CHƯƠNG 9
Bản thân cũng không hiểu mình tháo chạy như nào, ra cầu thang, chân nó mềm nhũn như bún, cả người té thẳng từ trên cao xuống. Anh chàng trông cửa hớt hải chạy ra đỡ, nó hốt hoảng, bất thình lình thét to.
Sau đó nó chạy bạt mạng, phân không rõ là lề đường trái hay lề đường phải, không rõ là lên cầu hay xuống đường hầm, vô số người lườm nguýt nó, ô tô ấn còi inh ỏi nó, thậm chí có cảnh sát chạy tới hỏi nó, “Cậu cần giúp đỡ không?”, đều bị nó bỏ ngoài tầm quan tâm. Nó chỉ cắm đầu mà chạy, tựa hồ muốn vứt tán loạn tất thảy thống khổ không thể trút xả trong lòng ra ngoài.
“Anh Tiểu Diệp… Anh Tiểu Diệp…” Không ngừng lẩm nhẩm tên cậu, hy vọng cái tên này có thể ban cho nó đôi chút sức lực. Giọng nói lạnh lẽo mà tàn nhẫn của Toudou Kei liên tục lảng vảng trong màng nhĩ nó, “Dù có thích cậu ấy đến mấy, còn Thần Bắc ở cạnh, làm sao mà cậu chạm đến cậu ấy được? Cậu ấy ngay cả chuyện đó cũng không thể làm, mơ sao mà nghĩ cậu ấy sẽ thích cậu?”
Không không không… Nó muốn hét lên phản bác, song bờ môi run run và yết hầu uất nghẹn khiến nó chỉ có thể vuột ra những tiếng nức nở mong manh, tim như bị chèn ép, nỗi thống khổ không sao chống đỡ được từ bốn phương tám hướng dồn về đè nén, đến nỗi như sắp vỡ nát.
Anh Tiểu Diệp sạch sẽ là vậy, anh Tiểu Diệp luôn hiền lành với nó, luôn cười dịu dàng với nó…
Không không, anh ấy bình thường hơn cả so với bất cứ ai!
Phát điên chính là thế giới này, không phải anh ấy!
Cuối cùng nó cũng chạy về nhà Ân Thần Bắc, chạy giữa con đường, chạy lên cầu thang. Nó há mồm thở gấp đẩy toang cửa, cửa còn chưa mở, hai chân nó đã nhũn mềm, quỳ phịch xuống nền đất băng lạnh.
Mọi đau xót và bi ai bộc phát cả thảy trong cùng một khắc, nó đấm điên cuồng xuống đất, gào khóc thành tiếng.
Một đôi tay nâng nó dậy. Là Diệp Vân Sắc.
Cậu kéo nó lên, mặt Lương Nhiễm đã lem nhem nước mắt, nó run lập cập, không dám nhìn vào mắt cậu.
Cậu không hỏi nó nguyên nhân, chỉ thở dài, dìu nó vào phòng mình.
Lương Nhiễm nằm co quắp trên sô pha, căn bản không bình tĩnh được, nước mắt cứ chảy ầng ậng. Cậu vắt khăn mặt, nhìn cái bộ dạng này của nó, bèn nhẹ nhàng hỏi, “Tiểu Nhiễm, vì sao lại đau khổ…?”
Lương Nhiễm đột ngột ôm cậu sít sao.
Nó vừa khóc, vừa nỉ non, “Anh… Anh Tiểu Diệp… Xin lỗi… Em xin lỗi…” Nó cảm thụ được ***g ngực Diệp Vân Sắc bất giác cứng đờ trong một giây, nhưng cậu không đẩy nó ra, trái lại còn nhỏ nhẹ trấn an, “Em không có lỗi gì với anh, nên không cần giải thích.”
Nước mắt Lương Nhiễm tuôn rơi càng thậm tệ, nó chộp lấy cái khăn mặt lau lung tung, “Anh Tiểu Diệp… Em… Em…” Nó không nói được nữa, vươn tay cởi cúc áo cậu.
Cậu có trấn định đến mấy, lúc này cũng phải biến sắc, lùi mạnh ra sau, lại bị nó túm chặt quần áo. Lần này nó trút toàn lực, “soạt soạt” vài tiếng, toàn bộ cúc áo của cậu văng tứ tung.
Tay nó vừa chống trên sô pha toan đứng dậy, bên thái dương đã bị gí một nòng súng lạnh lẽo, cậu lấy làm áy náy mà rằng, “Tiểu Nhiễm, em bình tĩnh đi.”
