Tần Tử Di ái ngại hỏi ý kiến của cô: “Nhan Nhan, cô ấy cũng thật đáng thương...”
“Cho nên?” Lam Kì hứng thú nhìn về phía Ôn Noãn... Đây là một em gái bề ngoài kiên cường nội tâm phong phú.
Tần Tử Di quả quyết nói: “Hay liên hợp với cô ấy?”
“Ồ? Di Di đang nghi ngờ khả năng thành công của tớ?” Lam Kì mỉm cười, nhưng ý cười lại không thể đến được đáy mắt.
Hơi hốt hoảng, Tần Tử Di nhanh chóng bình ổn lại cảm xúc: “Không có, không có... Chỉ là...”
Cô cười: “Được rồi, hợp tác cũng được. Tớ đây rất chờ mong Ôn gia tiểu thư sẽ xử đẹp vị Lưu tiểu thư kia thế nào.”
Thế là Lam Kì cùng Tần Tử Di bằng một cách thức rất nữ phụ tiếp cận với Ôn Noãn.
[Tinh! Chúc mừng Thần chủ tạo thành Liên Minh Tam Giác vững chắc của “oán nữ“.]
Lam Kì: “...” Đây là lý do tại sao bổn tọa không thích “kết thân” với mấy người khác.
Không biết Đới nam chủ từ đâu nghe tin Lưu nữ chủ bị bắt nạt, tức tốc chạy đến. Đến nơi thì chỉ thấy Lam Kì, Tử Di cùng Ôn Noãn đang ăn chơi vui vẻ.
Đới nam chủ: “...”
Lam Kì là người đầu tiên nhận ra có sự xuất hiện của nam chủ, cô nói: “Đới Uy, anh nhìn chúng tôi làm gì? Xinh quá à...”
Rồi cô lại bày ra kiểu mặt “Luôn có kẻ ngưỡng mộ nhan sắc của ta” khiến Đới nam chủ nội thương.
“Đủ rồi. Cẩn Nhi đâu?” Đới nam chủ rất khí phách mà nói.
Lam Kì quay đầu nhìn Tử Di cùng Ôn Noãn: “Cẩn Nhi là thằng nào vậy? Tớ nhớ là từ nãy đến giờ không có đứa nào tên Cẩn Nhi bị tớ giấu đi...”
Đới nam chủ: “...”
Tử Di thì rất quen với cách ứng xử kì lạ của Lam Kì, nhưng Ôn Noãn thì chưa quen... Cả ngày trưng được mỗi bộ mặt ngơ ngơ trông rất buồn cười.
Tử Di không nhịn được, vỗ vỗ vai Ôn Noãn, thêm vào một câu: “Cẩn Nhi... Hình như là bệnh nhân tâm thần giai đoạn cuối năm trước.”
Lam Kì hùa theo: “Ồ, không nghĩ tới Đới tổng lại quen cả vị bệnh nhân giai đoạn cuối này a!”
“Câm miệng! Lưu Cẩn đâu? Nói cho rõ ràng!” Đới Uy tức giận gào lên, hào quang nam chủ sáng chói khiến anh ta dù gào vẫn đẹp trai
Cô vẫn chưa quên vụ lần trước: “Thiếu câu “Cô chán sống!” kìa...”
[...] Thần chủ, quên nó đi!
Lam Kì nhìn vẻ mặt không còn gì để nói của Đới nam chủ, nhàm chán kéo hai em gái đi tìm Hạ Kiệt.
“Đới Uy, tôi chơi chưa đủ. Nên, anh không thể chết được.” Câu nói của Lam Kì rất nhẹ, nhẹ đến mức khiến Đới Uy anh ta không tin vào tai mình, cứ nghĩ đó chỉ là ảo giác. Nhưng đến khi nhìn vào nụ cười trên khóe môi cô cùng với ánh mắt không rõ cảm xúc, anh ta thoáng rùng mình mấy cái.
Trong lòng lại chửi Lam Kì một trận.
Không biết Lưu nữ chủ đã làm gì mà để bạn cùng phòng hạ xuân dược, nhốt vào một phòng của khách sạn nào đó.
Việc này là ngoài kịch bản. Nữ chủ không còn là của một mình nam chủ nữa, cô ả là của cả Dạ Hiên Phong cùng Âu Thần – hai hộ hoa sứ giả chính hiệu.
Chậc, NP đó!
Đủ kích thích!
Đầu nam chủ xanh rờn như thảo nguyên, thừa sức chăn thả đàn dê nhưng cũng không biết.
Có một đoàn thảo nê mã chạy ngang qua thảo nguyên xanh tươi kìa nam chủ đại nhân!
Lưu Cẩn kể lể, khóc lóc thảm thiết về ủy khuất mà mình chịu mấy ngày nam chủ công tác vắng nhà...
Kết quá như bây giờ.
Lam Kì bị bắt cóc. Cô bị nhốt trong căn nhà sâu trên núi. Chân tay bị khóa lại, mắt bị che đi.
Hình như đây là núi tư nhân của Đới gia.
Núi như đầu người, xanh rờn một mảnh.
Đới Uy thật thảm thương.
Đới thảm thương ôm eo Lưu Cẩn vào.
Lam Kì thấy chúng im đến lạ kỳ. Không phải là nam chủ khi bước vào sẽ ngồi đòi công đạo cho nữ chủ bằng cách – tra tấn sao?
Cô không nhịn được, tự tay cởi thoát ra, kéo một chút tấm vải bịt mắt ra. Đập vào mắt là cảnh...
Cô muốn chửi người!
Nam chủ cùng nữ chủ quá vô sỉ, ôm ấp hôn hít chim chuột nhau trước mặt nữ phụ cô. Thỉnh thoảng hai người còn thủ thỉ nói với nhau gì đó... Gì mà...
“Em là của anh, Lưu Cẩn. Em sẽ trở thành Đới thiếu phu nhân.” Đây là lời nói của Đới Uy.
Còn đây là lời nói của Lưu Cẩn: “Ứ ừ... Anh nói gì vậy... Người ta...”
Lam Kì cũng thật tò mò, rõ ràng là không có sự “xúc tác” của hai nữ phụ Hạ Nhan và Tần Tử Di, hai nam nữ chủ này thân nhau kiểu gì?
Chờ hai người diễn cảnh ân ân ái ái chẳng kém xuân cung đồ, Lam Kì thấy hơi đói bụng.
Đói bụng quá!
Nhưng cô nghĩ tới cảnh mình thì ngồi ăn, hai nam nữ chủ diễn xuân cung đồ không ngừng “ưm ưm a a” lại cảm thấy phấn khích... Tiếc hận không đồ ăn ngay lúc này.
[...] CMN biến thái!
Hai nhân vật chính của bộ phim không dành cho trẻ em này rời khỏi hiện trường.
Một lúc sau, cửa phòng lại kẽo kẹt mở ra. Là một tên vệ sĩ đưa đồ ăn.
Anh ta cởi trói tay cho Lam Kì, mở bịt mắt ra.
Lam Kì nhìn đồ ăn. Đồ ăn nhìn Lam Kì.
Lam Kì nhìn vệ sĩ. Vệ sĩ nhìn đồ ăn. Đồ ăn cũng nhìn lại vệ sĩ.
Anh ta bê đồ ăn ra ngoài. Mấy phút sau quay lại mang theo một phần đồ ăn nhanh ngon hơn lúc trước mấy lần.
[...] Có BUG!
Chờ Lam Kì ăn uống no nê, anh ta lại khóa tay cô lại.