Hóa ra là Điềm Vương phi sao, bản Vương tử không biết, xin thứ lỗi
Đối mặt với mĩ nhân hắn liền trưng ra gương mặt tươi cười, Hàn Sơ bên cạnh xoay mặt nàng đi không cho nàng nhìn Mạc Cảnh Quân.
- Đồ Đá Tảng nhà ngươi tính bẻ gãy cổ lão nương à
- Xin lỗi, lực tay ta hơi lớn
- Không biết thì thôi bỏ đi, ta không phải nữ nhân hẹp hòi
Nàng không phải nữ nhân hẹp hòi, mà là nữ nhân vô cùng hẹp hòi cơ!
- Đi thôi, cũng không còn sớm, đừng để hoàng thượng đợi lâu
Hắn thúc ngựa dẫn đầu với mục đích không cho nàng nhìn Mạc Cảnh Quân, vậy mà nam nhân nào đó vẫn cố cho ngựa đuổi theo.
- Vương phi hôm nay sao lại nhảy từ trên lầu xuống, có phải đến xem bản Vương tử không
- Đi giữ của, ngươi tự tin quá hay là đang mộng du vậy
- Vương tử cứ mãi bắt chuyện với Vương phi nhà ta là có mục đích gì?
- Ý tứ gì chứ, chỉ là Vương phi đây tư dung hoa nhường nguyệt thẹn, là một kì nữ hiếm gặp nên ta muốn kết giao thôi.
Khinh Ti được khen đến nở lỗ mũi còn Hàn Sơ thì lại ôm một bụng không vui, ai cần tên này khen nương tử nhà hắn đâu.
- Vương tử quá khen rồi, vậy để hôm nào ta dẫn ngài đi thưởng ngoạn một chuyến
- Vậy thì còn gì bằng, bản Vương tử xin đa tạ ý tốt của Vương phi trước
- Nương tử, điểm tâm nguội không ngon, mau ăn đi
Nương tử nhà hắn chỉ vừa được khen có mấy câu đã nhiệt tình hơn hẳn, hắn làm sao có thể chấp nhận nàng cùng nam nhân khác đi chung được.
Miếng điểm tâm bị Hàn Sơ đem nhét vào miệng nàng, Khinh Ti ngồi trên lưng ngựa tựa vào ngực hắn nhai điểm tâm không để ý đến Mạc Cảnh Quân nữa.
Hàn Sơ đưa ánh mắt đắc ý nhìn Mạc Cảnh Quân, nương tử nhà hắn rất dễ bị dời đi sự chú ý, chỉ cần hắn ở bên thì Mạc Cảnh Quân đừng hòng mê hoặc.
“ Điềm Vương để tâm đến nữ nhân này như vậy xem ra là thích nàng rồi...
...có điều nàng thật sự rất thú vị, đập chậu bứng hoa chắc không tệ đâu nhỉ?!”
Đoàn sứ thần tiến thẳng hoàng cung, hắn còn phải phục mệnh hoàng đế nên phải vào trong cùng Mạc Cảnh Quân.
- Chàng vào trong đi, ta đi loanh quanh một lát
- Vậy ta để Hà Thụy đi cùng bảo vệ nàng
- Ừm
Hàn Sơ để Hà Thụy đi theo bảo vệ nàng, hoàng cung này nguy hiểm trùng trùng, nếu không để lại người bảo vệ nàng hắn thật không an tâm.
Hắn cùng Mạc Cảnh Quân vào trong còn nàng không chịu ở yên mà chạy khắp nơi trong hoàng cung.
Trước đó có vào cung một lần nhưng gấp quá, chưa kịp tham quan nơi này, hôm nay hắn chắc vào cung khá lâu, cũng đủ để nàng đi một chút rồi.
- Này cung nữ kia, đứng lại!
Đang đi thì nghe tiếng nữ nhân nào đó quát, nàng dừng lại nhìn chung quanh, nàng ta gọi là cung nữ như nơi này chỉ có nàng và nàng ta, không lẽ gọi nàng à?!
- Ngươi gọi ta đó hả?
- Chứ còn gọi ai nữa, nhìn cái bộ ngu ngốc của ngươi không biết là do kẻ nào tuyển vào cung nữa
- Ngươi nói ai ngu ngốc hả, có tin ta cho ngươi ăn liên hoàn tát không
- Ngươi dám đánh bản công chúa?
- Ngươi là công chúa á?!
- Cung nữ của cung nào mà lại không biết bản công chúa chứ, ta chính là Thiên Chương
- Ta còn tưởng là ma ma của cung nào đó chứ, vậy mà mặt mũi lại lớn thế cơ à
Nói nàng sẽ sợ nàng ta, có thể sao?! Nàng ta là công chúa, nàng là vương phi, theo vai vế nàng ta còn phải gọi nàng là tẩu tẩu đó.