Nó ngây ra, cần cổ cứng ngắc quay sang hướng cậu, khẩu súng cũng chuyển động theo phương hướng nó quay. Hiển nhiên Diệp Vân Sắc không hề có ý định nổ súng, đôi mắt cậu chất chứa sự dịu dàng.
Lương Nhiễm khóc mỗi lúc một nức nở, vừa khóc, vừa tự cởi quần áo mình. Cậu ngẩn ra, vội can, “Tiểu Nhiễm…” Nó đã cởi xong áo khoác, tiếp tục tháo dây nịt mình, tay chân luống cuống, “Em có thể, anh Tiểu Diệp, em có thể… Anh đừng sợ… Em…” Nó cố gắng rút dây thắt lưng ra, cậu bèn ném súng đi, giữ chặt tay nó.
“Tiểu Nhiễm, có biết mình đang làm gì không?” Cậu cao giọng, nhưng đó không phải tức giận, mà là âm thanh đến từ đau đớn và vô lực quện quấy. Cậu gài lại dây nịt vừa tháo ra chút đỉnh của nó, tay hơi run lên, ít khi nào cậu tiếp cận người khác gần gũi như thế, càng chưa từng vì ai làm mà hành động này. Cơ thể con người gây cho cậu nỗi sợ hãi bản năng ở mỗi lần đụng chạm, song cậu ráng sức khống chế mình, chỉnh trang lại mớ quần áo lộn xộn cho Lương Nhiễm rồi kéo nó ngồi trở lại sô pha.
Mồ hôi đã rỉn ướt đầm thái dương cậu, ánh mắt cậu vẫn dịu dàng không đổi, dịu dàng mà nói với Lương Nhiễm, “Không việc gì đâu, em hít sâu đi, tim sẽ không đập nhanh nữa.”
Lương Nhiễm trân trối nhìn cậu, rốt cuộc cũng làm theo lời cậu dạy, hít vào một hơi thật sâu.
Cậu lau nước mắt giúp nó, khe khẽ thở dài, “Tiểu Nhiễm, em nghe ai nói gì phải không?”
Nó không đáp, nhưng ánh mắt đã thuyết minh tất thảy.
Cậu lại thở dài.
Mỉm cười, cậu nói, ” Đều là quá khứ rồi, chẳng phải giờ anh tốt lắm sao?” Đoạn, cậu hơi chếch mình qua, để nó nhìn rõ cậu hơn, “Nên em đừng giận, em còn bé, chưa cần phải gồng gánh nặng nề dường vậy.”
Nó thốt nhiên thét to, “Đừng coi em là trẻ còn nữa! Em không còn là trẻ con nữa đâu!” Nó ôm cậu dúi dụi, “Anh muốn không? Anh muốn em đi, anh Tiểu Diệp… Em sẽ không để anh sợ hãi, thực ra em…” Cậu lại mỉm cười, chặn ngang lời nó, kề gần lỗ tai nó và nói, “Em biết không, người của anh Thần ở ngay ngoài kia. Nếu em còn nói tiếp, cả hai ta đều sẽ chết.”
Tiếng giọng Lương Nhiễm như bị cắt đứt, người run bần bật, hơi giá trờ lên từ dưới lòng bàn chân. Thân mình Diệp Vân Sắc cũng run rẩy nhưng giọng nói vẫn thong thả, “Tiểu Nhiễm, tuy em từng ở Đêm Tuyết, song nếu em vẫn coi mình là MB, anh sẽ cực kỳ thất vọng.”
“Nhưng mà em thích anh!” Lương Nhiễm nghẹn ngào khóc, MB cũng kệ, anh Thần cũng kệ, súng cũng kệ, “Em thích anh mà… Anh Tiểu Diệp…”
Cậu chỉ lặng lặng nhìn nó, mặc nó trút lòng, mặc nó thả lời, cậu vẫn chỉ mỉm cười nghe, dùng khăn mặt không ngừng chùi lệ cho nó. Sau, nó không khóc nổi nữa, gục đầu trên vai cậu, cậu mới vỗ lưng nó khuyên nhủ, “Đi tắm rồi ngủ đi. Đến lúc tỉnh, em sẽ thấy nắng ngày mới rất đẹp đấy.”
