Sáng hôm sau ai cũng không còn tâm trạng nhắc lại chuyện đi săn, mới sáng sớm đã được lệnh nhổ trại khởi hành hồi cung.
Hoàng đế cũng không nhắc lại chuyện bãi săn xuất hiện mãng xà cũng không cho người điều tra chuyện đó.
Có điều bãi săn đều là do Điềm vương lo liệu, xảy ra việc như vậy hoàng đế lại chẳng nói lý mà đã phạt hắn.
Đó chính là nguyên nhân khiến nữ nhân nào đó từ trong phủ nghe tin liền hỏa khí bừng bừng mà mắng hoàng đế.
- Lão hoàng đế thối tha kia, người ta có câu hổ dữ không ăn thịt con, ta thấy ông ta toàn kiếm chuyện thì có...
...tức chết lão nương mà!!
- Vương phi bình tĩnh, người đừng kích động, lỡ đâu có người nghe thấy tai vách mạch rừng
- Hừ, không mắng thì ngứa miệng, không biết chàng ấy có làm sao không, có bị ông ta phạt đánh hay không?
- Cái đó bọn nô tỳ không biết, phải đợi vương gia trở về người hỏi ngài ấy xem
- Hừmmm
Khinh Ti một bụng hỏa khí ngồi xuống ghế, Thu Ý liền rót chén trà bưng đến cho nàng thấm giọng.
- Vương phi, giọng người khỏe thật đó, mắng từ sáng đến giờ vẫn không mệt
- Ai bảo ông ta quá đáng quá làm gì, rõ ràng con mãng xà đó ban đầu là nhắm đến bọn ta mà
- Nhưng mà vương phi, sao người biết là nhắm vào người và vương gia?...
...Bọn họ đâu thể nào đoán được hướng đi của hai người
- Muội nói ta mới để ý, bình thường chúng ta hành tung bất định, bọn họ sao có thể đoán mà ra tay chứ?
- Bởi vì mục tiêu của bọn họ không phải chỉ có chúng ta
Nàng xoay người, Hàn Sơ vừa lúc về đến giải đáp câu hỏi của nàng, Khinh Ti nửa hiểu nửa không, sự việc sao lại rồi như vậy, đau hết cả đầu mà!!
- Vậy theo ý chàng nói mục tiêu là tất cả mọi người ngày hôm đó sao?
- Có lẽ là vậy, nhưng ta không hiểu chỉ với một con mãng xà như vậy...
...chỉ cần ta dùng hết sức cũng có thể đánh bại, tại sao người kia lại làm chuyện phí công như vậy?
- Aiz, tạm thời bỏ qua chuyện đó đã, phải rồi, phụ hoàng có làm khó chàng không
- Không sao, chỉ là trách mắng vài câu, phạt vài tháng bổng lộc thôi, ta còn đang nắm trọng binh, ông ấy không làm gì ta vào lúc này đâu
- Vậy lúc sau chắc là được sao, chàng đó, cứ bị phạt như vậy mãi chúng ta cạp đất mà ăn
- Nương tử không cần lo lắng, vi phu sẽ không để nàng chịu thiệt đâu, chúng ta đi dùng bữa trước đã
- Được, ta đói lắm rồi
...----------------...
Ngự hoa viên là nơi để mọi người thưởng hoa, có điều kể từ khi Mạc Cảnh Quân đến, nơi này liền trở thành bãi chiến trường của hắn và Thiên Chương.
- Mạc Cảnh Quân, đứng lại cho bổn công chúa
Thiên Chương từ phía sau đám cây cỏ hùng hổ xông đến, nàng biết hắn ngày nào cũng sẽ nhất định đến đây vì thế liền nấp một chỗ chờ hắn đến.
- Lại chuyện gì nữa, ta nhớ không có chọc ghẹo gì cô mà
- Nói đi, chuyện ở bãi săn có phải là ngươi làm không?
- Ta không làm, cô đừng có ăn nói bậy bạ
- Ngươi không làm thì ai làm, chỉ có ngươi là người đáng nghi nhất, nói đi, ngươi làm có đúng không?!
- Ta đã nói rồi, không phải ta làm, cô không tin ta cũng hết cách
- Hừ, nhưng nhìn như thế nào thì ngươi cũng đáng nghi
- Ta mệt rồi, ta cũng không nhất thiết phải giải thích với cô, tùy cô thôi
Mạc Cảnh Quân không thèm so đo với nàng, hắn trực tiếp bỏ đi một mạch trở về hành cung.
- Này, còn chưa xong mà, ngươi đi đâu vậy, đứng lại!!
