Vạn Sinh Nhất Niệm

Chương 13: Chương 13: Ninh Tâm quận chúa




Vương phi, người nghe nói gì chưa?

Thu Ý từ bên ngoài chạy vào một bộ gấp gáp hỏi nàng. Khinh Ti đang thưởng thức đĩa điểm tâm, thấy vậy nàng vội vàng bỏ điểm tâm xuống nghe nàng ấy nói.

- Có chuyện gì hay sao, kể ta nghe với

Kể từ hôm uống say bị hắn đến tận nơi đưa về, nàng bị hạn chế ra ngoài, có đi đâu đều phải để hắn đi cùng.

Ở yên trong phủ mấy ngày khiến người nàng ngứa ngáy khó chịu, có cảm giác như sắp lên mốc đến nơi.

- Nô tì nghe nói Ninh Tâm quận chúa về kinh thành rồi, nàng ta là sư muội của Vương gia

- Là vậy sao?

- Nô tì còn nghe được nàng ta từng tuyên bố nói là cả đời này chỉ gả cho mình Vương gia nhà chúng ta

- Ồ, thú vị đây!

- Vương phi, người không lo sao?

- Ta thì lo cái gì chứ, nàng ta muốn gả cho hắn mà, có phải đòi gả cho ta đâu mà lo

Khinh Ti ngược lại còn phấn khích, Ninh Tâm quận chúa kia thích hắn, chắc chắn sẽ có một màn theo đuổi đặc sắc đây!

- Ninh Tâm quận chúa là tình địch của người, nàng ta muốn cướp Vương gia, người không sợ Vương gia thật sự cưới nàng ta sao?

- Liên quan gì đến ta, hắn cưới ai là chuyện của hắn, ta làm sao quản được

- Vương phi...

- Được rồi, yên nào

Khinh Ti tiếp tục công cuộc thanh lý điểm tâm của mình, nàng hoàn toàn không nghĩ nhiều đến việc hắn có bị người ta cướp đi hay không.

- Vương phi không xong rồi!!

Miếng điểm tâm vừa đưa lên miệng nàng liền bị Thu Họa làm cho giật mình mà nuốt chửng nó.

- Nước, nhanh lên... ta nghẹn rồi

Hai nha hoàn vội đi lấy nước cho nàng, Khinh Ti khó nhọc nuốt xuống.

Cũng may không sao, nếu không truyền ra ngoài Điềm Vương phi mắc nghẹn điểm tâm mà chết chắc mất mặt lắm.

- Thu Họa, muội làm cái gì mà gấp gáp vậy?

- Ninh Tâm quận chúa kia vừa về đến liền náo với hoàng thượng đòi đến phủ chúng ta ở

- Đồng ý rồi?

- Dạ, hoàng thượng ân chuẩn rồi, bây giờ nàng ta đang trên đường đến

- Ồ, vậy thì sao, ta còn tưởng trời sập rồi cơ, làm giật mình

- Vương phi...

Nàng không hiểu hai nha hoàn của nàng sao trông còn gấp hơn cả nàng nữa, chuyện này thì có gì to tát đâu.

Cũng không phải nàng bỏ tiền ra nuôi nàng ta, có gì phải sợ chứ?!

- Hai muội im lặng, để ta ăn no cái nào

- Vương phi, giờ này người còn tâm trạng ăn uống sao, đại địch đến nơi rồi

- Vậy bây giờ ta ra ngoài chặn nàng ta lại sẽ được no bụng sao?

- Cái đó thì không

- Thế thì đúng rồi

Cái bộ chẳng hề để tâm của nàng cứ giống như là trời sập cũng phải ăn no trước, huống hồ chỉ là một nữ nhân, nàng làm sao có thể để tâm được.

- À đúng rồi, bát tổ yến của ta đã có chưa?

- Nô tỳ đã dặn dò nhà bếp làm, để nô tỳ đi lấy

- Ừm

Nữ nhân vô tư nào đó đang thảnh thơi vô cùng, mặc kệ cho đám người Ninh Tâm đến phủ cũng chẳng mấy để tâm.

- Quận chúa, tân Vương phi này cũng thật kiêu ngạo, vậy mà không thèm đến đón chúng ta

- Hừ, nàng ta kiêu ngạo không được bao lâu nữa đâu, lần này ta trở về nhất định phải cướp lại huynh ấy

- Quận chúa nói đúng, nàng ta chẳng là gì cả

Chủ tớ bọn họ vừa đến phủ đã được quản gia sắp xếp cho ở một viện, còn về phía hắn từ sáng đến giờ vẫn chưa thấy tăm hơi.

