Tác giả: Họa Thiên
—oOo—
“ Báo! Thượng tướng, phía Bắc không có!”
“ Thiếu gia, tiểu thư không có ở trên phòng.”
“ Phu nhân....”
Bữa tiệc vốn mừng sinh nhật Lam gia tiểu thư bây giờ liền loạn thành một đoàn — Vì Lam gia Lam Hàn Kì mất tích cùng với Lam Như Tình.
Ông Lam, bà Lam, Lam Hàn Thần cùng hai vị muội khống khuôn mặt khó coi đến cực điểm. Bà Lam thiếu chút nữa ngất vì bệnh đau tim tái phát. Hàn Tử Yên đang ở bên cạnh chăm sóc, khuôn mặt cũng không ngừng lo lắng.
Vị tiểu nữ vương được sủng ái nhất gia tộc mất tích nhanh chóng lan truyền khắp giới thượng lưu với tốc độ chóng mặt.
Kẻ hả hê, người sung sướng, kẻ thì lại lo ngại.
“ Tiểu công chúa của Lam gia mất tích cùng dưỡng nữ Lam Như Tình khả năng là một vụ bắt cóc tống tiền.”
“ Cũng đúng thôi! Lam gia tiểu bảo bối hận không thể ôm trong lòng mà che chở, mất tích thì bên kia được lợi quá.”
“ Có khi nào là Trình gia, nghe đâu là hủy hôn rồi, có khi thẹn quá hóa giận a!”
Không ngoài dự đoán, sau mấy tiếng đồng hồ huy động lực lượng tìm kiếm, điện thoại ở sảnh bỗng vang lên mấy tiếng dài.
Ông Lam vội vàng đứng dậy, lấy tốc độ chóng mặt đi tới và nghe điện thoại.
Đầu dây bên kia vang lên một giọng nói ồm ồm không rõ ràng: “ Lam Hàn Kì đang ở trong tay chúng tao! Nếu không mang tiền đến thì đừng hòng chuộc về. Nên nhớ, Lam Như Tình và Lam Hàn Kì có an toàn về đến nơi hay không đều nhờ hết số tiền mà chúng mày đứa tới. “
Ông Lam chưa kịp nói câu nào, bên kia đã cúp máy.
“ Tinh.”
Lam Hàn Thần cầm lấy chiếc điện thoại, mở ra và đọc tin nhắn.
Khuôn mặt hắn hơi nhíu lại, Lam Hàn Minh và Lam Hàn Liệt cũng nhanh chóng chạy ra xem. Chỉ thấy tin nhắn gửi một hình ảnh mà trong đó có Lam Như Tình đang vị trói tay trói chân treo trên một cái cột sắt đã han rỉ.
Lam Hàn Minh, Lam Hàn Liệt: “....” Tưởng ai, hóa ra là bạch nhãn lang Lam gia. Tiểu Bảo bối nhà họ đâu?
Dưới tin nhắn còn kèm theo một dòng chữ: “ Đến đường XX nhớ mang theo tiền.”
Ông Lam, bà Lam suy sụp ngồi bên cạnh. Dưỡng nữ đã như vậy thì không biết tiểu bảo bối, tiểu tâm can của họ sẽ như thế nào đâu...
Từ trước đến nay, Lam Hàn Kì trong tay họ chính là tiểu bảo bối nâng trong tay sợ vỡ, ngậm trong miệng sợ tan. Mà họ tránh truyền thông nhất là đối với tiểu bảo bối nhà họ, chỉ sợ bị bắt cóc uy hiếp. Thế nên dung mạo của Lam Hàn Kì chỉ có một số quyền cao chức trọng mới biết đến. Thế nhưng, nay tiểu bảo bối bị bắt cóc... nếu như tiểu tâm can duy nhất xảy ra chuyện gì... Quả thực, hai người không dám nghĩ!
Lúc này ở Lam gia đang hỗn loạn thì ai đó vẫn đang ngồi trên ghế nhàn nhã cầm quyển sách đọc, tay kia ăn đồ ăn vặt. Thực ra thì không thể trách cô a — Cô không có mở được cửa để mà về.
Ba mẹ, thứ tội!
“ Cộp... cộp...”
Tiếng bước chân dần dần đến gần. Lam Hàn Kì ngồi đó, hai tay vẫn cầm quyển sách.
“ Cạch.” Cửa phòng mở ra...
Theo bản năng, Lam Hàn Kì ngẩng đầu lên.
Lam Hàn Kì: “....” Người đâu!
Năm phút sau... Cửa dần dần mở rộng ra.
“ Phanh!”
