Kiếp thứ tư.
Diệp Lạc Hy lần này lịch kiếp là bởi vì Đế Quân phạt nàng. Lý do là bởi vì nàng đã khiến Thanh Hà tiên tử khóc.
Trở thành một nô tỳ hèn mọn, khinh rẻ từ lúc lọt lòng. Nàng đã bị bán vào lầu xanh và làm cầm sư ở đó.
Lúc này, Đào Ngột đã cảm thấy trong lòng hắn có bao nhiêu phỉ nhổ ba tên tà thú còn lại. Cùng là Tà thú thượng cổ, vậy mà ba tên kia bị xuống cấp, để cho đám ngũ thánh thú cười nhạo đến xấu mặt. Nguyên nhân tất cả cũng chỉ vì chữ tình. Hỗn Độn vì một chủ nhân cũ, bế quan vạn năm. Thao Thiết vì một ả mù, liền chạy hết khắp nơi tìm kiếp sau của nàng. Cùng Kỳ vì sư phụ, lại ôm cái bộ xương trắng ấy vài trăm năm. Đúng là chuyện nực cười hết sức.
Vì vậy, lúc này Đào Ngột cũng có ác cảm với nữ nhân. Hắn đặc biệt thích ăn thịt của nữ nhân.
Lần này, hắn đến tòa thành nơi Diệp Lạc Hy đang phải chịu kiếp ca kỹ, phá hoại nơi đó. Lúc này, chỉ có một mình Diệp Lạc Hy không màng sống chết mà lấy thân mình che chắn cho một đứa trẻ không quen biết. Đào Ngột nhìn thấy, liền khinh thường nữ nhân giả tạo.
Nhưng không ngờ, nàng lại chỉ thẳng mặt hắn mà mắng chửi thậm tệ đến mức, hắn vuốt mặt không kịp.
Cho nên khi đó mới có một cảnh tượng đặc sắc chưa từng có: Đào Ngột tà thú cùng một nữ nhân phàm trần, đôi bên cùng dùng hết thanh giọng, song phương khẩu chiến bất phân thắng bại.
Đến khi một đám nguyên linh sư bậc cao đến đuổi hắn đi, khiến hắn bất mãn vì cuộc khẩu chiến vẫn chưa hoàn thành. Hắn chưa từng gặp một nữ nhân nào không chỉ không sợ chết mà còn đanh đá, chua ngoa như vậy, thật là tức chết hắn.
Vì vậy, nửa đêm nửa hôm, hắn liền đến bắt cóc nàng đi.
Nàng vừa tỉnh dậy, không thấy nơi ở quen thuộc đâu, liền có chút sợ hãi. Lúc này lại nhìn thấy Đào Ngột đang ở bên cạnh mắt lớn trừng mắt bé nhìn nàng, nhìn như hắn chưa từng thấy nhân loại bao giờ.
“Ngươi chưa từng thấy nữ nhân bao giờ sao?” Nàng nhướng mày.
“Ở đây không có nguyên linh sư nào nữa đâu, cũng sẽ không có ai cứu ngươi. Hiện tại ngươi có kêu la cũng vô dụng cả thôi.” Đào Ngột cười lạnh.
Nàng không chỉ mắt to trừng mắt bé nhìn hắn, lại đỡ trán, hỏi hắn một câu: “Ngươi là con nít ba tuổi sao? Ấu trĩ thật sự!” Lại chậc chậc mấy tiếng nhìn hắn, vẻ ngán ngẩm cùng sầu não khó nói.
Đào Ngột bị tổn thương sâu sắc. Hắn sống đến bây giờ đã là cả mười vạn năm rồi, chưa từng có ai xúc phạm hắn đến độ lại xem hắn là hài tử ba tuổi cả. Liền gào lên: “Ngươi nhìn ông đây xem, có chỗ nào giống hài tử ba tuổi không? Có chỗ nào giống hài tử ba tuổi hả?!”
Không ngờ, nàng lại ném thẳng vào cái miệng đang há lớn ra để gào lên với hắn một viên kẹo đường.
Đào Ngột lần đầu tiên ăn ngọt, hai mắt sáng rực lên, đây là cái gì? Sao vị còn ngon hơn cả những thứ hắn từng ăn trước đây.
“ha ha ha, quả nhiên là hài tử ba tuổi. Chỉ có hài tử ba tuổi mới thích ăn kẹo đường. Ngươi chính là hài tử ba tuổi.” Nàng chỉ mặt hắn, cười ha hả, rồi nói, vừa lau nước mắt: “ Ta sống đến giờ cũng đã hai mươi năm rồi mà chưa từng nghe nói hung thú thích ăn kẹo như hài tử ba tuổi như ngươi.”
Đào Ngột thẹn quá hóa giận, liền muốn há miệng ra nuốt trọn nàng, nhưng lại bị nàng ném thêm một viên kẹo nữa vào miệng.
“Ngươi!” Đào Ngột trợn cả mắt nhìn nàng, thật sự không thể tin nổi.
