Vẫn Thạch Thiên Hàng

Chương 19: Chương 19: Rời đi




Editor: LuciferVadden

【Được, thuê bao lâu?】Hắc Miêu hỏi.

【Ta để bao lâu tính bấy lâu, ngươi tự tính thời gian.】Tiêu Phong nói.

【Ta làm rồi, ngươi có cảm ứng chứ?】Hắc Miêu hỏi.

【Ừm.】Tiêu Phong cảm thấy trong đầu mình nhiều hơn cái gì đó.

【Không gian trung tâm mua sắm khuôn mẫu giả lập, đồ vật đã đặt ở bên trong, ngươi cũng có thể nhìn thấy bên trong để cái gì, tốt cho thu dọn.】Hắc Miêu nói, tiện thể giúp Tiêu Phong mở ra.

Tiêu Phong nhìn thoáng qua đồng hồ, 10 phút sắp đến, vội vàng hướng trong không gian sắp xếp đồ vật.

Quần áo chăn mền đều mang đi, đồ ăn cũng phải mang đi… Còn có chút không gian, Tiêu Phong trái nhìn phải nhìn, cuối cùng quyết định đem đồ vật linh tinh trong ngăn kéo đều mang đi, vạn nhất phải dùng, không có chẳng phải là khóc chết? Ở tận thế, rất nhiều thứ cũng sẽ không tiếp tục sản xuất.

Tiêu Phong lại lấy ra một cái ba lô, nhét bên trong đầy ắp đồ ăn.

Trước đó ra khỏi phòng ngủ, Tiêu Phong suýt nữa quên mất đem song đao lấy ra. Hiện tại không cầm song đao từ trong phòng ngủ đi ra ngoài, hắn liền không có biện pháp ở trước mặt bọn họ dùng.

Không có khả năng bỗng dưng xuất hiện a?

Nhưng mà nghĩ nghĩ, Tiêu Phong lại cảm thấy không thể nghênh ngang như thế cầm loại đao này ở trước mặt quân đội lắc lư, thế là bao hết ở bên ngoài một lớp giấy, lại cầm bao tải lớn ra, đem song đao bỏ vào.

“Meo~” mở cửa phòng ngủ ra, liền gặp được mèo đen ngồi xổm ở cửa, trái phải vẩy vẩy cái đuôi. Tình huống mới nãy quá mức nguy hiểm, Tiêu Phong chưa cẩn thận nghĩ, bây giờ nhìn thấy mèo đen, Tiêu Phong mới nhớ tới khi nãy mình rõ ràng đem mèo đen ném vào WC, còn đóng kín cửa, mèo đen làm sao ra?

Nghi hoặc hướng hướng WC xem xét, Tiêu Phong lập tức chả biết nên nói cái gì, cửa WC phá cái lỗ lớn, còn là cái lỗ dị thường, rất rõ ràng, mèo đen là đánh vỡ cửa ra…

Tiêu Phong đem ánh mắt phóng tới trên mình mèo đen, mèo đen trên mình hoàn hảo không chút tổn hại. Chẳng lẽ là chất lượng cửa không tốt? Đánh giá không tốt*!

*Sai bình(差评): Trong mua sắm trực tuyến hiện đại, người mua hoặc người bán không hài lòng với đánh giá được đưa ra – Baidu (tôi không biết có nên chú thích cái này không haha)

“Đi.” Thanh âm lãnh đạm truyền đến, Tiêu Phong quay đầu nhìn lại, những người kia đều đi tới cửa!

“Chờ một chút!” Tiêu Phong vội vàng đuổi theo, chạy mấy bước sau lại quay về, đem mèo đen ôm sau đó lại đuổi theo sau.

Tiêu Phong đi theo đám bọn họ đi, lúc ở lầu 3 gặp Trần Duệ, Trần Duệ thấy Tiêu Phong trên tay ôm một con mèo đen, cõng ở sau lưng một cái ba lô lớn, trong tay còn mang theo bao tải, cảm thấy hết sức nghi hoặc.

