Lệ Phi giáng một cái bạt tai xuống Nha Đình đang quỳ bên dưới,chén trà ban nãy hất đổ cũng đã vào người cung nữ Nha Đình không ít khiến nàng ta bỏng rộp một bên cánh tay nhưng cũng chỉ dám nén cơn đau mà dập đầu liên tục.
-Lệ Phi nương nương bớt giận tránh tổn hại đến sức khỏe...Nô... nô tỳ ngu dốt không bẩm báo từ đầu cho nương nương.Ngọc Uyển Nghi vốn không nằm trong đợt tuyển tú tháng trước mà là Công chúa Bắc Mạc gả hòa thân cho Linh Đô Quốc chúng ta - Nha Đình run rẩy lắp bắp, thoáng trước Lệ Phi còn là nữ nhân đang e thẹn ngồi thưởng trà, xinh đẹp đê mê khiến lòng người xao động, vậy mà chỉ cần nghe đến hai chữ “Uyển Nghi” nàng ta đã tức giận mà ném vỡ hết cốc chén, mấy cung nhân gần đó cũng sứt đầu mẻ trán không ít, nhưng ai cũng chỉ dám run rẩy mà quỳ gập cả người.
-Công chúa Bắc Mạc??? Còn lòi đâu ra một công chúa Bắc Mạc.
-Nương nương... Mà hình như Ngọc là hiệu mà Đại Vương phong thưởng, không phải... là.. là tên nàng ta...
-Đại Vương phong tặng???? Trước nay chỉ có ta và ả tiện nhân Trang Quý Tần được ban hiệu, nàng ta có tư cách gì mà được Đại Vương phong hiệu- Lệ Phi đay nghiến từng từ từng chữ, đôi mắt phượng xinh đẹp đã đỏ ngầu vô cùng đáng sợ.
-Nương nương đó là Công chúa của Bắc Mạc,có thể Đại Vương niệm tình Bắc Mạc Vương...
- Không được,ta phải đi tìm Đại Vương,ta phải đi tìm Đại Vương.Trong cung này chỉ có mình ta được chàng phong hiệu, mãi mãi chỉ được mình ta... Mấy ả tiện nhân đó lấy tư cách gì, lấy tư cách gì sánh với Tống Chiêu Mai này...Khốn kiếp...
-Nương nương,nương nương người đừng đi...Người nhất định không được nói những lời này trước mặt Đại Vương...
-Nương nương...
-Lệ Phi nương nương...
-Xuân Minh, mau giúp ta ngăn Lệ Phi lại... -Nha Đình hớt hải tái xanh tái mét mặt mày.
-Có trời ngăn được, còn không mau đi theo Lệ Phi đến chỗ Đại Vương,tuyệt đối không được để Lệ Phi gây chuyện.