Vặn nước cho nó xong, lại nhìn hốc mắt đỏ hoe hoe của nó, cậu cười, “Lời này là có người nói cho anh nghe, anh cũng luôn tin vậy.”
Khép cửa, cậu nhẹ nhàng rời đi.
Cầm theo áo, đi thang máy lên tầng cao nhất tòa nhà, nơi tầng thượng có ghế ngồi và bàn uống trà. Cậu ngồi đó, nhìn mảnh trăng lưỡi liềm treo chốn cao cao cách qua một lớp cửa kính, sao lập lòe, lốm đốm, bóng đêm âm trầm.
Cậu nhìn đến thất thần, tự nơi đáy mắt, vẫn không biểu lộ xúc cảm.
Cửa chợt được mở, người đứng nơi cửa lên tiếng, “Có ai giữa mùa đông lại lên tầng thượng hóng gió không? Em không sợ bị cảm à?”
Cậu không ngoái đầu, mỉm cười đáp, “Ai bảo là mùa đông nào? Năm mới qua rồi mà.”
“Qua rồi vẫn là mùa đông, tuyết đã tan đâu.” Ân Thần Bắc bước tới, đưa mắt nhìn cậu một cái, đoạn kéo ghế ngồi xuống bên cạnh.
“Có tâm sự? Hay là có việc?” Y hỏi.
Cậu nhè nhẹ nở nụ cười.
Chống cằm bằng một tay, cậu tiếp lời, “Thằng bé Lương Nhiễm, hôm nay nói thích em.”
“Chà.” Ân Thần Bắc bật cười, “Cũng không có gì kỳ lạ. Người từng lên giường với anh, quay đầu cái đã thích em đâu có thiếu?” Y vắt chân lên ghế, ngẫm ngẫm, “Cô ả Julitz ấy, vừa lên giường với anh xong, ngày hôm sau đã nói cô ta yêu em mất rồi, rõ là hài.”
Diệp Vân Sắc mỉm cười, “Thích em mà làm gì, em đâu có thích phụ nữ.”
Trái tim Ân Thần Bắc bất giác đập “thịch”, lỗ tai ong ong, đến cả tay cũng run run một thoáng. Chỉ có điều, dù y kích động bao nhiêu cũng phải khống chế giọng nói mình, giả bộ như không có gì mà cười, “Không thích phụ nữ thì thích đàn ông.”
Cậu ngoảnh mặt lại, cười bảo, “Em cũng không thích đàn ông.”
Tim y thắt lại, chỉ thốt ra chữ “ờ” nhạt nhẽo. Y không biết nên tiếp tục chủ đề đang nói ra sao, Diệp Vân Sắc cũng ngậm tăm, hai người cùng làm thinh, phóng chung ánh mắt về đằng Đông vời vợi.
Sao rợp như bể, sắc lam lắng sâu, một áng mây đen từ nơi nào không hay thổi dạt đến, che khuất quầng trăng vốn đã chẳng tròn vẹn. Đêm càng mịt mùng.
Ân Thần Bắc thôi trông, rút một điếu thuốc châm lửa, Diệp Vân Sắc bỗng nói, “Cho em một điếu.”
Y ngẩn ra, muốn hỏi rằng chẳng phải em không hút được thuốc đó sao, thế nhưng vẫn không hỏi, đưa thuốc cho cậu. Cậu nhìn y ghé sát gần bật bật lửa, nhúm lửa bùng lên trong đôi mắt đen đặc của y. Cậu đẩy đầu thuốc lá chìm vào lửa, Ân Thần Bắc bèn cười, thu tay lại, “Sai rồi, em phải hít một hơi, nếu không lửa sẽ không bén.”
Cậu “à” một tiếng, lần này ngậm hờ điếu thuốc trên môi. Thấy cậu lóng ngóng, y đành thở dài, “Thôi bỏ đi, phí thuốc anh không tiếc, nhưng em sẽ ho.” Rồi quẳng bật lửa lên bàn.
Cậu cũng không bắt ép, bộ dạng ngậm thuốc lá như đang ngậm kẹo, mãi sau, cậu mới cầm nó trong tay. Ân Thần Bắc vẫn đau đáu nhìn về phương Đông diệu vợi, chậm rãi han hỏi, “Gọi điện về nhà chưa? Hôm nay sinh nhật bố em.”
Cậu nghĩ, trả lời nghiêm túc, “Không gọi.”