Lam Hàn Kì hít một ngụm khí, khuôn mặt tuyệt mĩ tái nhợt đổ mồ hôi, tay nhẹ nhàng đặt quyển sách lên bàn, tay kia ôm lấy Yêu Yêu thật chặt như sợ có chuyện không hay xảy ra.
Rón rén từng bước đi ra, Lam Hàn Kì ngó ngó cái đầu ra ngoài, đôi mắt đen láy liếc nhìn cảnh vật xung quanh.
“ Á... á.... Ma... ma... Cứu!” Lam Hàn Kì chạy vội vào trong nhà, ôm chặt lấy Yêu Yêu ngồi xổm xuống đất, khuôn mặt như muốn dí sát xuống đất.
Ô ô, cứu bổn tiểu thư đi... Ma đó, ma đó! Quỷ đến đòi mạng...
Lam Hàn Kì hung hăng cắn chặt lấy môi, Âm phủ phía dưới kia vì cô là một hồn ma nên không cảm thấy sợ, cứ ngỡ chữa được chứng này rồi... Ai ngờ, lại còn nặng hơn.
Diêm vương, cho bản tiểu thư thuốc...
Cô nhắm chặt mắt lại, thân hình không ngừng run rẩy, khí lạnh từ cửa phòng lùa vào khiến cô càng thêm run lẩy bẩy. Co ro ngồi một chỗ, Lam Hàn Kì ôm lấy Yêu Yêu càng chặt, giống như vùi cả đầu vào người nó.
[...] Thần chủ thế nhưng sợ ma! Thiên lý đâu?
Lúc nãy ra ngoài cửa nhìn, Lam Hàn Kì thế nhưng nhìn thấy vài bóng đen mông lung phía xa xa. Càng nhìn thì Lam Hàn Kì cô càng sợ, thế nhưng là ma vô diện. (.)
“ Cộp... cộp... cộp...” Tiếng bước chân đến ngày càng gần, theo từng giai điệu nhịp nhàng.
Lam Hàn Kì cảm thấy trái tim mình lâu lâu không đập giống như lại nhảy lên theo tiếng bước chân.
Ô ô, ai đón bản tiểu thư về bản tiểu thư liền...
“ Cộp.”
Tiếng bước chân dừng lại, Lam Hàn Kì nuốt một ngụm khí, cả thân thể co lại thành một đoàn, chỉ hận không thể lăn lăn ra xa nơi này.
Thật đáng sợ, cứu cứu bản tiểu thư!
“Con ma” đứng trước mặt Lam Hàn Kì, tay vương ra bắt lấy tay cô. Lam Hàn Kì lạnh sống lưng một cái, “ Ô ô, ma ma... cứu...”
Quý Đoạn Nghiêu nhìn Lam Hàn Kì đang khóc. Khóe miệng co giật, dĩ nhiên là khóc.
Đột nhiên cô cảm thấy có gì đó không đúng. Sao ma lại cầm được tay cô, à, quỷ! Ơ, nhưng quỷ làm gì có độ ấm ở tay...
Len lén liếc mắt lên, Lam Hàn Kì mặt đổ đầy mồ hôi. (.)
Hình tượng Lam tiểu thư cao lãnh.... sụp đổ!
Hình tượng Lam tiểu nữ vương... sụp đỏ!
Hình tượng Lam tiểu thư khí quý bức người... sụp đổ!
Tứ đại khí chất... tan vỡ!
Tóm lại, Lam Hàn Kì thấy hình tượng mình xây dựng bao năm chỉ trong thoáng chốc sụp đổ trước Quý Đoạn Nghiêu.
Di, như thế nào lại là tên âm hồn bất tán này?
Lam Hàn Kì cười khan, “ Ha ha, Quý tổng, như thế nào ở đây a?”
Quý Đoạn Nghiêu nhướng mày nhìn vào chỗ tay anh đang cầm tay cô, “ Hửm, Tiểu Kì đoán thử xem?”
Lam Hàn Kì: “....” Hừ, bổn tiểu thư mới không thèm đoán đấy.
Cô vẫy vẫy để thoát khỏi tay của Quý Đoạn Nghiêu, chỉ là, sức lực của người này mạnh quá, hoàn toàn không thoát được.
Yêu Yêu “meo” một tiếng, rồi vươn miêu trảo ra cào tay Quý Đoạn Nghiêu, hừ, tiểu chủ nhân nhà ta là của ta thôi!
Quý Đoạn Nghiêu không ngờ con mèo đen đen như cục bông này lại cào anh một cái, Lam Hàn Kì nhanh chóng hất tay anh ra.
