Vấn Quan

Chương 25: Chương 25: Tri âm tìm nơi đâu (4)




Hơi thở như gỉ sét thở ra từ khoang mũi khiến người khác phát nôn của Ngoa Thú phà xuống đỉnh đầu của Lý Thập Nhất, Lý Thập Nhất nghiêng đầu theo bản năng, động tác đó làm tức giận con thú lớn đang nhỏ dãi thòm thèm, gió rít trong động vụt qua, lồng ngực của Ngoa Thú lại gầm lên tiếng u u phấn khích, tựa như là lời cầu nguyện thành khẩn trước bữa ăn ngon.

Lý Thập Nhất bị chân trái của nó phất ngã xuống đất, vai như bị kềm sắt hàn chặt, có thể cảm nhận được sức căng chuẩn bị giày nát xương cốt, thô bạo đâm xuyên xuống của móng vuốt nhọn cứng như cốt thép của Ngoa Thú. Khi cái chết cận kề, các cảm quan của cô đều bị lấy đi, tiếng kêu khóc của Đồ Lão Yêu và A Âm bên tai xa như tận chân trời, mờ ảo rút thành một cái chấm nhỏ sắc nhọn, trước mắt chỉ còn lại những giọt mồ hôi cay xót, che lấy mắt cô như hồ dính.

Cô chỉ còn có thể cảm nhận được hơi thở của chính mình, đi vào đi ra cùng với nỗi sợ hãi, giống như chém ngang hông của cô một lần rồi lại một lần nữa.

Ngoa Thú nghiêng đầu qua, mai phục ở bên cổ của cô, mở to miệng về phía cô, cô cố hết sức cử động cánh tay trái chưa bị khống chế, miễn cưỡng lôi ra được một tấm hoả phù rồi giơ tay đập lên sau người của Ngoa Thú.

Tuy không tài nào chống cự nổi, nhưng nếu như hoàn toàn không làm gì phản kháng lại, thì có hơi hèn nhát rồi.

Ngoa Thú phẫn nộ, đau đớn rú lên một tiếng rồi buông móng vuốt ra, mùi máu tanh xộc lên từ cuống họng, đôi mắt hung ác híp lại, phản chiếu khuôn mặt chế giễu của Lý Thập Nhất. Cô ấy tựa như đang nói, nếu muốn ăn thì nhanh lên, đừng có lê thê lết thết không ra gì cả.

Ngoa Thú bổ người về phía trước, há miệng về phía cô, răng trắng dã như hàng dao xếp dài, dòng nước bọt dính giữa răng trên dưới thô như ngón tay út, đôi tai dài nép phía sau đầu giờ đã dựng đứng lên, khiến cả mộ thất nổi gió lạnh như được triệu hồi, ù ù thổi qua phần lông nhung trên tai của nó.

Lý Thập Nhất nhắm mắt lại, khoé miệng vẫn nhếch lên không hơn không kém.

Đột nhiên nghe thấy gió cát bên cạnh chuyển động mạnh, người cô bị đè lên, hương ấm ngọc mịn sà vào lòng cô, hoàn toàn không phải mùi mãnh thú hôi thối như trong tưởng tượng, Lý Thập Nhất mở mắt ra, không ngờ Tống Thập Cửu trở người tiến lên phía trước, bảo vệ chặt chẽ cô ngay bên dưới.

Cô bé một chân khống chế lấy Lý Thập Nhất, một tay chống phần trên của cơ thể cao lên, một tay nhấn lấy vai trái của Lý Thập Nhất, sự tức giận và nỗi sợ hãi ngất trời ẩn hiện trong lồng ngực phập phồng kịch liệt, Lý Thập Nhất và cô bé kề sát bên nhau, cảm nhận rõ ràng từng nhịp tim đập như vũ bão cuồng nộ của cô bé.

Nhịp tim này...Lý Thập Nhất vội vàng muốn giơ tay kéo lấy cô bé, nhưng lại bị đuôi tóc Tống Thập Cửu quét qua ngay trước mắt, Tống Thập Cửu nghiêng người quay đầu hung hãn nhìn lấy Ngoa Thú, khoé mắt loang ra một màu đỏ như hoa nở, lấp đầy khoé đuôi như ngọc phụng, các đốt xương của cô bé vang lên răng rắc, khuấy động gió núi bay nhảy, mái tóc đang phất trên mặt của Lý Thập Nhất cũng chớp mắt dài thêm một thốn.