“Ngươi ăn nữa không? Ta còn đây.”Nàng lấy từ trong ngực áo ra một nắm lớn kẹo đường, chìa ra trước mặt hắn.
Đào Ngột trợn mắt. Đúng là hắn muốn ăn nữa, nhưng nếu như bây giờ hắn thừa nhận như vậy thì thật mất mặt.
“Nếu ngươi không thừa nhận, sẽ không có nữa đâu nhé.” Nàng há miệng, định ăn một viên kẹo đường trong tay.
Nhưng sau đó, Đào Ngột liền nhào tới, chộp lấy chỗ kẹo đường đó, rồi cho hết tất cả vào miệng. Vị chua chua kết hợp với ngọt ngọt khiến hắn vui vẻ đến bật cười. Không ngờ kẹo đường lại ngon đến như vậy.
Hắn sau đó định ăn nàng, nàng liền nói: “Nếu như ngươi ăn thịt ta, liền chẳng còn kẹo đường mà ăn nữa đâu.”
“Tại sao? Không phải nó là món ăn của nhân loại sao? Nếu giết ngươi rồi, kẹo đường vẫn còn đấy thôi.”
“Chẳng ở đâu có cả. Cái này là do ta thích ăn ngọt, nên tự chế ra thôi.” Nàng thản nhiên nằm xuống, tay chắp sau đầu, chân bắt chéo.
“Hả? Ngươi thích ăn ngọt, tại sao phải tự chế ra?”
“Ta ghét điểm tâm. Mấy thứ đó ăn nhiều quá đâm ra sẽ ngán. Cho nên ta đã dùng đường thắng lên đến chảy ra, cho thêm nước đào nghiền vào. Sau đó đem chia nhỏ ra thành từng viên nhỏ, lăn qua đường rồi dùng giấy bọc lại. Trước nay người ta muốn ăn ngọt sẽ trộn đường, bột và đậu làm bánh. Ta không thích đậu, cũng không thích bột, chỉ thích đường, liền nghĩ ra cách này. Nếu không tin ta, ngươi có thể đi khắp thành hỏi xem, ở đâu có bán kẹo đường không, rồi quay lại đây ăn thịt ta sau cũng được.”
Đào Ngột nhíu mày, sau đó nhanh chóng bay đi. Sáng hôm sau, hắn trở lại, bộ dáng vừa tức vừa buồn vì hắn đã đi khắp thành, lục tìm khắp các nơi đông đúc cũng không thể tìm được một viên kẹo đường nào cả. Sau đó, hắn trở về, nhìn nàng với vẻ mặt đắc thắng, thấy nàng nói: “Sao hả? Tìm được chưa?”
“Hảo! Hảo! Ngươi hay lắm! Bổn tà thú chịu thua ngươi. Bây giờ thì ngươi từ nay về sau đều phải ở lại đây, làm kẹo đường cho ta.”1
Nàng dường như đối với chuyện này cũng chẳng để tâm lắm. Dù sao thì để được sống, vẫn tốt hơn là lọt vào bụng thú như hắn.
Từ đó, nàng ở lại hang động, hắn tha bất cứ thứ gì về, nàng đều có thể nấu thành món ngon cho hắn. Thậm chí, hắn còn quá đáng đến độ, có nhiều đêm vì không thể ngủ được, liền bắt nàng hát ru cho hắn.
Hắn cứ như vậy giam cầm nàng, nhưng hắn cũng không để ý, nhân loại tuổi thọ có hạn, nàng cứ ngày một già đi, cho đến một ngày, hắn trở về, liền thấy nàng nằm gục ở đó, bất động, không nói, không nháo, cũng không còn hơi thở.
Hắn mới giật mình nhận ra, thời gian nàng và hắn trải qua cùng nhau đã là quá mức chịu đựng của nàng. Nếu không tu luyện, thăng cấp cảnh giới, nàng sẽ chết vì tuổi thọ của nhân loại có hạn.
Hắn cũng xem như, chơi chán rồi, liền tiếp tục bắt thêm một kỹ nữ như nàng nữa về, tiếp tục công việc. Chỉ là, những kẻ bị hắn bắt về, chỉ biết sợ hãi, khóc lóc và cầu xin hắn tha mạng cho bọn chúng. Điều đó khiến hắn tức giận, chán ghét và ăn thịt những kẻ xấu số bị hắn bắt về.
Hắn mới nhận ra, nàng thật đặc biệt. Hắn nhớ nàng, nhớ nụ cười đó, nhớ mấy câu nói khó nghe đó, nhớ kẹo đường của nàng, cũng nhớ tiếng hát ru êm dịu vỗ về hắn, nhớ những món nàng từng nấu.
Đào Ngột dường như phát điên. Hắn phát hiện ra nàng khi đó đối với hắn mới thật sự quan trọng đến thế nào. Tiếng hát ru của nàng không còn, trong đầu hắn dần xuất hiện những cơn đau quằn quại, khiến hắn không chịu được mà vừa gào vừa khóc.
Từ đó, trong hang động của Đào Ngột mỗi đêm, người ta đều nghe tiếng gào khóc như vậy.