CHƯƠNG 3
Ân Thần Bắc xoa dịu nỗi hồi hộp của cậu, dẫn dắt cậu nằm xuống bên dưới mình. Y hôn trán, hôn mi, hôn má, hôn xuống cổ, tay nhân đó cởi cúc áo cậu. Diệp Vân Sắc không kiềm chế được, bắt đầu phát run, mồ hôi rỉn trên làn da, tứ chi vốn rắn chắc lúc này đã mềm dần, dễ dàng bày ra tư thế Ân Thần Bắc đòi hỏi.
Diệp Vân Sắc giờ phút này đã không còn là anh Tiểu Diệp oai phong của giới xã hội đen San Francisco nữa, cậu mềm mại tới nỗi chọc người thương tiếc, đạt tới mức độ khơi gợi dục vọng chinh phục lớn nhất của đàn ông. Ân Thần Bắc vừa trút mưa hôn xuống thân mình ngày một phơi bày của cậu, vừa ghé bên tai cậu dỗ dành từng lời, thuận tay rút bỏ dây nịt cậu.
Đường cong cơ thể Diệp Vân Sắc duyên dáng mà mịn màng, vòng eo mảnh khảnh càng khiến thân hình cậu mong manh hơn. Khi Ân Thần Bắc kéo quần cậu xuống, cậu bất giác run run, muốn cầm tay y, “Anh Thần… Anh Thần…” Cậu gắng hết sức để nói, giọng nói đã thành một loại cầu khẩn, nhưng vào tai Ân Thần Bắc đang động tình thì lại bị hiểu thành lời thúc giục.
“Ngoan nào, anh đến ngay đây.” Y lôi thuốc bôi trơn đã chuẩn bị từ trước, vặn nắp, cả người cậu bị y mạnh mẽ lật lại, y dùng chính cơ thể mình đè lên cậu, khuỷu tay chặn trên tấm lưng gầy yếu, cuồng dã hôn tấm lưng trần, “Đúng là một tư thế thoải mái.” Y thở hổn hển, “Em yêu, anh sẽ giúp em không còn sợ nữa.”
Ngón tay dính theo chất lỏng lạnh ngắt trượt vào bên trong cậu, cảm giác ấy làm cậu chỉ muốn ngất đi. Ân Thần Bắc dịu dàng mơn trớn lỗ tai cậu bằng môi, banh hai chân cậu ra, vận lực tiến vào…
Mắt cậu nhắm nghiền, không một lần mở lại, ngón tay rệu rã níu tuột khỏi nệm chăn, chỉ còn mồ hôi từng giọt từng giọt rơi rỏ. Động tác Ân Thần Bắc ôm cậu điên khùng mà cuồng nhiệt, lưng cậu bị y ép tới đỏ ửng nhưng sắc mặt lại càng ngày càng tái.
Chắc chả có ai tin được, anh Tiểu Diệp trong mắt người thường luôn dũng mãnh, sắc sảo, đánh đâu thắng đó, mà khốn khổ nhất của cậu lại là không thể chịu được hôn, hay là ân ái với ai.
Châm chọc thì thôi rồi.
Như một con rối, cậu hết bị tha lên giường đến đẩy xuống dưới giường. Kỳ thực Ân Thần Bắc cũng không phải người có ham muốn quá mạnh, thế nhưng ngay chính bản thân y cũng không hiểu, tại sao khi đang ôm Lương Nhiễm lại nhớ quay quắt gương mặt Diệp Vân Sắc ngần vậy, muốn được thấy cậu nhuốm tình, muốn được thấy cậu đỏ mặt van vỉ tên y… Nhưng… Tiểu Diệp, xưa nay chưa bao giờ ngoan ngoãn hầu hạ y, cậu cũng chưa bao giờ phối hợp y trong chuyện chăn gối. Đặc biệt là sau quá nhiều lần cậu chống đối, y thẳng thừng sai người chuốc thuốc cậu, cậu không phản kháng nữa, nhưng mềm oặt như cọng bún, ngoại trừ run rẩy, cả quá trình không còn động tác nào.