“Gọi một cú cũng được mà.” Y quay sang, nói thản nhiên, “Có vài việc kể ra, họ sẽ đỡ lo hơn.”
Cậu lắc đầu khe khẽ, nhẹ giọng, “Họ đều tưởng em chết rồi, cứ im lặng so ra lại tốt.”
Y bình tĩnh nhìn cậu. Cậu cũng bình tĩnh đón lấy ánh mắt y, con ngươi sâu thẳm không sầu bi không u uẩn, chỉ đơn giản là đang trần thuật một sự việc mà thôi.
Y rốt cuộc cũng quay mặt đi, từ giờ khắc ấy hai người dừng trò truyện. Điếu thuốc cô quạnh cháy thành tàn, tản ra từng vòng khói mập mờ lãng đãng, tro bụi chất lại vẽ thành hình thù không rõ.
Trời rồi cũng sáng. Họ ngồi cùng nhau trên sân thượng suốt cả đêm.
Lại là một ngày nắng êm ả và an tường. Nắng mặt trời rọi xuyên qua cánh cửa sổ, rơi trên mặt bàn, ánh sáng ấm ấp đến độ dát mờ một màu vàng lấp lánh cho chiếc bàn lẫn khung cửa. Hoa tường vy mới hái đong đưa trong chiếc lọ thủy tinh. Và trong chén trà cổ điển, biêng biếc nước trà bốc hơi nóng mỏng mảnh.
Diệp Vân Sắc ngồi trên sô pha đọc sách, số trang đọc được đã rất dày. Đương khi chuẩn bị lật trang mới, Tô Tiến từ ngoài bỗng chạy uỳnh uỵch vào.
Cậu ngoái đầu nhìn thoáng, chỉ hỏi, “Gì mà vội vậy?”
Tô Tiến thốt “a”, “Vừa nhận được tin, kẻ công kích đã chuyển tên còn sống lần trước đi rồi.” Hắn bỏ lại câu này xong là chạy như bay lên lầu. Cậu tiếp tục đọc sách, bình thản thông báo, “Anh Thần đi tập gym từ sáng rồi, lên tốn công.”
Tô Tiến dừng chân, cười cười với cậu, “Cảm ơn Tiểu Diệp.”
Ân Thần Bắc bước xuống máy chạy bộ, cầm khăn lau mặt, thực chất cũng chẳng ra mồ hôi là bao. Trên thân hắn mặc bộ đồ ở nhà kiểu gọn gàng, hai cúc trên cùng mở bung, có thể trông thấy xương đòn dưới nước da màu tiểu mạch và vòm ngực cường tráng nhờ được tập luyện lâu năm.
Ngũ quan sâu sắc, cặp mắt thâm thúy, phiến cằm sạch sẽ, thoạt nhìn y thật đúng chuẩn một doanh nhân thành đạt đầy lịch thiệp và thành thục, tựa như giờ phút này, y nheo hờ mắt, nhìn Tô Tiến vào, liền mỉm cười ôn hòa thân thiết giống hệt một ông anh cả, “Bố trí ổn thỏa rồi chứ?”
Tô Tiến nới cà vạt, đáp, “Vâng, đã cử hai nhóm đi làm việc, một nhóm nghi binh, giả vờ muốn cứu người, nhóm còn lại mai phục, chờ khi đội cứu người thật đến sẽ tấn công cả trong cả ngoài, một lưới tóm gọn.”
Toàn thân hắn đầy ắp tự tin, Ân Thần Bắc thấy hắn thế, cũng nở nụ cười, “Anh vừa ngửi thấy mùi giết người đã hưng phấn rồi, định lực kém quá.”
Tô Tiến cười hềnh hệch.
Y lại dặn, “Truyền lời cho các anh em, không có phân công của tôi, không ai được phép hành động xằng bậy. Ai mà làm hỏng việc…”
Tô Tiến nối lời, “Anh Thần càng ngày càng cẩn thận, làm gì có sự cố cho được? Tôi cam đoan ok từ A đến Z cho anh.”
“Thật nhé?” Y cười, “Mong được như lời anh.” Y ngồi ở khu nghỉ ngơi, hơi khép mắt, ra hiệu bằng tay tỏ ý hắn lui đi. Tô Tiến do dự bảo, “Anh Thần, tôi chỉ muốn hỏi lại. Anh khẳng định sẽ có người đi cứu thằng còn sống kia hả?”
“… Không đâu.”
