“Oẹ….”
Sau khi được Lam Hạo và A Viên dẫn đi chơi trò chơi trượt từ trên đỉnh tháp trực tiếp xuống đất, Chung Trương Sinh ôm bụng nôn thốc nôn tháo đến mật xanh mật vàng. Hắn thề, hắn cam tâm tình nguyện để Cốt tiên sinh rút của hắn thêm hai cân máu nữa cũng được chứ hắn tuyệt đối sẽ không bao giờ đi theo chăm sóc đứa trẻ này nữa đâu! Hắn thề đấy!
“Yếu quá.” Lam Hạo dẩu mỏ, khinh bỉ ra mặt.
“Hức! Mẹ ơi, con muốn về nhà.” Chung Trương Sinh khóc không thành tiếng, rốt cuộc là tại sao những chuyện xúi quẩy này lại xảy ra với hắn cơ chứ?
Nhưng hầu hài tử A Viên thì chơi rất vui. Cho nên hắn đã kéo Lam Hạo đi chơi thêm vài lượt nữa. Chung Trương Sinh bởi vì không muốn cùng hai tên thích trải nghiệm cảm giác mạnh kia chơi trò lộn mèo, cho nên chỉ có thể ngồi ủ rũ một chỗ ở gần đó, đôi tai mèo rũ xuống thấy rõ, trong tay cầm một ống tre đựng một loại nước ép từ quả sơn tra, chờ hai cái tên kia chơi cho vui xong rồi về.
Từ phía xa xa, xuất hiện bóng dáng của hai nam tử nhìn tiểu oa nhi năm tuổi xuất thân là hắc miêu tộc. Một tên cầm theo xiên kẹo hồ lô lớn, một tên cầm theo điểm tâm, cả hai cùng nở nụ cười tươi nhìn Chung Trương Sinh ngồi một góc kia, ánh mắt nhìn hắn vô cùng quỷ dị.
Chung Trương Sinh ngồi trên thành cây cầu, hai chân bé xíu đung đưng theo nhịp gió thổi, hắn vừa uống nước quả sơn tra, vừa nhìn ngắm tòa tháp thờ vị thần mà từ bé hắn ngưỡng mộ cũng chẳng kém đại ca mình là bao nhiêu. Chỉ khác ở một chỗ, thay vì như Chung Nhược Đông ngưỡng mộ những trận đại chiến vẻ vang của Ưng Đạt Dạ Xoa thì Chung Trương Sinh lại ngưỡng mộ những kiến thức mà vị Đại Thánh ấy đã lưu truyền cho hậu thế ở Đông quốc này.
Bỗng đâu, chìa trước mặt hắn là một xiên cá nướng thơm lừng, vô cùng quyến rũ. Trong mắt của Chung Trương Sinh lúc đó, hắn nhìn xiên cá kia lại phát ra hào quang lấp lánh, trông như bảo bối vậy. Có lẽ là theo bản năng của mèo, cho nên Chung Trương Sinh liền há miệng ra và cắn lấy xiên cá nóng hổi ấy.
Lam Hạo và A Viên sau khi chơi đến mệt mỏi đã quay lại chỗ của Chung Trương Sinh để đón hắn. Nhưng không ngờ, ở đó chẳng có bóng dáng của con mèo nhỏ nào còn ở đây cả.
“Tên này, không phải là đi lạc đó chứ?” Lam Hạo gãi gãi ót, nhíu mày.
A Viên mới nói: “Mới là lạ. Tên đó có trí nhớ vô cùng tốt. Bất kể ngóc ngách nào ở Quang Minh thành này, hắn đều biết rõ còn hơn cả Thổ Địa nữa. Có khi hắn không thích bị ngươi tóm lấy hành cho đỡ chán, cho nên bỏ về Chung phủ trước rồi chăng?”
Lam Hạo lắc đầu: “Trừ phi là hắn không sợ chết thôi. Chung phủ chẳng phải đang có sư phụ của ta ở đó hay sao? Hắn mà tắc trách như vậy, sư phụ không phạt hắn gấp đôi mới là lạ.”
Đột nhiên, A Viên như nhớ đến chuyện gì đó, hắn nói: “A! Ta nhớ rồi! Cái đêm trước khi lễ hội ở Quang Minh thành diễn ra, ta đã nghe biểu tỷ nói về chuyện ở Quang Minh thành này đang xảy ra nạn phân biệt đối xử với thú nhân tộc, đặc biệt là nạn bắt cóc trẻ con nha.”
Nói đến đây, gương mặt của A Viên cùng Lam Hạo đen thui. Ôi, không phải đấy chứ?!
“Sao ngươi không nói sớm hả?” Lam Hạo phát cáu, gào lên với A Viên.
