Lam Kì nhìn ngắm không gian của Hệ thống nhà mình.
Không có ấn tượng, có lẽ chưa từng đến đây. Ngoài trước mặt là mấy đốm sáng đủ loại màu bay lơ lửng thỉnh thoảng nói lảm nhảm gì đó thì có thêm một bảng chữ hiện ghi chép thông tin trước mặt, cả không gian tối đen.
Vạn Thần Chi Danh: Lam Kì
Cấp bậc: Nhập môn sơ cấp (0%)
Tín ngưỡng: 0
Tích phân: 0
Đạo cụ: Không.
“Yêu Yêu và Nhạc Nhạc đâu?” Hết hứng thú, Lam Kì mỉm cười, mặt nhìn về phía trước.
Cô vừa dứt lời, “méo” một tiếng từ phía xa nhảy thẳng vào lòng Lam Kì cọ cọ.
Lam Kì bắt lấy hai con mèo không chút lưu tình vứt sang một bên, mắt nhìn về phía màn hình.
[Thần chủ, ngài có gì muốn phát biểu?]
“Không cần phải linh hồn khế ước?” Lam Kì tò mò hỏi, không phải mọi Hệ thống đều như vậy sao?
Thấy Hệ thống chưa trả lời, cô bồi thêm một câu: “Hay là Thiên địa khế ước... chủ nô khế ước...?”
Hệ thống chột dạ không có trả lời, nó lựa chọn im lặng.
Lam Kì lộ mặt khinh bỉ, “Hay là mi có gì giấu ta?”
[Bắt đầu truyền tống... Đếm ngược 3 giây. 3... 2... 1...]
Được rồi, nó không chấp Thần chủ nhà nó. Bị khinh bỉ quen rồi.
Lam Kì chưa kịp đập nát cái thái độ của Hệ thống nhà mình thì một trận choáng váng truyền đến... Có chết cũng không nghĩ tới Hệ thống nhà mình có năng lực này!
[...] Hệ thống cảm giác bị đả kích.
Đừng nói chuyện với nó! Tâm hồn của một đứa trẻ bị tổn thương nghiêm trọng rồi!
Trước khi cô choáng váng mất đi ý thức, giọng nói kiêu ngạo của Hệ thống vang lên [Bắt đầu quá trình tẩy não... Đếm ngược...]
[Đã thiết lập tính cách nhân vật thành công.]
“A... Tiểu thư, sao tiểu thư lại ngủ quên ở bên ngoài thế này?”
Lam Kì mơ màng mở mắt, theo bản năng cô hất văng vật nặng đang úp trên mặt mình – cuốn sách. Ánh nắng rực rỡ chiếu vào khiến Lam Kì nheo mắt lại, rõ ràng là không rõ tình hình gì đang xảy ra.
Đoán già đoán non, Lam Kì nói: “Không có gì, tại em hơi mệt mỏi, đọc sách lại đi ngủ quên...”
Cô giúp việc rất hiểu ý đặt cốc nước cam ép xuống bên cạnh Lam Kì: “Tiểu thư của tôi ơi, chị nghĩ em nên nghỉ ngơi chút... Nếu tiên sinh cùng phu nhân biết sẽ rất đau lòng. Tiểu thiếu gia sẽ lại trách chị mất...”
Cô giúp việc lắc lắc đầu, “Để chị làm thêm cho em đồ uống bồi bổ cơ thể.” Nói rồi, cô giúp việc nhanh nhanh nhảu nhảu chạy về phía phòng bếp.
Lam Kì cũng có dự tính cho cô giúp việc lui xuống để còn nắm bắt rõ tình hình. Cô nhắm mắt lại, bắt đầu tiếp nhận ký ức nguyên chủ.
Nguyên chủ là thiên kim đại tiểu thư Hạ gia Hạ Nhan. Năm nay hai mươi tuổi, đang học tại Kinh tế Đế đô. Hạ gia cũng là tầng lớp thượng lưu, nhà có một em trai nhỏ tên Hạ Kiệt - năm nay mười sáu tuổi. Từ nhỏ nguyên chủ đã có hôn ước với nam chủ Đới Uy - thiếu gia của Đới gia.
Cẩu huyết vẫn là cẩu huyết, Hạ Nhan yêu Đới Uy nhưng Đới Uy không yêu Hạ Nhan, anh ta yêu nữ chủ Lưu Cẩn - một tiểu bạch thỏ chính hiệu. Dĩ nhiên, nam chủ thuộc về nữ chủ. Nữ phụ dù là hôn thê hay mối tình đầu thì cũng không thể giành được, Hạ Nhan chính là như vậy.
Hạ Nhan biết quan hệ giữa hai người liền từ yêu thành hận, từ nữ thiên kim thành nữ độc ác. Cuối cùng, kết cục bi thảm cho nữ phụ độc ác chính là Hạ gia bị phá sản, bản thân nguyên chủ bị làm nhục cho tới chết. Và cái kết này đều do một tay nam chủ ngoài sáng, nữ chủ trong tối cộng thêm mấy vị hộ hoa sứ giả nam phụ si tình “ném đá xuống giếng“.
Vậy nên, nguyên chủ có hai nguyện vọng.
Một là cho nam chủ sống dở chết dở, ngày ngày phải ra đường bán mặt kiếm cơm cùng... nữ chủ.
Hai là đưa Hạ gia lên đệ nhất hào môn của H quốc.
Cô tự tin chắc chắn rằng mình sẽ hoàn thành nhiệm vụ. Sống lâu quá ở Âm phủ giờ còn không biết hương vị Nhân gian như thế nào a...
[Thần chủ, biến thái!] Hệ thống vừa nói vừa run rẩy giống như gặp được ác quỷ.
“Hệ thống, mi không xuất hiện có khi ta không nhớ mi đâu, Lam Kì phỉ nhổ một câu. Đây là Boss phản diện sao? Hệ thống, chúng ta cùng hàn huyên nào!
[...] Nó cần hai chữ bình yên.
Lam Kì đứng dậy, day day mi tâm. Hiện giờ là đến đoạn nguyên chủ hẹn nam chủ ra ăn cơm. Ban đầu nam chủ không muốn đi nhưng do Lưu Cẩn cầu xin nam chủ đi nên... nữ chủ nói gì nam chủ nghe đấy. Nguyên chủ biết lý do mà Đới Uy đồng ý đi ăn cơm liền điên cuồng tức giận.
Rốt cuộc thì cô không hiểu được tư duy của nữ chủ. Cầu xin nam chủ đi? Này là bố thí cho nguyên chủ, khinh người quá đáng.
Lam Kì nhìn bộ quần áo mặc trên ngươi mình... Dựa vào cách ăn mặc của nguyên chủ thì có thể thấy, nguyên chủ đối với Đới Uy là như thế nào.
Cũng không cần thiết phải đến sớm đâu, bản thân Lam Kì cảm thấy mình nên ngủ một giấc.
Sau khi chị giúp việc gõ cửa dọn điểm tâm vào, Lam Kì rất tự nhiên ăn hết chỗ điểm tâm đó... Phải biết lâu lắm rồi mới cảm nhận được hương vị trong khoang miệng.