Nước ấm như bị nấu sôi, cảnh tượng quỷ dị này khiến mọi người quên cả hít thở, tựa như đang tận mắt chứng kiến đàm hoa đang nở rộ chớp nhoáng trong đêm tối, tóc mai tựa sương búi tựa mây, đẹp đến lay động phàm trần.

Cô bé híp đôi mắt đỏ rực lại, nhìn về phía Ngoa Thú mở đôi môi nhanh chóng phát ra một tiếng kêu trầm.

Tiếng kêu đó giống người nhưng không phải người, giống thú nhưng chẳng phải thú, gân xanh hiện rõ, tà khí phi thường, từ mi tâm lên nửa thốn thăng hiện lên một đám sương tối màu trắng lục, đám sương đó theo tiếng thét của cô bé bổ nhào về phía trước, giống như đuổi con mồi vào lồng xong rồi lại từ tốn tao nhã thoái ẩn trở về.

Yên tĩnh, sự yên tĩnh như chết chóc, từ khi có kí ức đến giờ, Lý Thập Nhất chưa bao giờ trải qua sự tĩnh mịch chết chóc đến như vậy.

Giống như đã hoàn thành một chiến dịch cửu tử nhất sinh, ngồi trên đống mồ xương cốt chất chồng, rã rời xương cốt nắm lấy cây trường thương đang nhỏ máu.

Không, ngay cả dòng chảy của máu cũng không có, tất cả mọi âm thanh đều biến mất, sự tung bay của cát bụi, sự rơi rụng của nước sương, sự kêu gào của gió cuốn, thậm chí cả nhịp tim và hơi thở của mọi người xung quanh, tất cả đều bị tước đoạt đi bởi một phương thức không tưởng.

Chiếc đồng hồ bỏ túi ngay gần tim lách cách lên một tiếng, kim giây dừng tại hướng ba giờ.

Lý Thập Nhất thở dốc nhìn Tống Thập Cửu đang phủ phục trên người cô, cô bé đang nghiêng nhẹ mặt, khoé mắt nhếch lên cùng với khoé môi lộ ra hai ba phần khí thế chưa tan đi, vẻ đẹp của cô bé, gương mặt xinh xắn ôn nhu bị thổi lớn, kiều diễm đến khiến người khác nhượng bộ né tránh.

Hơi thở của cô bé như dòng nước chảy xiết, lung tung loạn xạ khó mà khống chế được, bàn tay đang đặt trên vai của Lý Thập Nhất nhẹ run lên, tựa như cuối cùng cũng đã tìm lại được một chút ít tri giác, Lý Thập Nhất trở tay chống người dậy, ôm cô bé vào lòng an ủi, vỗ nhẹ tay lên bắp tay của cô bé, dịu giọng nói: “Đừng sợ.”

Cô đang vuốt ve tâm trạng lo lắng và hoảng sợ của Tống Thập Cửu, và cũng cố gắng khiến cho bản thân trấn tĩnh một chút, Ngoa Thú ở trước mặt đứng ngay tại chỗ, giữ nguyên tư thế định cắn cô, mắt cứ mở to như cá chết, mi mắt cũng không hề động đậy. A Âm bên kia đang phủ phục trên sàn đất, cào lấy đất bụi muốn bò về phía Lý Thập Nhất, giọt lệ bên khoé mắt rơi được một nửa, sắp chảy dài xuống gò má thì bị ngưng cứng chặn lại. Đồ Lão Yêu thì trừng mắt thật to, khóc bố kêu mẹ mở miệng về phía Lý Thập Nhất, sợi nước bọt treo giữa răng môi, giống như tơ nhện đóng chặt.

Dễ nhận ra được, thời gian ngừng lại rồi. Lý Thập Nhất nhìn qua những hạt bụi đang lơ lửng giữa không trung và những con thạch sùng cứng như tượng gỗ trên tường.

Nhưng không biết tại sao, Lý Thập Nhất vẫn cử động được, cô nhìn Tống Thập Cửu, không biết có phải là do mình đang được cô bé bảo vệ che chắn bên dưới hay không.

Tống Thập Cửu nắm lấy vạt áo phía trước của cô, dần bớt run bình tĩnh lại trong lòng cô.