Đứng dậy, phủi phủi bụi bẩn trên váy đi, cô đi đến bên chiếc ghế, ngồi xuống cầm quyển sách khác lên đọc.
Quý Đoạn Nghiêu nhìn nhìn ba vết cào do miêu trảo để lại đã chảy máu, rồi lại nhìn Lam Hàn Kì ngồi đọc sách đằng kia.
Đột nhiên, Lam Hàn Kì đang đọc sách gầm nhẹ một tiếng, “ Quý Đoạn Nghiêu! Tên chết tiệt! “
Nhìn quyển sách vận mệnh của mình, Lam Hàn Kì ngao ngán, ân, đã có vết tích sợ ma để lại.
Quý Đoạn Nghiêu khẽ cười mấy tiếng, rồi đi đến ghế bên cạnh ngồi xuống, “ Ân, Tiểu Kì... gọi anh sao?”
Lam Hàn Kì rất nghiêm túc gập sách lại, rồi trịnh trọng nhìn Quý Đoạn Nghiêu nói, “ Quý đại thiếu này, chúng ta quen nhau sao?”
Quý Đoạn Nghiêu khẽ cười, khuôn mặt bỗng nhiên dí sát mặt Lam Hàn Kì. Nữ nhân này, nhìn gần càng không có góc chết.
“ Tiểu Kì... em chọn Trình Dĩ Hiên mà không chọn anh.” Khuôn mặt tà khí bỗng chốc chuyển thành ai oán.
Lam Hàn Kì cười mấy tiếng tiện tay đẩy khuôn mặt của Quý Đoạn Nghiêu ra, tay không quên dùng khăn tay được thêu tinh mĩ lau lau. Hừ lạnh một tiếng, quay đi.
Quý Đoạn Nghiêu khóe môi cong thành một độ cong, ngồi trên ghế uống nước, mắt vẫn nhìn Lam Hàn Kì đang chăm chú nhìn sách.
Anh không khỏi buồn cười, “Tiểu Kì, không về?”
Lam Hàn Kì vẫn không ngẩng đầu, tay lật lật mấy tờ sách, mắt hơi nhíu lại, “Bổn tiểu thư không về được.”
Lam Hàn Kì nhìn chăm chú vào phần trang giấy trắng tinh không một dòng chữ, không, là chữ được chữa mất, trong lòng đang hỏi Hệ thống nào đó.
Hệ thống ngươi, phần kí ức này là như thế nào?
Hệ thống không mặn không nhạt trả lời [Kích hoạt nhiệm vụ ẩn: Truy tìm kí ức.]
Lam Hàn Kì muốn chửi người, Hệ thống, chẳng lẽ cái này liên quan đến nhiệm vụ ẩn.
[Đúng. Mở bảng nhiệm vụ ẩn.]
Lập tức, trước mặt cô hiện ra một cái bảng nhiệm vụ ẩn, hơi ngước lên nhìn Quý Đoạn Nghiêu. Cô không khỏi giật mình vì thấy anh vẫn đang nhìn cô, hừ một tiếng, cô quay xuống nhìn bảng nhiệm vụ. Lam Hàn Kì kì thực ngẩng lên cũng là để kiểm tra năng lực của Hệ thống thôi a.
Nhiệm vụ ẩn: Truy tìm kí ức
Từ ngữ gợi ý: Nghĩa ở mặt chữ.
Thưởng: ẩn.
Lam Hàn Kì: “...” Ngay từ đầu vẫn là không nên mở cái bảng này ra.
Hệ thống khẽ ho [Khụ, Thần chủ, từ ngữ mà hệ thống cho riêng ngài ở đây chính là “Quý Đoạn Nghiêu”, “Trình gia“... Chỉ gợi ý đến đây, thỉnh kích hoạt trí thông minh.]
Hệ thống, ngươi là máy sao ốm được vậy?
Hệ thống từ chối trả lời.
Lam Hàn Kì ngồi trên ghế nhắm mắt dưỡng thần, mi không tự giác hơi nhíu lại. Chuyện kì quái liên tục xảy ra, cho dù là trước lúc chết cô cũng không cảm thấy có gì không ổn cả. Không biết có phải là do cô ngu ngốc hay do kẻ thù quá cẩn thận mà cô không nhận ra?
Hiện tại cô cần chút thời gian để sắp xếp lịch trình.
Diễn xuất phải nói cô đạt hạng thượng thừa rồi, nhưng muốn sử dụng thường xuyên đến linh hoạt thì nhất định phải vào giới giải trí, bất quá cô không thích cái giới hỗn độn đó.
Viết tiểu thuyết?