“Tiêu Phong, cậu muốn đi đâu? Quân đội đến phải không?” Trần Duệ hỏi.

“Tôi đi tìm ông nội tôi.” Tiêu Phong cười đáp lại y.

“Vậy cậu phải cẩn thận a!” Trần Duệ nói.

“Tôi biết rồi, cám ơn.” Tiêu Phong nói, dõi theo một đoàn người Tề Mộ Vân lại đi xa, vội vàng chạy trước đuổi theo. Bởi vì tất cả tang thi của cao ốc này mọi người đã giết, cho nên đi ra rất dễ dàng.

“Cậu muốn nuôi mèo?” Tề Mộ Vân trông thấy mèo đen trong ngực Tiêu Phong, nhíu mày.

“Nó…” Tiêu Phong rầu rĩ có nên hay không nói đây là bảo tiêu tương lai của hắn, bất quá đoán chừng sẽ không có người tin tưởng.

“Được rồi, lên xe.” Tề Mộ Vân nói, trong lòng suy nghĩ Tiêu Phong chẳng bao lâu nữa liền sẽ vứt bỏ mèo đen, khỏi cần cậu ta nói thêm cái gì.

“Tôi ngồi chỗ nào?” Tiêu Phong nghi hoặc hỏi, bởi vì hai chiếc xe có 10 chỗ trống, Tề Mộ Vân một đoàn người vừa vặn 10 chỗ, không còn chỗ.

“Đến đây.” Tề Mộ Vân trầm mặc một lúc, chỉ chỉ bắp đùi mình nói. (awwwwww anh ơi ~)

“Ngài đang nói đùa?”Tiêu Phong thăm dò hỏi. Nói giỡn! Đùi Sát Thần có thể ngồi a? Có thể a! (thiệt chứ đùa gì em trai ~)

“Đến đây.” Tề Mộ Vân nhíu mày, Tiêu Phong đầu còn chưa nghĩ kỹ, thân thể của mình động trước, đi nhanh qua. (mời em vào trym…nhầm… mời em lên đùi anh xem có gì nào =))

Tại cửa xe do dự một chút, trông thấy Tề Mộ Vân nhíu mày lần nữa sau đó không dám do dự trực tiếp ngồi lên.

Cảm thấy thật dày vò… Tiêu Phong trong lòng chảy đầy nước mắt.

Người đi theo Tề Mộ Vân mặc dù vẫn là một mặt biểu tình nghiêm chỉnh, nhưng mà trong lòng nhịn không được bát quái (tám chuyện). Chẳng lẽ người này là tình nhân Tề thiếu? Tề thiếu chưa từng tùy tiện để cho người khác thân cận, mấy người này cảm thấy mình hình như đã hiểu gì đó.

Tay!

Tiêu Phong xém chút nữa liền đem cái tay đột nhiên khoác lên bên trên bụng hắn vỗ xuống rồi!

Cẩn thận từng chút một quay đầu, nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú lạnh lùng phóng đại, dọa đến xém chút nữa trực tiếp dựng người lên.

“Có chuyện?” Tề Mộ Vân hỏi.

Hắn rất tự nhiên nắm tay đặt ở trên bụng Tiêu Phong, lại gần, cảm thấy mùi hương trên người cậu ta càng dễ ngửi hơn. Không đúng, không phải là mùi hương, là cái gì đây? Dù sao khiến cho người khác rất dễ chịu, Tề Mộ Vân nghĩ.

“Không có…” Tiêu Phong yên lặng đem lời muốn nói nuốt xuống, là hắn phản ứng quá mức đi.

Trên đường đi tang thi rất nhiều, đại bộ phận nghe được tiếng xe tới. Tiêu Phong thầm lặng an ủi mình đây là phim 3D…Bên tai tiếng súng không ngừng vang lên, đầu xe không biết đụng bay tang thi mấy lần, xe này thật chắc chắn!

