Vẫn Thạch Thiên Hàng

Chương 45: Chương 45: Hoa cúc tàn




Editor: LuciferVadden

“⊙ o ⊙!” Đang lúc sợ ngây người, lại có một vật mềm hơn xông vào miệng, trên dưới trái phải càng quét, bàn tay lạnh lẽo ban nãy, vén áo hắn lên sờ soạng khắp lưng hắn.

【Kí chủ, meo chưa nhìn thấy gì hết…】Hắc Miêu yên lặng mở miệng.

【Ngươi, che lại cho ta!】Tiêu Phong tức khắc xù lông. Cái tên Tề Mộ Vân này, không phải trúng thứ xuân dược nào đó chứ? “Quỷ” áo trắng vừa nãy kia…

Tiêu Phong gắng sức quay đầu, gương mặt tràn đầy máu, sao nhìn hơi quen mắt vậy? Đây không phải là, Cao Tử Mân?!

“Ưm, Tề Mộ Vân, dừng lại!” Tiêu Phong cảm thấy hắn sắp hít thở không thông.

Thấy thuyết phục vô dụng, tên Tề Mộ Vân này đã vén áo hắn lên tới nách, tiếp tục thế nữa, hoa cúc thật sự tàn đầy đất!

Ngón tay xuất hiện một sợi dây leo, vừa biến lớn, toàn thân lại đột nhiên mềm nhũn. Vừa nãy hình như có thứ gì đó đụng vào hắn? Tiêu Phong đột nhiên nhớ đến Tề Mộ Vân dị năng Lôi hệ!

“Đáng chết, Tề Mộ Vân anh đứng lên cho tôi…A!” Tiêu Phong bất chợt không có khí thế, hắn động một chút cũng không dám động, sợ tên này hủy hoại hạnh <tính> phúc tương lai của hắn.

Tiểu đệ đệ nhà mình, phải bảo vệ thật tốt…

“Ưm ~” Cỗ thân thể Tiêu Phong này chưa từng phát tiết, chỉ chốc lát liền bàn giao. Tiêu Phong cảm thấy hắn nhìn thấy ý cười nơi đáy mắt Tề Mộ Vân!

“Em gái nợ, anh trai trả…” Tề Mộ Vân khom người xuống, nói khẽ bên tai Tiêu Phong, giọng nói khàn khàn, giàu từ tính. Tiêu Phong có một giây phút bị động tâm.

Em gái nợ? Tiêu Phong nghi hoặc, đều là xử nam, một chút kinh nghiệm cũng không có, bị Tề Mộ Vân làm, tiết tấu đều bị nắm giữ. Ngẫu nhiên hoàn hồn muốn dùng dây leo quất Tề Mộ Vân, thân thể liền bị dòng điện nhỏ bé đi qua.

Hoa cúc thật sự tàn đầy đất… Tên này, thật mẹ nhà anh cầm thú! Đúng hơn là, chính là mặt người dạ thú! Tên này muốn làm mấy lần nữa hả… Cái eo của anh, nhẹ chút đi tên khốn…



*Kéo rèm ~ =)))

Một giấc ngủ ngon đến tự nhiên tỉnh lại…Mới là lạ!

“Ư, tên chết tiệt…” Tiêu Phong khôi phục ý thức còn chưa mở to mắt, đã thấy toàn bộ thân thể như bị thứ gì đó nghiền ép, toàn thân tê dại bất lực, địa phương khó mở miệng nào đó còn ẩn ẩn đau. Còn nữa là eo của hắn ui da, đau quá…

Nghe thấy tiếng mở cửa, Tiêu Phong mở to mắt, một gương mặt lạnh lùng xuất hiện trong tầm mắt. Tiêu Phong vừa trông thấy gương mặt này, thù mới hận cũ bộc phát cùng lúc, không chút suy nghĩ ném gối đầu qua.

Tề Mộ Vân dĩ nhiên nghiêng đầu, thoải mái mà tránh thoát gối đầu.

Tề Mộ Vân không có chuyện, Tiêu Phong có chuyện, động tác ném gối đầu động đến xương lưng, lập tức đau nhức.

“Hừ.” Từ lỗ mũi hừ ra một tiếng cho Tề Mộ Vân, Tiêu Phong dúi đầu vào trong gối đầu. Đánh không lại, tôi cũng có thể mắt không thấy tâm không phiền đúng không?

“Tức giận?” Giọng Tề Mộ Vân từ xa mà đến gần, hắn đi tới, ngồi bên giường. Tay vươn vào trong chăn, bóp nhẹ eo Tiêu Phong.

Quen thuộc khẩu khí lạnh như băng của Tề Mộ Vân, đột nhiên hư hư thực thực mà ân cần, thình lình làm cho toàn thân Tiêu Phong giật một cái.

Chủ nhân bàn tay trên lưng dường như biết được huyệt đạo, thoải mái khiến Tiêu Phong suýt nữa rên rỉ ra tiếng.

Nếu như Tiêu Phong là nữ, hắn có thể một khóc hai nháo ba thắt cổ, còn có thể tìm Tề Mộ Vân phụ trách. Nhưng vấn đề là, hắn là nam! Hắn cũng đâu thể xem cái này như bị chó cắn, chó nhà ai có thể cắn được chỗ kia?