Lam Hàn Kì đột nhiên mở mắt, cầm chiếc Ipad ra, cô chăm chú sử dụng nó khiến Quý Đoạn Nghiêu ngồi bên cạnh cũng hơi nhíu mày.
Cô đứng dậy, lắc lắc cái cổ mệt mỏi, từ phía xa xa bỗng truyền đến tiếng bước chân.
Ngoắc ngoắc tay Quý Đoạn Nghiêu nói, “Quý tổng, họ đến, anh định làm gì đây?”
Quý Đoạn Nghiêu không trả lời, mắt vẫn nhìn Lam Hàn Kì. Cô hừ lạnh quay đi, nhắn một tin nhắn cho Lam Hàn Thần: “Anh hai thân yêu, hiện tại em ở nhà XX, căn nhà bỏ hoang phía khu rừng X.”
Lam Như Tình, diệt cỏ phải diệt tận gốc!
Vừa nghĩ cô vừa tự buộc chính tay mình, tay trái dấu một lưỡi dao nhỏ, Lam Hàn Kì im lặng nhắm mắt.
Quý Đoạn Nghiêu khẽ lắc đâu, bước chân đến gần Lam Hàn Kì đang nằm “bất tỉnh nhân sự” trên ghế. Anh cúi xuống, tư thế giống kiểu cầu hôn, tay vòng qua cổ cô, khẽ nói, “Kì Kì, cửa sau.” Anh không muốn ép buộc cô...
Lam Hàn Kì giật mình, rất nhanh điều chỉnh hơi thở cẩn thận thì Quý Đoạn Nghiêu cũng sớm đi ra cửa sau của ngôi nhà.
“Cạch...”
Lam Như Tình mặc áo mỏng manh bước vào, cô ta khoanh tay đứng nhìn Lam Hàn Kì đang ngất ở đó.
Lam Hàn Kì cười lạnh trong lòng, kịch hay đã đến. Cô đầu tiên là hơi nhíu mày, đôi mắt mở ra chớp chớp mang một vẻ mê hoặc không rõ ràng, trong mắt nồng đậm hoang mang nhìn Lam Như Tình đứng trước cửa.
Cô giống như định vươn tay để dụi mắt thì lại bị vướng, hai tay khẽ cọ quậy, cô nhíu mày lại, hơi sợ sệt nhìn Lam Như Tình, “Chị, em đang ở đâu vậy... Tại sao lại như thế này?”
Nói rồi, cô nhìn cả người một lượt, ngẩng đầu lên nhìn Lam Như Tình, mặt đều là một bộ dạng hốt hoảng hoang mang.
Lam Như Tình thu hết hành động của cô vào mắt, mặt xinh đẹp cười, “Em gái thân yêu, sao nào? Cảm thấy sao nào? Món quà chị tặng nhân dịp sinh nhật rất thú vị chứ?”
Lam Hàn Kì lộ bộ mặt khó hiểu, “...Chị nói gì vậy, em không hiểu?”
Lam Như Tình cười nhìn Lam Hàn Kì, cô ta hận khuôn mặt xinh đẹp kia. Tại sao cô ta sinh ra đã bị cha mẹ vứt bỏ vào trại mồ côi mà dung mạo của cô ta cũng tầm thường nên ít có quý phu nhân nào nhận nuôi. Còn người con gái xinh đẹp đứng trước mặt này, cho dù ở bộ dạng chật vật bao nhiêu cũng xinh đẹp, mà ngay từ lúc xinh ra đã ngậm thìa vàng mà sống...
Lam Như Tình càng nghĩ thì càng thấy trong mình bao phủ một ngọn lửa, cô ta điên cuồng cười, giọng nói chói tai khiến Lam Hàn Kì phải nhíu mày, “Ha ha ha... Sao! Mày không hiểu! Tại sao mày là tiểu thư cao quý còn tao chỉ là dưỡng nữ không danh không phận? Mày ở tình huống bây giờ thì trách số phận của mày thôi! Trách mày sinh ra đã ngậm thìa vàng, trách mày thừa kế tài sản của Lam gia...”
Lam Như Tình chợt dừng lại, nhìn Lam Hàn Kì, cô ta dần dần bước tới, móng tay miết khuôn mặt tái nhợt vì sợ hãi của cô, dùng sức nhéo một cái.
“Làn da này... thật tốt! Mày cái gì cũng tốt hơn tao! Mày cái tiện nữ độc ác đáng chết. Chỉ cần mày chết, quyền thừa kế tài sản sẽ vào tay ta! Như vậy, anh Thần sớm muộn tao cũng sẽ cướp về từ tay con tiện nhân dâm nữ Hàn Tử Yên kia! Rồi cả Liệt, Minh sớm muộn cũng sẽ phủ phục dưới chân tao mà tôn thờ tao như tiểu công chúa!”