“Ngươi mà không nhắc thì lão tử cũng không nhớ! Ta chỉ mới có bốn tuổi, chỉ biết ăn, ngủ và chơi thôi! Ngươi là bảo ta nhớ mấy chuyện mà biểu tỷ nói rằng “trẻ con” như ta đừng nên quản sao? Ta không rảnh nhé!” A Viên cũng không phải dạng vừa.
“Đồ con khỉ não ngắn.”
“Đồ hấp huyết tộc nửa mùa!”
“Ngươi….” Cả hai nhìn nhau, trừng mắt một cái.
Nhưng còn chưa kịp lao vào đánh nhau thì xung quanh cả hai đã tối đen như mực rồi. Chỉ trong một cái chớp mắt, cả Lam Hạo cùng A Viên đều đã bị một thứ gì đó như cái bao tải gạo màu đen chụp kín đầu cả hai.
Lam Hạo và A Viên nhìn nhau, đen mặt. Đùa?! Không phải chứ? Vậy mà cả hai người bọn họ đều bị bắt cóc?
Một làn hương ngọt ngây bất ngờ xông ra, khiến A Viên còn chưa kịp định hình thì đã ngủ mất tiêu rồi. Còn Lam Hạo, hắn nhanh chóng bế khí, nhíu mày. Sư phụ là đang điều tra chuyện đám người bắt cóc này sao? Đột nhiên, hắn nở nụ cười quỷ dị.
Sư phụ xưa nay không động đến hài tử vô tội hay những sinh mệnh yếu hơn. Có lẽ tính cách này của sư phụ cũng đã tác động ít nhiều lên mười hai huynh đệ tỷ muội bọn họ. Thành ra, Lam Hạo cũng rất ghét ai bắt nạt trẻ con. Có điều, bản tính của hắn trời sinh là một kẻ thích hành hạ người khác rất cao, lại vô cùng cuồng máu, có lẽ là bởi vì hắn sinh ra từ Hấp Huyết tộc.
Suốt quãng thời gian nuôi hắn lớn lên cho đến khi hắn tự mình kiểm soát được cơn cuồng nộ máu của mình, Diệp Lạc Hy đã dùng máu của mình, hoặc là luyện ra hấp huyết đan để thay thế cho máu thật cho hắn uống. Đến khi Lam Hạo vừa đạt lên cảnh giới Linh Tôn, hắn cũng đã học được cách kiểm soát cơn thèm máu của mình. Mặc dù thỉnh thoảng, Lam Hạo có lén sư phụ và huynh đệ trộm ra ngoài nhấm nháp chút máu tươi và sử dụng hấp huyết đan, nhưng hầu như chừng đó vẫn không đủ cho hắn thỏa mãn cơn khát máu.
Lam Hạo hắn may mắn hơn những Hấp Huyết quỷ khác ở chỗ, hắn có sư phụ là Diệp Lạc Hy. Bởi vì sư phụ của hắn là Diệp Lạc Hy, cho nên hắn mới học được bản lãnh tự động kìm chế cơn khát máu đến cuồng nộ của mình. Nếu đổi lại là những Hấp Huyết quỷ khác, bọn chúng có thể biến cả một tòa thành như thế này trở thành một tòa thành máu tươi.
Cho nên, Hấp Huyết quỷ tộc cũng được xếp vào bản danh sách những tộc nhân nguy hiểm nhất, có nguy cơ hủy diệt chúng sinh. Hấp Huyết Qủy trước khi có lệnh thanh trừng của Đế Quân và đích thân ông ta ra tay có đến hàng vạn nhân tộc. Nhưng bây giờ, Lam Hạo cũng chỉ còn là một cá thể hiếm hoi Hấp Huyết quỷ vẫn còn tồn tại. Mà lý do hắn còn tồn tại và được Diệp Lạc Hy nhận làm đồ đệ, lại là một câu chuyện khác.
Cha và nương hắn đều là hấp huyết tộc. Trong khi chạy trốn khỏi cuộc truy sát của Đế Quân, hai người đã nhịn không uống máu của bất kỳ sinh linh nào trong suốt ba ngàn năm, cho đến khi cả hai người khô héo đến cùng cực. Nhưng có lẽ bởi vì yêu thương hắn, cho nên hai người đã dùng chút tu vi cuối cùng để bảo vệ bào thai trong bụng mẹ hắn là hắn. Và rồi, hắn đã ngủ yên đến vài trăm năm sau đó, cho đến khi hắn chào đời trong cái tình cảnh trớ trêu vô cùng.