Chuyện ấy đã trôi qua rất nhiều năm, cớ sao cậu vẫn chưa chịu bố thí chút rung cảm dù chỉ ít ỏi cho y? Đến tột cùng, là thuốc giam hãm cậu hay chính nội tâm cậu tự giam hãm mình? Y nghĩ, đầy hận oán, không khỏi gia tăng động tác, qua một hồi, nhìn xuống cậu nằm bên dưới, thân thể vẫn căng cứng mà người thì đã không biết hôn mê từ bao giờ.
Lương Nhiễm được Ân Thần Bắc bố trí trong phòng dành cho khách khứa, giường nơi đó vừa to vừa êm, gối nệm mềm mại dễ chịu, đây quả là hạnh phúc cả đời này nó không dám mơ tưởng, không đâu lại được tận hưởng, nó thật khó ngờ. Song đồng thời, nó cũng phải đổi chác, toàn thân bủn rủn, lưng hông như gãy rời, cái nơi khó có thể mở miệng kia cứ truyền đến từng cơn đau ê ẩm liên tục… Nó cắn răng vận quần áo. Thân là trai bao, mơ sao mà nghĩ nằm đây rên rẩm vì đau sẽ có ân khách tới thương hại nó? Hơn nữa, cái người tên Ân Thần Bắc ấy, soi kiểu gì cũng không thấy thuộc dạng sẽ thương hại người khác.
Gắng gượng ra ngoài phòng khách, hiện giờ nó đã không còn lạc đường loạn xạ như con nhặng mất đầu giống hôm qua nữa. Tìm được một người hầu đang quét dọn phòng khách, nó bèn hỏi, “Bếp ở đâu thế ạ? Liệu tôi có thể qua đó lấy đồ ăn không?” Người hầu nhìn cặp mắt sưng vù và dáng đi xiêu vẹo của nó, chỉ tay về hướng bếp, “Bình thường thiếu gia dùng bữa sáng lúc bảy rưỡi, có điều nếu giờ cậu đến, biết đâu có thể tìm thấy cơm trưa.”
Lương Nhiễm giật mình, mới phát hiện đồng hồ đã chỉ mười giờ mười lăm phút.
Mò vào nhà bếp, xin được sandwich và một cốc sữa, nó chậm chạp đi sang phòng ăn. Xuyên thấu qua khung cửa kính sát sàn là phong cảnh những lùm cây và cây linh sam trĩu đầu vì tuyết đọng, nắng trưa thưa thớt rọi vào gian phòng, bồ câu nhảy lách chách mổ trên bậc cầu thang, máy cào tuyết lặng lẽ làm công việc của mình dọc con đường sân.
Yên tĩnh mà an tường, trong nắng mai.
Hiếm được dịp hưởng thụ một buổi sớm, nó kéo ghế dựa, vừa định ngồi xuống thì lại “a” đứng phắt dậy. Trong góc, có người nghe thấy động tĩnh của nó bèn ngoảnh qua, cười êm ru.
Người ấy mặc áo lông cừu Scotland cao cổ, quần nhung kẻ màu lục, eo thon, chân dài, tuy chỉ ngồi hết sức tùy ý nhưng lại toát đầy khí chất động lòng người. Lương Nhiễm ngớ ra, “Là anh! Anh Tiểu Diệp.”
“Ăn cơm à?” Diệp Vân Sắc ôn hòa hỏi, giọng nghe có chút suy yếu và khàn khàn, “Ăn mấy món đó, lát nữa lại dễ đói thì sao?” Trước mặt cậu là bàn ăn, bốn năm loại cháo cùng đủ loại đồ ăn lót dạ bày la liệt, cậu đẩy thức ăn về đằng trước, “Nếu không chê thì ăn với anh, vừa hay ăn một mình không thấy ngon.”
“A, dạ, không cần phiền thế đâu ạ…” Lương Nhiễm cà lăm. Làm sao nó có thể không biết xấu hỏi đòi ăn cơm với anh ấy được, anh ấy tựa như một vị hoàng tử xuất phàm, từng cử chỉ, hành động đều khiến nó hổ thẹn hết mức, “Em không đói đâu… Chẳng qua…”
“Vậy ngồi chơi với anh.” Cậu cười, chìa tay về chiếc ghế trước mặt, “Vị trí này là nơi nhận được nhiều ánh nắng mặt trời nhất trong ngày. Em lạnh thì qua đây ngồi.”
