Tử Các Tường lên tiếng nói đỡ cho nữ nhi, ánh mắt còn liếc sang Khinh Ti, có điều không phải nói đỡ cho nàng mà là dùng ánh mắt cảnh cáo nhìn nàng.
- Tướng quân nói vậy là sai rồi, nếu từ nhỏ đã có gia giáo thì làm sao có thể ăn nói tùy tiện như vậy...
...Mọi người xem vương phi nhà ta cũng là tỷ muội ruột với nàng ta nhưng từng lời nói đều đúng mực
- Theo ta thấy Điềm vương nói đúng nha, tướng quân xem ra là dạy dỗ không nghiêm rồi, muội muội cũng có thể leo lên đầu tỷ tỷ ngồi rồi!
Mạc Cảnh Quân lên tiếng góp vui, nàng không biết ý đồ của hắn là gì nhưng chuyện vừa nãy đầu đuôi đều tại nam nhân đáng ghét này, nàng làm sao cảm ơn hắn cho được.
- Người đâu, nhị nữ nhi của tướng quân ăn nói ngông cuồng, sỉ nhục Điềm vương phi, lôi ra ngoài đánh ba mươi gậy
- Hoàng thượng, xin người giơ cao đánh khẽ, ba mươi gậy khác nào lấy đi nửa cái mạng của nó
- Người đâu, sao còn chưa ra tay
Hoàng đế không nể tình lời nói của Tử Các Tường mà ra lệnh cho người ra tay.
Binh lính nghe lệnh ông ta vào lôi Tử Các Nam Khê ra ngoài.
Chuyện ngày hôm nay ít nhiều sẽ bị truyền ra ngoài, hoàng đế đương nhiên dùng cơ hội lần này giết gà dọa khỉ, mà nàng ta xui xẻo bị chọn làm người để ông ta khai đao.
- Chuyện này giải quyết xong rồi, vậy chuyện của bản vương tử chẳng hay phải giải quyết làm sao đây?
- Vương tử, cho hỏi vì sao ngươi lại nhắm vào chúng ta như vậy, ta nhớ chúng ta đối người không tệ mà
Nàng là ai chứ? Nàng là Tử Các Khinh Ti đó, sẽ chịu ngồi im cho người khác bày bố, sắp đặt mình hay sao?
- Sao nàng lại nói như vậy, là ta thật lòng đó
- Thật lòng, nhưng vương tử biết rõ là ta đã có phu quân nhưng vẫn nói ra những lời như vậy để hủy danh dự của ta...
...Đây gọi là thật lòng mà ngài nói sao? Theo ta thấy là ngài ích kỷ thì có!
Một người sẵn sàng đem nàng ra để tính kế thì nàng cần gì nể mặt. Khinh Ti cứ vậy chẳng chừa cho hắn chút mặt mũi nào mà nói thẳng.
- Tử Các Khinh Ti, ngươi lại to tiếng với vương tử như vậy, còn không mau xin lỗi ngài ấy
Lúc nãy Tử Các Nam Khê sỉ nhục nàng như vậy không thấy ông ta nói gì còn liên tục nói đỡ cho nàng ta trước mặt hoàng đế, bây giờ đến lượt nàng thì lại to tiếng trách cứ.
Người phụ thân nàng phải nói là thiên vị một cách rõ ràng rồi!
- Phụ thân, sao lúc nãy thấy người yêu thương nữ nhi lắm mà, sao bây giờ lại to tiếng với ta....
....không lẽ ta không phải nữ nhi ruột của người?
- Chuyện nhà về nhà rồi hẵng nói, nương tử, mặc kệ bọn họ, chúng ta về thôi
Hàn Sơ nắm tay nàng kéo đi, nàng vẫn còn chưa giải quyết xong rắc rối nên kéo hắn lại.
- Từ từ đã, còn chưa xong mà
- Nàng đừng để tâm, ta giải quyết thay nàng là được
- Vậy để ta nói một câu với hắn đã
- Cũng được
Hắn biết nàng cứng đầu nên không còn cách nào khác, dù sao vẫn còn hắn ở đây, bọn họ không làm gì nguy hại đến nàng.
Còn về phần phủ tướng quân kia, hắn nhất định không để yên cho bọn họ.