Cô bé nước mắt lưng tròng nhìn Lý Thập Nhất, vẫn chân thành hồn nhiên, khuôn mặt ôn hậu xinh đẹp, cắn môi sợ sệt lúng túng, đuôi tóc tung bay đã thu về, giờ đang rối tung nằm giữa chiếc cổ ướt đẫm của cô bé. Tống Thập Cửu không biết tại sao, thở dài một tiếng trong lòng, vén những sợi tóc đang bị cô bé cắn ra rồi nói: “Đi ra ngoài trước, được chứ?”

Cô cực ít khi dùng loại ngữ khí như “được chứ” với người khác, nhưng Tống Thập Cửu như một con thú nhỏ đang dựa hết vào cô, vô cùng đồng cảm với sự nghi ngờ bản thân khi bộc lộ hết tất cả của cô bé, khiến cô bất giác buông nhẹ giọng nói, nhưng lời nói ra lại dịu dàng hơn trong kế hoạch của cô một chút.

Tống Thập Cửu gật đầu rồi đứng dậy, tay chống tường nhìn A Âm và Đồ Lão Yêu như hai bức tượng đứng hình tại chỗ hai cái rồi cô bé và Lý Thập Nhất nhìn nhau, cõng A Âm ra ngoài mộ thất trước, xong sau đó hai người hợp sức khiêng Đồ Lão Yêu ra.

Dòng nước bên ngoài mộ cũng ngưng chảy, có vài con cá Xích Lân nhảy ra khỏi mặt nước bất động giữa không trung, Tống Thập Cửu cùng Lý Thập Nhất đưa A Âm và Đồ Lão Yêu qua sông, trên đường cô bé cẩn thận nhẹ nhàng chạm thử con cá Xích Lân trên không trung, mềm, lạnh và còn sống.

Tống Thập Cửu nuốt một ngụm nước bọt.

Sau khi kéo A Âm và Đồ Lão Yêu đến cửa hang, Lý Thập Nhất và Tống Thập Cửu đã gần kiệt sức, Lý Thập Nhất ngồi dựa bên trong, thở hổn hển đẩy cánh cửa sắt một cái, vẫn là một tiếng đùng vang lên,Tống Thập Cửu ló đầu ra nín thở tập trung nhìn ra ngoài, kiến đang bò, thỏ đang nhảy, lá đang từng chiếc từng chiếc lượn lờ xuống, gió đang từng cơn từng cơn thổi qua, chim đang tíu tít hót trên cành, cô bé hai ba bước nhảy ra ngoài, mỉm cười với Lý Thập Nhất: “Bên ngoài bình thường nè!”

Lý Thập Nhất cũng cười rồi dùng sức đẩy A Âm và Đồ Lão Yêu ra ngoài.

Khi phần da thịt cuối cùng rời khỏi cửa hang, A Âm hít một hơi, nước mắt từ cằm rơi xuống, nằm trên đất nói không ra hơi. Đồ Lão Yêu cũng lập tức sống lại, tiếp tục khóc thét kéo âm dài lúc nãy, hắn nhăn cái mặt như bánh bao vừa khóc vừa đấm đất: “Chị Thập Nhất ơi chị Thập Nhất, sao mà chị lại bị con thỏ xấu đau xấu đớn đó ăn mất vậy!” Chị là vương bát ngàn năm là rùa vạn năm, sao lại chết nhanh vậy trời!”

Hắn gào một hồi, khóc đến giật người, giật một hồi mới phát hiện ra không đúng, chống nửa con mắt lên nhìn tứ phía, ánh nắng chan hoà cảnh vật quang đãng, một con rết gan to từ mu bàn tay tay hắn bò qua rồi lại chui vào trong đám lá khô.

Lý Thập Nhất đóng cửa sắt lại, ngồi tựa người bên cửa hang, hít thở từng hơi thật sâu, Tống Thập Cửu ngồi xổm trước mặt Đồ Lão Yêu nhìn hắn khóc, sắc mặt hồi trắng bệch hồi thì xanh lè.

A Âm thì đã nhận ra, chống cùi chỏ nhấc người lên, nghẹn giọng hỏi Lý Thập Nhất: “Chuyện gì xảy ra vậy?”

Lý Thập Nhất nhìn Tống Thập Cửu một cái, Tống Thập Cửu có hơi ngại ngùng: “Hình như là do em.”