Mặt Lương Nhiễm phấp phỏng nóng, cõi lòng trào lên cảm xúc ấm áp. Nó ngồi xuống đối diện Diệp Vân Sắc, thân dưới chạm ghế dù đau đều bị nó gạt bỏ hết.
“Anh Tiểu Diệp, anh từ Trung Quốc đến ư?”
“Ừ, miền Nam Trung Quốc.” Diệp Vân Sắc cười nhìn nó, “Một tỉnh thành không lớn, nhưng rất đẹp.”
“Em cũng thế. Quê em có mấy con sông nổi tiếng lắm, phong cảnh đẹp nhất là độ vào xuân, băng tan, mấy vùng phụ cận phạm vi trăm dặm cũng còn nghe được tiếng băng trôi ầm ầm.”
“Sao lại đến Mỹ? Em nói tiếng Anh rất lưu loát, trước đó có học sao?”
“Vâng, căn bản có họ hàng nên cứ tưởng có ngày đào được vàng, ai ngờ chả bao lâu thì cô em mất, tài sản để lại hết cho hai anh họ. Em tính về nước, nhưng không đủ tiền, đành phải… đành phải vào Đêm Tuyết.”
Diệp Vân Sắc vỗ vai nó, múc bát cháo cho nó ăn. Bát cháo phả mùi thức ăn nó chưa nếm bao giờ, thơm lừng. Diệp Vân Sắc mỉm cười, “Ăn cháo đi. Bụng no, tâm trạng vô hình trung sẽ tốt hơn.”
Lương Nhiễm nhận bát, âm thầm cảm kích không ngớt.
“Lúc anh mới đến Mỹ cũng giống em, stress liên tục, hở ra là nổi cáu.” Cậu dùng thìa múc một muỗng cháo, cười nói, “Sau đó, anh đọc nhiều sách hơn, cứ thong dong lại đâm ra tốt hơn nhiều. Nếu em thích, anh cho em mượn mấy cuốn. Không thì đĩa CD, đĩa phim cũng được. À phải, chỗ anh lên được mạng nữa.”
Lương Nhiễm cúi đầu, muốn che giấu hốc mắt cay sè, “Anh Tiểu Diệp… Vì sao anh đối xử tốt với em như thế…”
Cậu cười nhẹ, “Vì anh Thần có dặn dò phải đối tốt với em mà. Đừng về Đêm Tuyết nữa, tạm thời em cứ ở đây, anh Thần sẽ sắp xếp cuộc sống cho em.”
Nơi chốn ấm áp trong lòng bỗng nhiên như bị mũi băng đâm thủng, Lương Nhiễm thừ ra, đáp chầm chậm, “Vậy ạ… Vậy… anh Thần đâu…”
“Anh Thần đi từ sáng sớm rồi.” Cậu ngó đồng hồ, “Nhưng sắp về rồi đấy. Anh ấy ra ngoài bàn làm ăn, tối còn phải tham dự tiệc rượu, lịch trình công việc một ngày đầy ắp.”
Lương Nhiễm có phần bất ngờ, “Em không ngờ anh Thần cũng đi làm…”
Cậu lấy làm buồn cười, “Phải đi làm chứ, không thì công ty và cảng thông thương đứng tên anh ấy đẩy cho ai lo? Anh ấy vẫn là đầu tàu thế giới ngầm San Francisco, hàng ngày sáng đi tối về, công việc bù đầu.”
“Thế, anh Tiểu Diệp không đi theo ạ… Anh là vệ sĩ của anh ấy cơ mà?”
Diệp Vân Sắc gật gù, “Ừ, anh là vệ sĩ, cũng là vệ sĩ duy nhất của anh ấy.” Ngồi hơi lâu, sinh ra tê mỏi, cậu liền đổi tư thế, nhìn bữa cơm còn chưa ăn được một nửa, không khỏi thở dài, “Em mau mau ăn đi, mải nói chuyện, cơm canh nguội hết cả.”