- Vương phi!

- Lại chuyện gì nữa?

Hôm nay chẳng biết là ngày gì mà nàng làm cái gì cũng không yên, vừa đặt lưng xuống giường chưa kịp nóng lưng nữa là bị gọi rồi.

- Vương phi, Ninh Tâm quận chúa đã được sắp xếp ở viện phía nam, người thấy có được không?

Tưởng ai hóa ra là Trần quản gia, bình thường ông ấy cũng khá tốt với nàng nếu là người khác nàng khẳng định cho tên đó một đấm.

- Chuyện đó ông không cần hỏi ta, ta không quan tâm

- Nhưng Vương gia dặn chuyện trong phủ sắp xếp theo ý Vương phi, tất cả do Vương phi quản

- Hắn nói vậy thật sao?

- Quả đúng như vậy, Vương gia còn nói sổ sách và cả ngân lượng trong phủ đều cho người giữ

- Ừm, cứ sắp xếp như vậy, ông lui đi

- Dạ

Quản gia rời đi, nàng đóng cửa lại trở lên giường suy nghĩ, cái Đồ Đá Tảng này sao lại tự dưng giao chuyện trong Vương phủ cho nàng quản.

“ Rốt cục hắn có ý gì nhỉ, hay là định giao việc cho ta để ta không có thời gian quản hắn cùng quận chúa kia...

...Ha, cũng thật là, ai thèm quan tâm đâu chứ, những ngày tháng ăn no ngủ kĩ của ta sắp chấm dứt rồi!”

Khinh Ti chán nản lăn qua lộn lại trên giường đến một lúc thì ngủ quên.

- Vương phi, Vương gia đến rồi!!

Thu Họa đẩy cửa vào, nàng bị tiếng ồn làm cho tỉnh giấc nhưng đến mắt chẳng buồn mở ra.

- Kệ hắn, để ta ngủ một chút cũng không yên nữa

- Nhưng mà Vương phi, người không muốn gặp Vương gia sao?

- Gặp hắn làm gì chứ, muội còn lải nhải ta trừ ngân lượng của muội

- Nô tỳ im ngay đây, người nhớ đừng trừ của nô tỳ đó

Thu Họa đóng cửa lại rồi đi ra ngoài làm việc, nàng ấy vừa đi hắn cũng vừa đến.

Hàn Sơ đẩy cửa, nàng xoay lưng lại nên không biết là hắn.

- Tháng này trừ bổng lộc của ngươi đấy

- Bản vương vừa giao ngân lượng cho nàng giữ nàng liền trừ bổng lộc của ta à

- Là ngươi sao, ta tưởng Thu Họa đó chứ

Nàng ngồi bật dậy rồi xỏ giày vào, hắn đi đến ngồi xuống bên bàn.

- Không đến tìm quận chúa gì đó của ngươi sao mà đến đây

- Nàng đang ghen sao?

- Ghen? Tại sao ta phải ghen?

- Nàng thật không có chút khó chịu nào à?

- Không

Hắn thấy nàng không chút do dự mà trả lời, trong lòng có chút không vui, nàng có phải là không quan tâm đến hắn hay không?

“ Ta làm sao vậy chứ, lúc trước chán ghét loại nữ nhân hay ghen vô cớ, bây giờ nàng ấy không có phản ứng gì lại cảm thấy mất mát?”

- Nếu ngươi không có việc gì vậy ta ra ngoài hóng mát một chút đây

Nàng đi đến cửa phòng đẩy cửa bước ra, hắn nhìn theo nàng rồi cũng đứng dậy rời đi theo sau nàng.

- Aiz, trong phủ chán quá đi

- Ta đưa nàng ra ngoài được không?

- Ta được ra ngoài sao?

- Được, đi thôi

Hắn cầm lấy tay nàng kéo đi, nàng cuối cùng được ra ngoài nên cũng không so đo việc hắn nắm tay mình.

- Quận chúa, Vương gia vừa nãy đưa nàng ta rời phủ rồi

- Cái gì? Không được, chúng ta cũng đi theo bọn họ

Ninh Tâm biết hắn dẫn nàng ra ngoài liền không chịu ngồi yên mà cũng đi theo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.