Y làm dấu “cứ thế đi”, Tô Tiến vẫn băn khoăn, “Nhưng nếu có người đến thì khác nào thằng giấu mặt ấy cho phe ta một cơ hội chộp được hắn? Hắn có ngốc vậy sao?”
Im lìm một lát, tiếng cười khẽ khàng của y vang lên, giữa bầu không khí yên tĩnh, nghe vào lại như âm thanh đàn cello đang kéo, “Hắn không đến, vậy cứ để hắn xem chúng ta giết chết nhân chứng duy nhất của vụ án này đi.” Tựa hồ y thở dài, “Hoặc gánh chịu nguy cơ bại lộ thân phận, hoặc là bỏ mặc đồng nghiệp mình sa vào cửa tử… A Tiến, là anh thì anh chọn cái nào?”
Song song lúc này, trong một căn phòng khác, Diệp Vân Sắc lấy điện thoại, bấm một dãy số.
“A lô?” Cậu mỉm cười bắt chuyện với người ở đầu dây bên kia, “Tiểu Bạch à, tôi là Tiểu Diệp đây. Có chuyện cần bàn với anh, giờ anh có thời gian không?”
“Tôi…” Vầng trán Tô Tiến toát ra một giọt mồ hôi, “Tôi làm gì thì làm, miễn là tuyệt đối không đắc tội đến anh Thần là được.”
Ân Thần Bắc bâng quơ mỉm cười.
“Ra ngoài đi, tự dưng tôi muốn ngủ một chốc. Quần anh hội(1) còn lại giao anh sắm vai chính.”
“Rõ! Tôi sẽ đóng vai Chu Du.” Tô Tiến cúi đầu, trên mặt hiện một ý cười tàn khốc, “Còn phải xem con mồi sa lưới hình dạng ra sao nữa mà!”
Vài tiếng sau, Ân Thần Bắc xuống lầu, Diệp Vân Sắc vẫn ngồi đọc sách trong phòng khách. Cậu tập trung đọc, Ân Thần Bắc đứng sau cậu suốt hồi lâu mà cậu không hề hay biết, đến tận khi y đi qua quàng vai cậu.
“Đọc gì mà nhập tâm vậy?”
Cậu quay lại, nhoẻn cười, “Xong việc rồi ạ?”
“À.” Y ngồi cạnh cậu, lia mắt nhìn chút cuốn sách cậu cầm trong tay, “Sách gì to thế? Bộ đổi nghề làm tác giả hử?” Cũng không thèm xem cậu có đồng ý không, y gấp quyển sách lại, nghiêng đầu, “Nói chuyện với anh đi, một mình buồn chết được.”
Cậu mỉm cười nhìn y.
Y nói, “Kiểm tra thể lực của anh hôm nay cao hơn hôm qua, đu xà được nhiều hơn mười cái, thế nào?”
“Khâm phục lắm.” Cậu mỉm cười, “Em bây giờ chỉ sợ không bằng nổi 1/10 anh, hai chữ ‘khâm phục’ này là thật từ đáy lòng.”
“Kêu em tập cùng anh, em không chịu cơ.” Y cười, rút thuốc, lại sực nhớ cậu khó chịu với mùi thuốc lá nên nhích ra xa cậu một đoạn. Cậu hỏi, “Ban nãy A Tiến tìm anh, là báo bên cảnh sát có động tĩnh, muốn đưa người còn sống lần trước đi à?”
“Ừ.” Y gẩy gẩy tàn thuốc, “Chúng nó không coi mình ra gì, nói đưa là đưa. Thử hỏi anh có thể vờ vĩnh không biết được chắc?”
“Ý anh Thần là…” Cậu nhấc tay làm một động tác, Ân Thần Bắc cười, “Em nói xem, anh không có tư cách này sao?”
“Hẳn là như ý anh.” Cậu cười nhẹ, “Cần em làm gì không?”
“Cứ ở đây chờ tin tốt với anh là được.” Ân Thần Bắc cười nói, tâm trạng có vẻ rất tốt. Y bật vi tính, mở game bắt đầu PK. Diệp Vân Sắc mỉm cười nhìn y một lúc, rồi lại lật sách đọc nốt đoạn dang dở.
. / .
Chú thích:
1. Hội quần anh: từ cổ, chỉ hội nhóm tập hợp các anh hùng.
Đây là Ân Thần Bắc cố tình dùng từ cổ, sau đó Tô Tiến mới đối đáp về Chu Du là vậy ^^