- Ả cung nữ nhà ngươi thế nào mà lại dám nói chuyện như vậy với bản công chúa
- Mở miệng ra là bản công chúa, sợ người khác không biết thân phận của mình sao, dở hơi!
- Ngươi... cái nữ nhân đáng ghét này, có tin ta bảo phụ hoàng giết ngươi không
- Bảo đi, dù gì ngươi sắp phải gả cho vương tử Mạn Quốc rồi, chắc phụ hoàng ngươi sẽ nể tình mà đồng ý đấy
- Sao ngươi biết ta sắp gả đi
- Không lẽ tên Mạc Cảnh Quân kia lại rảnh rỗi đi đến đây chơi sao?
Nàng tìm một bóng cây nào đó rồi cởi giày ra lót ngồi, Thiên Chương nghe nàng nói gương mặt không còn đanh đá mà có vẻ buồn.
- Ta thừa biết mình chỉ như một món hàng đợi đến thời cơ thì bị bán đi thôi
Thiên Chương buồn bã ngồi xuống bên cạnh nàng, Khinh Ti nhìn nàng ta mà thở dài, con người nói trở mặt liền trở mặt, nàng ta trở mặt còn nhanh hơn nàng trở bánh tráng nữa.
- Này nha, không được khóc, ta không dỗ đâu đấy
- Oa, ta không muốn gả đâu, ta muốn ở lại nơi này...
...cho dù ta có gả cho nam nhân bần hàn cũng được, chỉ cần hắn yêu ta, ta cũng yêu hắn là đủ rồi
Cái tình huống này nàng thật không muốn thấy chút nào nha, mắng nhau đã rồi ngồi khóc bù lu bù loa, không hiểu nữ nhân này bị chập mạch gì rồi nữa.
Có điều câu nói của nàng ta khiến nàng phải suy nghĩ, Thiên Chương thân phận cao quý nhưng lại muốn gả cho người lưỡng tình tương duyệt, mặc cho kẻ đó bần hàn cũng đồng ý.
Người có suy nghĩ như vậy sao bình thường lại cư xử ngang ngược đanh đá như vậy, không lẽ lời đồn ngoài kia là sai?
- Ta nói ta không dỗ mà, ngươi đừng có khóc giùm cái, nhức đầu lắm
- Ngươi có phải con người không vậy, sao chẳng có lương tâm
- Lương tâm không lấy ra ăn được, ngươi đừng có khóc, xấu quá!
- Ngươi mới xấu
- Ta mới vừa được người khác khen đấy!
- Chắc tại mắt hắn mù
- Ừ đúng rồi, mắt hắn mù chứ còn gì nữa
“Mắt hắn mù mới thèm cưới tiểu nha đầu nhà ngươi đấy”
Nàng bồi thêm một câu trong lòng, tay thì đưa vào túi lấy miếng điểm tâm lúc nãy còn dư bỏ vào miệng nhai.
- Mà ngươi là cung nữ của cung nào thế?
- Sao cứ phải là cung nữ, ngươi không nghĩ được thân phận nào khác à?!
- Không
- Gọi một tiếng hoàng tẩu nghe đi rồi ta nói cho
- Ngươi đừng mơ lừa ta
- Lát nữa ngươi cũng phải ngoan ngoãn gọi thôi, bởi vì ta quả thật là hoàng tẩu của ngươi
- Ngươi gạt ta phải không?
- Gạt ngươi làm gì?
- Vậy ngươi thật là vương phi của đại hoàng huynh à?
- Chính xác
Thiên Chương chớp chớp mắt, ánh mắt nghi hoặc dán trên người nàng, còn chưa đợi nàng chuẩn bị tinh thần đã hai mắt ngấn lệ ôm lấy nàng.
Khinh Ti đứng hình, màn nhận người thân có hơi kì cục một chút xíu.
- Tẩu tẩu, muội thật sự không muốn gả đâu mà
- Muội nói với phụ hoàng hoặc là mẫu hậu của muội, sao lại nói với ta, ta cũng giúp được đâu
- Bọn họ còn lâu mới chịu từ bỏ ý định gả muội, phải làm sao đây?
- Chuyện đó khoan hẵng nói, ta về phủ ăn cơm cái đã, trời trưa rồi
Chớp mắt bên gốc cây chỉ còn lại mình Thiên Chương ngồi đó, nói đến bản lĩnh của nàng thì chính là chạy trốn trách nhiệm đó.
Việc của Thiên Chương, nàng chỉ là một vương phi không quyền không thế lấy gì giuộc nàng ấy, vả lại không thân không thích thì sao nàng lại tự tìm phiền phức.