Một giọt máu của đám sơn tặc trong cuộc ẩu đả với một đám người khác đã dính lên cái bọc thai của hắn, khiến hắn chào đời. Sau đó, hắn đã giết sạch đám sơn tặc đó và cả những kẻ còn sống sót. Nhờ có ký ức của cha mẹ, hắn hiểu vì sao Hấp Huyết quỷ tộc hiện tại vô cùng hiếm hoi, đối với nhân loại thì dường như bọn hắn chỉ là những câu chuyện, những bóng ma trong trò dọa nạt con nít mà thôi. Cho nên, mỗi lần hút máu xong một sinh vật, để tránh cho bản thân bị phát hiện và tiếp tục truy nã, hắn đã xé thịt và ăn luôn sinh vật xấu số bị hắn hút máu.
Không giống như những huynh đệ tỷ muội khác được sư phụ thu nhận, hắn được sư phụ thu nhận trong một tình cảnh vô cùng éo le. Đứa trẻ có vẻ bề ngoài như trẻ con tám tuổi là hắn, trong lúc đang ngủ gà gật trên cây thì rớt xuống vòng tay của một người phụ nữ có nụ cười đẹp như thần nữ ánh trăng.
Sau đó, khi trải qua rất nhiều chuyện cùng sư phụ, hắn mới được nàng thu nhận làm đồ đệ thứ tám. Sư phụ là người đã dạy ra một Lam Hạo của ngày hôm nay. Hắn thiết nghĩ, nếu như hôm đó hắn không gặp sư phụ, có lẽ hắn vẫn chỉ là một Hấp Huyết quỷ vô danh, trốn chui trốn nhủi trong cái khu rừng âm u mà lạnh lẽo đó và trở thành miếng mồi ngon cho kẻ khác xấu xé, cô đơn đến mức tuyệt vọng rồi đi.
“Này, bắt cóc trẻ con trước đền thờ của Ưng Đạt Dạ Xoa đại thánh, liệu có bị người trách tội không?”
“Ôi dào! Ngươi sợ cái gì? Dù sao cái tên hữu danh vô thực đó cũng đã không hề tồn tại gần cả ngàn năm nay rồi, có thấy hiển linh lần nào đâu? Ngươi cứ kệ đi.”
“Đúng đấy. Nếu hắn ta thực sự linh thiêng như người ta đồn thổi, có lẽ chúng ta đã sớm chết rồi. Các ngươi cứ lo đâu đâu không. Hôm nay được bội hàng rồi, chúng ta nhất định sẽ được thưởng lớn lắm đấy.”
Gân xanh trên trán Lam Hạo nổi lên, ánh mắt hắn phát ra hào quang đỏ chói, răng nanh cũng từ từ mọc dài ra.
Mặc dù lâu rồi hắn không hút máu, hắn cũng đã dần quên mất cái cảm giác nhấn chìm bản thân trong máu kẻ thù nó tuyệt vời như thế nào trong suốt ba trăm năm qua rồi. Cho nên, lần này xem như là trời độ hắn, cho hắn một bữa ăn no đi.
Cho nên, Lam Hạo đợi cho hương mê bay hết, hắn liền giả vờ bản thân mình cũng hôn mê, nhắm mắt ngủ. Chẹp, lâu rồi không được ăn, xem như đêm nay được một bữa no nê đi.
….
“Chủ nhân.” Hai bóng đen xuất hiện đằng sau lưng Diệp Lạc Hy, cúi đầu cung kính.
Chung Nhược Đông và Đông Phương Viêm giật mình khi nhìn thấy hai bóng đen đứng cung kính chờ lệnh đằng sau lưng Cốt tiên sinh. Chẳng biết hai người họ xuất hiện từ bao giờ, vậy mà lại có thể đứng ở đây được.
“Thái tử, Chung thống lĩnh, đừng lo. Hai người họ là người của ta.” Nàng đưa tay lên ra hiệu cho hai bên đình chiến, để tránh gây ra thảm họa. Bởi vì hiện tại, Chung Nhược Đông, Đông Phương Viêm, Ảnh Vệ, Ám Vệ đều đồng loạt dương nanh múa vuốt về phía nhau.
“Chủ nhân, có báo cáo mới nhất về mấy tên bắt cóc. Chúng vừa lộng hành bắt cóc mất Chung nhị thiếu gia và tiểu công tử.” Ảnh vệ báo cáo.
“Ngươi bảo cái gì?” Chung Nhược Đông trợn mắt: “Ngươi bảo ai bị bắt cóc cơ?!”