Lam Hàn Kì khuôn mặt thập phần đáng thương, “Chị, chị đừng làm vậy... Em sẽ sợ... Á á, đừng, em đau lắm... Ô ô...” Rồi bày ra một bộ dạng thiên đại ủy khuất khiến Lam Như Tình tức nồng ruột lên.
“Sao! Mày khóc? Khóc, khóc nữa đi! Tao với mày chỉ kém nhau một chút nhưng hào quang suốt ngày tụ tập về phía mày? Tao nói cho mày biết, Trình Dĩ Hiên người mày yêu quý tao đã lên giường với anh ta, còn con tiện nhân Phạm Thiên Tuyết đó chỉ là đồ thừa thôi! Tao nói cho mày nữa, Quý Đoạn Nghiêu vốn là của tao, mày dựa vào cái gì mà lấy anh ta?”
Cô ta cười như điên như dại, bộ dạng hiếu thảo hiên lương thục đức lúc trước đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó là bộ mặt thật đã mục rữa thối nát đằng sau mặt nạ của cô ta. Khuôn mặt Lam Như Tình vặn vẹo dữ tợn, cô ta hét ra những tiếng chói tai.
“Ha ha ha... Tao cũng nói cho mày, con tiện nhân! Mày sắp chết rồi, tao sẽ nói sự thật cho thỏa mãn lòng mày! Chuyện năm xưa... Ha ha ha... Tao và Trình gia, đúng, chính chúng tao đã thiết kế hại mày để mày mất trí nhớ. Mày biết không! Mày vẫn nhớ được những thứ kia nhưng mày lại không thể nhớ được Quý Đoạn Nghiêu. Nói sao nhỉ, tao muốn con trai trên thế giới này phải quỳ trước váy của tao đấy! Còn mày, thứ phiền phức! Lam gia các ngươi một lũ đều là ngu ngốc, ngu ngốc, ngu ngốc! Bao năm qua mà vẫn chẳng tra được cái gì...”
Lam Hàn Kì khuôn mặt hốt hoảng, tay như cố dứt khỏi dây trói, “Chị... chị lừa em đúng không?”
Lam Như Tình bỗng nhiên bình tĩnh nhìn Lam Hàn Kì, “Tao lừa mày? Mày đáng sao!”
Lam Hàn Kì ngơ ngác nhìn Lam Như Tình, một lúc sau cô hốt hoảng cố gắng thoát khỏi dây trói, “Không! Không phải! Sao chị lỡ làm như thế với em... Lam gia nuôi dưỡng chị bao năm sao chị lỡ làm như vậy....”
Lam Như Tình bỗng nhiên cười to một cách quái dị, “Ha ha ha... Lam gia dưỡng tao? Dưỡng tao sao cho tao đúng một công ty và mấy mảnh đất? Lam gia các ngươi thật hay! Từ trước đến nay tao cố gắng sao Lam gia chúng mày luôn luôn không chấp nhận tao! Tao, tao phải giết chết con tiện nhân mày!”
Lam Như Tình bóp chặt cằm của cô. Lam Hàn Kì buồn bực thở dài, nếu không phải để vở kịch hoàn mỹ thì cô tuyệt đối “vùng lên mà đấu tranh“.
Cô ta thấy Lam Hàn Kì chảy nước mắt trên khóe mi, không khỏi cười: “Sao, khóc sao? Ha ha ha... Khóc nữa đi... Khóc nữa đi, không có ai cứu con tiện nhân mày đâu!”
“Thật sao?”
Lam Như Tình hốt hoảng quay đầu lại, dao trên tay vốn rơi xuống khi thanh âm kia vang lên. Cô ta không tự chủ được khẽ run người khi chứng kiến đoàn người đứng đằng sau sát khí đằng đằng nhìn cô ta...
Lam Hàn Kì cười lạnh, đầu rủ xuống, tóc bị tuột ra vì “cuộc đấu tranh kinh thiên động địa” lúc nãy. Đáy mắt cô chỉ có âm lãnh và hàn ý...
Sao? Lam Như Tình, cô cảm thấy bẫy rập này như thế nào? Không cần phải cảm ơn, thù oán năm xưa và kiếp này, từng này chẳng là gì!
—oOo—
Ngao! Bạch nhãn lang tráo trở xuất thế! Thân là mẹ kế, ta cũng không thể yêu, phải không các Tiểu Thiên sứ nhỏ nhỏ xinh xinh?