- Nàng muốn nói gì với ta đây?
Mạc Cảnh Quân nhướng mày thong thả cầm ly rượu thưởng thức, ánh mắt hắn tà mị không che đậy nhìn nàng khiến Hàn Sơ đứng bên cạnh như bị ngâm vào bình giấm.
- Vương tử, từ trước đến nay ta chưa từng làm gì đắc tội ngươi, vẫn mong ngươi giơ cao đánh khẽ...
...Ta cả đời này sống là người của vương gia, chết cũng vẫn là của vương gia...
...Khinh Ti chỉ muốn nói nhiêu đó, vương tử là người thông minh hẳn sẽ biết cái nào nên động vào cái nào không nên chứ
- Vương phi không cần căng thẳng như vậy, bản vương tử chỉ là đùa một chút thôi mà
- Mong là vậy, bọn ta cáo từ trước
Hàn Sơ cúi người hành lễ với hoàng đế rồi quay sang liếc Mạc Cảnh Quân một cái, đôi tay thì bận rộn ôm lấy eo nàng rời đi.
- Đang ghen sao?
- Nàng còn biết ta đang ghen à
- Sao thế, chẳng phải ta không đồng ý hay sao
- Khinh Nhi, sau này tránh xa nam nhân đó ra
- Biết rồi, phu quân đừng ghen nữa
- Xem như nàng có lương tâm
Hàn Sơ cứ vậy ôm nàng một đường dùng khinh công hồi phủ, hắn cứ vậy bế nàng về phòng.
- Làm gì vậy?!!
Nàng bị hắn đặt trên giường, hắn không nói tiếng nào mà dùng môi áp vào môi nàng, vậy mà hắn còn dám cắn nàng.
- Nàng đoán thử xem
- Còn ghen nữa à?
- Còn, nàng phải đền bù cho ta đó
- Muốn gì đây?
- Muốn nàng
- Chàng nghiêm túc một chút đi được không?!
- Ta đang nghiêm túc mà
Hắn dùng ánh mắt vô cùng đáng thương nhìn nàng, Khinh Ti ngượng đến đỏ mặt quay đi vùi vào đống chăn.
...----------------...
Yến tiệc đến gần khuya mới kết thúc, ai nấy đều lục tục kéo nhau về phủ của mình.
Mạc Cảnh Quân say không biết trời đất được thuộc hạ dìu trở về hành cung.
- Vương tử, chẳng phải ban đầu Thiên Chương công chúa mới là mục tiêu của chúng ta sao?
- Không sai
- Vậy sao bây giờ người lại chuyển sang Điềm vương phi? Điềm vương chắc chắn sẽ làm khó chúng ta
- Vậy thì sao, ta không sợ hắn nữa, nữ nhân mà ta muốn ta không tin là không có được
- Người là lợi dụng nàng hay... thật sự động tâm với Điềm vương phi
- Ngươi hôm nay hỏi nhiều quá rồi đó, chuyện của ta ta tự sẽ có tính toán
- Thuộc hạ nhiều lời, mong vương tử thứ tội
- Lui ra đi
Mạc Cảnh Quân phất tay, thuộc hạ của hắn vụt biến mất, hắn đi đến bên cửa sổ đưa tay đẩy cánh cửa.
Ánh mắt như nhìn chăm chú vào cái gì đó nhưng thực chất là không có tiêu cự.
“ Ta... thật sự động tâm với nàng ấy rồi hay sao?”
Hắn tự hỏi, trong lòng không có đáp án cũng không muốn đi tìm đáp án. Từ trước đến nay hắn chỉ xem nữ nhân là công cụ, càng không để mình động tâm.
Sinh ra ở hoàng cung, chân tâm của hắn từ lâu đã bị đám người lang sói ở nơi đó giẫm nát rồi.
Nhưng không ngờ ngày đó lại để hắn bắt gặp nàng, bắt gặp con người bướng bỉnh lại vô cùng ngang ngược như nàng, vậy mà trong mắt nàng lại chẳng có tí giả dối nào.
Nữ nhân đó muốn nói cái gì thì sẽ nói, hoàn toàn không chừa mặt mũi cho ai, cả hắn còn bị nàng mắng, có điều hắn lại không hề tức giận chút nào.