“Ngươi có chắc là nhìn nhầm không? Cái tên đó, hắn ít nhiều gì cũng là một Linh Vương cảnh đó. Không lẽ đám bắt cóc này là một đám người lợi hại hơn cả Linh Vương cảnh sao?” Đông Phương Viêm không tin. Bởi vì nếu thực sự có một tổ chức chuyên buôn bán thú nhân cùng trẻ em như thế mà toàn là cao thủ thì đám người này nhất định là có vấn đề.
Không có vấn đề mới lạ. Bởi vì Linh Vương cảnh ở Đông quốc đã được xem là cao thủ, dù cho có ở trong lĩnh vực gì đều được Đông quốc đối đãi ở một mức hậu hĩnh cao. Không thể nào nói bọn họ vậy mà lại trở thành những kẻ làm việc bẩn thỉu đó được.
Diệp Lạc Hy cũng gật đầu, chính là có ý này. Nàng nói: “Đúng vậy. Hơn nữa, thực lực của Chung nhị thiếu cũng không phải là dạng tầm thường. Mà A Viên lại càng không phải là dạng dễ bị bắt nạt. Các ngươi có nhìn nhầm không?”
“Chủ nhân, chúng thuộc hạ không hề nhìn nhầm. Đúng là đám bắt cóc đã bắt cóc Chung nhị thiếu và tiểu công tử nhà chúng ta. Nhưng mà, bởi vì trước đó, tiểu công tử có qua lại với một kẻ lạ mặt, hình như đến từ Hấp Huyết tộc. Sau đó tên hấp huyết tộc đó cho Chung nhị thiếu cùng bản thân uống một loại đan dược kỳ lạ, cả hai người họ liền thành công ngụy trang thành hai cái tiểu nhân thú, một cái bạch báo và một cái hắc miêu. Sau khi chơi trò trượt trên đỉnh tháp thờ Ưng Đạt Dạ Xoa Đại Thánh xuống thì Chung nhị thiếu bị bắt cóc trước, rồi đến tiểu thiếu gia cùng tên hấp huyết tộc kia.”
Diệp Lạc Hy nghe xong, nàng muốn bị tiền đình rồi. Nàng đưa tay lên ra hiệu cho Ám Vệ và Ảnh Vệ dừng nói, liền hỏi lại: “Khoan, các ngươi bảo là Hấp Huyết tộc? Còn có một loại đan dược kỳ lạ biến người ta thành tiểu hài tử năm tuổi của thú nhân tộc?”
“Vâng, chính là hắn.” Ám Vệ khẳng định, chắc như đinh đóng cột.
“Có phải là hắn có nước da trắng bệch, thân cao bảy thước, mắt đỏ tai nhọn, trên cổ đeo một chiếc vòng bạc hình hoa sen, tai đeo hai cái khuyên xanh ngọc bích, lại thích nhất là mặc mấy bộ lam y hoặc thanh y?” Nàng nhớ theo dáng dấp mô tả.
“Vâng, chính là hắn.” Ảnh Vệ lần nữa khẳng định thêm.
Diệp Lạc Hy muốn tiền đình lần hai. Nàng đột nhiên đứng bật dậy, nói: “Nhanh đi cứu đám người bắt cóc đó nhanh! Bằng không cả chỗ đó sẽ là một cảnh khiếp đảm máu tươi mất! Đám hài tử bị bắt cóc sợ sẽ trở thành bóng ma tâm lý của chúng về lâu về dài mất!”
Chung Nhược Đông nhíu mày, Đông Phương Viêm khó hiểu: “Cốt tiên sinh, sao lại phải đi cứu đám người bắt cóc đó? Chúng đáng chết mà?”
Diệp Lạc Hy nói: “Phải! Chúng đáng chết. Nhưng chúng nên chết sau khi ta tra hỏi cho ra cơ quan đầu não của chúng chứ không phải là bị xé xác mà chết ngay tức khắc.”
“Tại sao?”
“Ta sẽ giải thích sau. Ám Vệ, ngươi đi cùng ta. Ảnh Vệ, ngươi mau thông báo cho phía Hạng đại nhân, bảo nàng chuẩn bị đến đón người.” Nàng nói.
Sau đó, cùng Ám Vệ rời đi.
“Ảnh Vệ đại nhân, hãy cho chúng ta theo cùng, chúng ta cũng muốn giúp một tay.” Đông Phương Viêm nghiêm túc nói.
Ảnh Vệ nhìn kẻ mang một chút dòng máu với mình mà nhíu mày, sau đó thấy được sự cương nghị trong mắt hắn, liền gật đầu nói: “Cũng được. Nhưng đừng làm ngáng chân bọn ta.”
Cả căn phòng ồn ào chỉ trong chớp mắt liền trở thành tĩnh lặng đến tịch mịch. Trong phòng cũng chẳng còn ai cả, ngoài cửa sổ mở toanh.