Trên đường Tiêu Phong còn lo lắng quân đội cùng một đoàn người Tề Mộ Vân có thể hay không va chạm, nhưng mà tới đoạn đường này, căn bản không nhìn thấy cái bóng của người nào. Chắc là trước đi cứu viện những địa phương khác đi.

Tiêu Phong không biết Tề Mộ Vân cố ý để tài xế tránh khỏi quân đội.

【Kí chủ, ta vừa mới nhìn ra bên ngoài một chút, đã nhìn thấy ngươi một bộ dạng tiểu tức phụ (cô vợ nhỏ =)), ai, làm ta quá là thất vọng meo, mặc dù meo ngay từ đầu không có hi vọng ngươi toát ra khí phách. 】Hắc Miêu một bộ giọng điệu thất vọng.

【Hắc Miêu, ngươi có phải ở trên mạng nhìn xem thứ gì kỳ quái hay không?】Tiêu Phong cảm thấy hắn muốn đem Hắc Miêu lôi ra đập cho một trận, cái gì gọi là bộ dạng tiểu tức phụ?!

【Làm gì có meo, meo chỉ là tải về tiểu thuyết xem một chút mà thôi. Ngươi xem Tề Mộ Vân người ta một chút, có nhiều khí phách nam chính, ngươi xem Tề Mộ Vân người ta một chút, toát ra nhiều khí phách, bễ nghễ thiên hạ, ngươi xem xem lại Tề Mộ Vân người ta… 】Hắc Miêu một hơi càng không ngừng nói một đống tôn sùng ca ngợi 【Xem xem lại ngươi, vùi trong ngực người ta, bộ dáng mềm nhũn. Chậc chậc, ngay từ đầu meo liền có chuẩn bị, nhưng mà meo vẫn là thật lòng chua chát a!】

Ngươi rốt cục có chuẩn bị cái gì a! Còn có cái gì gọi là vùi ở trong ngực người ta, ta đây là ngồi, là ngồi! (biện minh vô dụng, mời em yên phận mà vùi vào ngực Tề thiếu)

Tiêu Phong cảm thấy mình một hơi ngăn không khí bên trong, muốn lên không lên, muốn xuống không xuống, suýt chút nữa xuất hiện nội thương.

“Sao thế?” Tề Mộ Vân một súng bắn chết một con tang thi sau đó phát giác khí tức Tiêu Phong bất ổn, nghi hoặc hỏi. Nhưng mà Tiêu Phong không nghe được ý tứ nghi ngờ, hắn chỉ nghe ra ý tứ Tề Mộ Vân muốn hắn đừng thêm phiền!

“Không có gì, ngài tiếp tục.” Tiêu Phong trên mặt chồng chất ý cười, lắc đầu nói, tỏ vẻ rất ngoan…Không đúng, là rất nghe lời.

【Không cứu nổi, ta liền sẽ liền thử xem đi…】Hắc Miêu nói tiếp khiến Tiêu Phong đau nhức cả trứng.

Ta nhất định phải tìm tới biện pháp cùng Hắc Miêu bàn luận nhân sinh, Tiêu Phong nghĩ thầm, âm thầm thề.

Hắc Miêu đột nhiên cảm thấy sau gáy một trận gió lạnh, nghi hoặc thầm mắng là ảo giác đi, sau đó bất chợt nghĩ đến điều gì, bên mặt mèo đen treo lên nụ cười làm cho người rùng mình.

“Tề thiếu, tang thi trước mặt càng ngày càng nhiều, trên con đường này có phải có nhiều người nhiều nhà cửa không?” Tài xế nghi hoặc hỏi. Công tác của gã chính là lái xe, so với người khác lúc giết tang thi nhiều hơn một phần chú ý.

“Lâm Trạch, tra cứu bản đồ một chút.” Tề Mộ Vân nói, khi nãy chỉ chú ý tránh khỏi quân đội, ngược lại là quên mất chọn con đường ít người.

LV: (≧∇≦)có biến rồi nha ~~~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.