“Em muốn hỏi một câu.” Lương Nhiễm nuốt nước bọt, giơ ngón tay, “Một câu hỏi cuối cùng thôi. Cái cô xinh đẹp hôm qua, có vẻ rất thân quen với anh lẫn anh Thần, cô ấy là ai?”
“Chị ấy á?” Cậu không hiểu sao nó lại hỏi về Toudou, “Chị ấy là con gái rượu Cục trưởng Cục Tài chính, Nhật kiều Mỹ, cũng là vị hôn thê của anh Thần.”
“Á, vị hôn thê???” Lương Nhiễm bàng hoàng, chống bàn đứng dậy, “Sao… Sao lại thế… Hôm qua em… Hôm qua em…”
“Suỵt!” Cậu thấy phản ứng của nó, nghĩ rằng nó bị mình dọa, bèn kéo tay nó ngồi xuống, “Không sao đâu, tuy chị Toudou là vợ chưa cưới của anh Thần nhưng không hề đoái hoài đến sinh hoạt cá nhân của anh ấy.”
“Lạ quá nha!” Lương Nhiễm lấy làm thắc mắc. Chồng chưa cưới của mình trăng hoa bên ngoài, phận đàn bà hẳn phải không dễ bỏ qua mới đúng. Huống hồ, y còn quang minh chính đại dẫn nó về, bị cô ta bắt gặp… “Sao hôm qua chị ấy không nhảy ra đánh em? Trong TV… thường thường diễn ra như vậy mà.”
“Bởi vì… giữa họ là cuộc hôn nhân chính trị… Em hiểu chưa?”
Lương Nhiễm ngờ nghệch nhìn cậu.
“Nhà chị Toudou là chỗ quen biết lâu đời với nhà anh Thần, bậc cha chú hai bên xưa kia kết nghĩa anh em, thành thử hôn nhân hai người họ đã được sắp xếp từ tấm bé. Nhà Toudou nắm giữ nền kinh tế San Francisco, Ân thị lại nắm giữ thế lực hùng mạnh nhất, hai nhà kết hợp đồng nghĩa kết hợp cả chính trị, cả tài chính San Francisco làm một, không ai có thể rung chuyển được họ.” Cậu từ tốn nhấp trà, nhớ tới khuôn mặt mỹ miều của Toudou, thở dài sâu kín, “Chuyện gì của anh Thần, chị Toudou cũng biết, mà chị ấy cũng có tình nhân riêng. Giữa họ là sự trói buộc chính trị hệ trọng, không cách nào cởi bỏ, nhưng lại không cam nguyện bị trói vào nhau.”
“Uhm… Em ở đây, liệu chị Toudou có gai mắt không?”
“Làm gì có.” Cậu cười, vỗ nó, “Yên tâm, anh Thần giữ em ở lại thì đố ai dám đuổi em đi.”
Ngoài sân vọng đến tiếng động cơ, người hầu chạy ra từ đại sảnh, “Thiếu gia đã về.” Rồi mở cổng.
Lương Nhiễm không kiềm chế được, bắt đầu thấp thỏm, tay túm chặt quần. Cậu động viên nó, “Đừng lo lắng, anh về phòng cùng em, em cứ ngủ một giấc cho ngon.”
Cậu đưa nó rời phòng ăn, người hầu có mặt, thưa chuyện với cậu, “Cậu Diệp, thiếu gia nói có việc tìm cậu, nhắn cậu đến phòng khách nhỏ.” Phòng khách nhỏ chính là nơi hôm qua gặp gỡ Toudou Kei, Lương Nhiễm nhớ ra mình đã cùng Ân Thần Bắc làm một số chuyện phóng đãng nơi đó, mặt mũi vô thức đỏ lựng. Diệp Vân Sắc bảo, “Tôi đi đây, cô đưa cậu Lương về phòng đi, cậu ấy đang mệt sắp chết rồi.”
Lương Nhiễm mím môi, định bụng muốn nói lại thôi, đành dõi theo bóng cậu rời đi.