Tiêu Phong mặt không thay đổi suy nghĩ nhân sinh, thật tình không biết vẻ mặt của hắn bây giờ khiến Tề Mộ Vân cảm thấy hắn như một con mèo.

Sự thật chính là vậy, trong mắt Tề Mộ Vân, Tiêu Phong chính là một con mèo, mặc dù có móng vuốt sắt nhọn, nhưng vẫn là vuốt mèo.

Chẳng lẽ còn có thể biến thành vuốt rồng hay sao? Biến thành vuốt rồng Tề Mộ Vân hắn cũng có thể áp chế xuống.

Không khí mập mờ không nhìn thấy yên lặng xuất hiện trong phòng.

Thản nhiên hưởng thụ Tề Mộ Vân xoa bóp – Tiêu Phong suy nghĩ thật lâu, cũng không nghĩ được phương pháp giải quyết nào cả, thế là quyết định hỏi rõ rốt cuộc xảy ra chuyện gì.

Hắn cũng chưa quên trước đó Tề Mộ Vân ghé vào tai hắn nói, em gái nợ, anh trai thường! Mà vật hình người dính máu màu trắng kia, hình như chính là Cao Tử Mân?

Đột nhiên, Tiêu Phong chấn động, vội quay đầu hỏi Tề Mộ Vân: “Anh sẽ không giết Cao Tử Mân chứ? Cô ta đâu?”

“Em đang lo lắng cho cô ta?” Giọng nói Tề Mộ Vân mang vẻ khó chịu, nghĩ đến chuyện người kia làm, đã cảm thấy chán ghét. Hơn nữa, mèo của hắn sao có thể hướng ra bên ngoài? Người cần mèo mình lo lắng nhất chính là mình. Không tệ, sau khi Tề Mộ Vân trải qua việc này, đã xem Tiêu Phong thành của hắn…

Mắt Tiêu Phong đâu có mù, rõ ràng thấy trong mắt Tề Mộ Vân ấp ủ phong bạo, một cặp mắt đen trắng rõ ràng, lóe ra tia sáng nguy hiểm.

“Cô ta, cô ta dù sao cũng là em gái của tôi đúng không…” Tiêu Phong vội vàng giải thích, trực giác mách hắn nếu không nói gì thì hắn sẽ rất thảm.

Mẹ nó sa mạc*, hắn dung hợp độc huyễn hoa hồng, hiện tại vũ lực tăng nhiều, tại sao còn sợ anh ta! Nghĩ như thế, Tiêu Phong lập tức bùng nổ khí thế.

*không hiểu?:(( help me

Khí thế vừa dâng, bị Tề Mộ Vân nhìn chằm chằm mấy giây lại hạ xuống.

Trái đất quá nguy hiểm.

“Cha tôi muốn cho nhà em và nhà tôi thông gia.” Tề Mộ Vân nhàn nhạt nói.

Thông gia? Trong lòng Tiêu Phong nhất thời xuất hiện tâm tình ủy khuất.

Ngủ với tôi, còn muốn cưới Cao Tử Mân?

Không chút suy nghĩ, Tiêu Phong liền hét ra tiếng: “Không cho phép!” Sau khi hét lên, thì xấu hổ muốn chết. Mình nổi điên cái gì, Tiêu Phong cố gắng đè xuống khác lạ trong lòng.

Trực giác mách hắn khác lạ này, không thể truy đến cùng, bằng không…

“Tại sao?” Tề Mộ Vân không giận, bình tĩnh hỏi.

Tại sao? Trời mới biết… Hiện tại đầu óc Tiêu Phong cực kỳ hỗn loạn, cảm thấy hắn từ khi bước vào biệt thự này thì không có chuyện gì tốt! A Long…

Bị người viện nghiên cứu níu kéo thời gian – A Long hắt hơi một cái.

“Thông gia với Cao gia, sao lại không cho phép?” Tề Mộ Vân hỏi lần nữa, sắc mặt bình tĩnh.

“Không cho phép chính là không có phép, lấy đâu ra nhiều cái tại sao như thế!” Tiêu Phong không nói lý do nói dối một câu “Anh còn chưa nói em gái tôi sao rồi.”

“Rất tốt, tôi phái người đưa cô ta về Cao gia” Tề Mộ Vân cau mày nói “Cô em gái kia của em, tránh xa cô ta một chút.” Đừng bị cô ta dạy hư mất.

“Sao anh không đưa tôi về luôn!” Tiêu Phong lập tức bất mãn.

“Em muốn thế này trở về?” Tề Mộ Vân nói, quét mắt nhìn thân thể trần trụi ngoài chăn của Tiêu Phong. Từng vết đỏ mập mờ, rõ ràng nói rõ thân thể chủ nhân trải qua cái gì.

“Còn không phải tại anh!” Tiêu Phong thẹn quá hóa giận, mở chăn ra, che toàn thân lại, đầu cũng chôn vào.

Kỳ lạ, hình như hắn quên chuyện gì? Cái gì nhỉ? Kệ đi…

Vạn Tư Di luôn không xuống xe của A Long trong lòng chảy đầy nước mắt… A? Thỏ?

Tiêu Phong dúi đầu vào trong chăn, không nhìn thấy ánh mắt Tề Mộ Vân lộ ra ý cười, chọc cho mèo con xù lông không để ý người khác cũng không hay lắm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.