Rốt cuộc là nguyên do gì, cô bé cũng không biết, hình như là cô bé đã làm thời gian trong động dừng lại, nhưng nếu hỏi là dừng như thế nào, đầu óc cô bé như bị keo hồ dính lại, không nhớ được gì nữa.

A Âm nghiền ngẫm một hồi: “Pháp thuật của nhóc...chịu được bao lâu?”

Tống Thập Cửu lắc đầu.

Đồ Lão Yêu dùng cả hai chân hai tay lồm cồm bò dậy, ễnh bụng chạy về phía chân núi: “Vậy còn không mau chạy đi! Còn đơ ra đó làm gì!”

Chẳng trách người ta nói đầu óc phụ nữ không thông minh, còn luận công ban thưởng, trao giải hay gì.

Cả nhóm người đến chân núi mới giảm chậm bước chân lại, ông già của tiệm tạp hoá vẫn còn ngồi trên ghế mây ngái ngủ, nhìn thấy mấy người bọn họ, thì lại tỉnh táo, gọi họ lại rồi hỏi: “Tìm thấy rồi à?”

Đồ Lão Yêu đáp: “Ừ, tìm thấy rồi.”

Ông già không tin, nhìn hắn một lượt từ đầu đến chân: “Ra lại rồi?”

“Ừ, ra lại rồi.”

Ông già nhăn mày rụt người về, dịch đôi chân mang giày bông qua, nhường đường cho họ.

Về đến thành, họ tìm một quán rồi uống vài tách trà, đầu Đồ Lão Yêu vẫn còn quay mòng mòng, hỏi họ một tràng về việc đã xảy ra trong hang động, nhưng vẫn nghĩ hoài không hiểu được, chỉ là ánh mắt khi nhìn Tống Thập Cửu có thêm vài phần kính sợ, cười đùa ăn vạ gì thì cũng không dám sai khiến nhóc nha đầu lắm. Lại nói thêm vài câu, hắn đặt tách trà xuống rồi hỏi Lý Thập Nhất: “Chúng ta từ đây chia ra đi hay là sao?”

Lý Thập Nhất vừa muốn mở miệng thì nghe A Âm nói: “Chúng ta cùng nhau về đi?”

Lý Thập Nhất hỏi cô: “Không đi thăm sư phụ nữa à?”

A Âm cúi đầu, lặng đi một hồi rồi cười đáp: “Làm ăn sống nhăn thành ra cái kiểu này, đi thăm người để làm gì chứ? Dù sao đã thiêu thành tro, cũng sớm đã không nhận ra tôi rồi.” Đầu ngón tay của cô gõ từng cái lên mặt bàn bên cạnh tách trà, bộ dạng lông bông ba hồi nghĩ thế ba hồi nghĩ vậy.

Lý Thập Nhất trầm ngâm một hồi, cũng nói tiếp: “Nếu cô không muốn, thì không đi nữa.”

A Âm cười nhẹ rồi đứng dậy vuốt tà áo nói: “Vậy thì, đi thôi.”

Cả nhóm thanh toán rồi thuê một chiếc xe, cuối cùng cũng lên đường trở về.

A Âm tựa đầu vào thành xe, rung rung lắc lắc, cuối cùng cũng chịu không nổi đưa đầu ra ngoài, nhìn về phía đằng sau. Cô sáu tuổi đã bị bán vào kĩ viện làm công, bây giờ vẫn trở thành kỹ nữ, phí hết hơn nửa gia tài của sư phụ, nếu sư phụ dưới suối vàng biết được, không biết là sẽ có giận đến mồ mả bốc khói hay không nữa. Đã thế thì, thôi không về thăm nữa. Cô nghĩ trong lòng.

Lý Thập Nhất đang cúi đầu, tóc mái khẽ chạm vào đôi mắt thanh khiết, Tống Thập Cửu ngồi bên cạnh, hai tay ngoan ngoãn đặt trên đầu gối, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ không nói gì.

Lý Thập Nhất khẽ ho lên một tiếng rồi ngẩng đầu lên nhìn con đường phía trước.

Lúc trong mộ thấy, cô nghe thấy Tống Thập Cửu bên cạnh run run đôi môi, từng chữ một nói dối với Ngoa Thú.

Cô bé nói: “Ta không thích Lý Thập Nhất.”

Edit: Thục Nhi

Beta: Chuột

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.