Thiên Chương tức giận đến giậm chân, nam nhân này quả thật không xem nàng ra gì mà!
Mạc Cảnh Quân thân thủ rất nhanh đã trở lại viện của mình, hắn ra hiệu một lúc sau liền có bóng đen phi thân đến quỳ một gối xuống trước mặt hắn.
- Chủ nhân, người có việc gì căn dặn?
- Ngươi thay ta đi điều tra là kẻ nào giở trò ở bãi săn
- Thuộc hạ tuân mệnh
Bóng đen thoắt cái mất tung mất dạng, Mạc Cảnh Quân một mình trong phòng, sắc mặt có chút thay đổi.
Vốn dĩ hắn định nhân cơ hội đi săn lần này để thăm dò thực lực của Điềm vương,nhưng không ngờ có người lại ra tay trước làm hắn không dự liệu được.
Có điều Vân vương cùng phe với hắn, huống hồ hôm đó nhìn sắc mặt cùng ánh mắt của Vân vương hắn đoán không phải là hắn ta làm.
Vân vương không làm, Điềm vương lại không có khả năng giở trò đó, tuy hắn nhiều lần thua dưới tay Hàn Sơ nhưng hắn cũng công nhận Hàn Sơ là một quân tử.
- Vương tử, bên ngoài có người đến chuyển lời
- Nói
- Bọn họ nói ngày mai là đại lễ tuyển phi cho Vân vương, mời người đến góp vui
- Ta biết rồi, lui đi
- Dạ
Bên phía Điềm vương phủ từ sớm đã biết tin Vân vương tuyển phi, cũng không ngạc nhiên, Vân vương đã đến tuổi thành gia lập thất, huống hồ tình thế hiện nay còn chưa nói trước được, đương nhiên hắn ta phải tranh thủ xây dựng mối quan hệ.
- Hàn Quân, sao hôm nay đệ lại rảnh rỗi đến đây vậy, lâu rồi không thấy đệ đâu nha
Khinh Ti ngồi cạnh hắn uống ly trà hắn đưa đến, hôm nay Hàn Quân xuất hiện mới khiến nàng nhớ đến sự tồn tại của nam nhân này.
- Hoàng tẩu đang quan tâm đệ sao?
- Nàng ấy chỉ quan tâm mình ta thôi, đệ đừng có tưởng bở
Hàn Sơ bên cạnh nhíu nhíu mày, Hàn Quân vừa nhìn là biết hoàng huynh nhà mình có tính chiếm hữu cao rồi, hắn chỉ đùa có một chút thôi mà!
- Aiz, đệ là người thừa thãi rồi
- Được rồi, hai huynh đệ các người trò chuyện đi, ta đi ra ngoài dạo một chút
Khinh Ti ngáp một cái rồi đứng dậy đi ra ngoài, ngồi lâu khiến lưng nàng không chịu nổi nữa rồi.
Hành lang gấp khúc dẫn đến hoa viên, xung quanh được hắn cho người trồng rất nhiều hoa lê, mùa này đang độ hoa lê nở rộ.
Cánh hoa trắng phủ đầy trên đất, trên cây lê hắn còn làm cho nàng một cái xích đu để nàng ngồi ngắm hoa.
- Ai đó?!
Phía sau đám cây xuất hiện bóng người, nàng đoán là người đó cố tình để nàng nhìn thấy.
- Lâu rồi không gặp, muội quên ta luôn rồi a
La Huân Phong mặt mang tiếu ý bước ra, vài tháng trước hoàng đế cử hắn cùng Hàn Quân đến biên cương cứu trợ dịch bệnh, đến bây giờ mới trở lại kinh thành.
- Quả thật lâu rồi không gặp, giải quyết xong chuyện ở biên cương rồi sao?
- Ừm, năm nay dịch bệnh cũng không quá nghiêm trọng, muội khỏe không?
- Như huynh thấy đó, ngược lại còn được thêm tí thịt
Mấy ngày nay nàng cảm giác có hơi tăng cân rồi, bụng tròn lên không ít, La Huân Phong nhìn theo hướng tay nàng vuốt ve bụng, ánh mắt không biết là có ý gì.
- Sao vậy, huynh chê ta mập đúng không?
Nàng thấy La Huân Phong chỉ nhìn chăm chăm vào bụng nàng mà không nói gì, trong lòng thấy kì lạ, biểu hiện của hắn như vậy là sao?
- Không có, ta chỉ đang suy nghĩ chút chuyện thôi
- Suy nghĩ gì thì cũng không nên nhìn ta bằng ánh mắt đó chứ, thật kì lạ!