Diệp Lạc Hy nghe như vậy, bật cười rồi nói: “Hoán đổi như vậy, nhưng thể xác thì sao chứ? Cái này thì ta biết rõ. Thiên Minh Kính của Thiên Hậu có khả năng như thế này chứ gì. Nhưng mà…” Diệp Lạc Hy hỏi: “Thiên Tư Tư chỉ có năm căn linh, vậy năm căn linh này của nàng ta thuộc những căn linh nào? Đều nằm trong nhóm nguyên tố. Tuy nhiên, nếu như nàng ta không có một cơ thể nào tốt để chứa đựng được thứ trong ta, ta sợ chính sự hoán đổi này sẽ khiến nàng ta bị thương, rất nặng đấy.”
Chu Sa và Tiêu Nguyệt Hoa hỏi Diệp Lạc Hy: “Rốt cuộc là tỷ/chàng cường đại đến cường độ nào rồi chứ?”
Diệp Lạc Hy khẽ cười rồi nói: “Đủ để đấu một trận sống còn cùng Ma Tôn và Đế Quân.”
Ma Tôn và Đế Quân chính là hai đại cường giả duy nhất ở thế giới này đạt cảnh giới Huyễn Vương cấp bảy trước ba vạn tuổi. Diệp Lạc Hy kia chỉ mới có một ngàn tuổi, làm sao có thể chứ?!
Nữ tỳ kinh hoảng đến tái mặt, không dám ngẩng đầu lên nhìn Diệp Lạc Hy. Lúc nãy, chính ả ta còn đang la lối gọi tên họ của Diệp Lạc Hy.
Diệp Lạc Hy xốc ả ta đứng dậy, nói rằng: “Ngươi về bẩm báo với chủ nhân của ngươi, hãy cẩn thận với Thiên Minh Kính một chút. Bởi vì nếu như nàng ta dám dùng nó để cướp đi sức mạnh của ta, thì cẩn thận một chút. Vong mạng thì ta không chịu nổi trách nhiệm đâu.”
Lời thì thầm đầy ôn hòa cùng nhẹ nhàng, nhưng lời nói ra cứ như là một lời cảnh cáo chứ không phải là đe dọa. Tiểu hạ nữ sợ đến mức hai chân run run, đứng không vững, chạy không được mà nói cũng chẳng xong, chỉ có thể ú ớ, lắp bắp đầy sợ hãi trước cái uy áp của Chu Sa và Tiêu Nguyệt Hoa đồng loạt lan tỏa ra khắp nơi, cứ như muốn chèn ép ả ta đến mức nghẹt thở.
Diệp Lạc Hy khẽ vỗ vai hai người nọ hạ hỏa, rồi nói rằng: “Bổn thượng thần rất bận. Hiện tại ta không có nhiều thời gian để chơi với các ngươi. Còn nữa, nói chủ nhân của các ngươi giữ cái mạng mình tốt một chút. Đừng làm ta thất vọng là được.”Diệp Lạc Hy khẽ cười, rồi nói: “Nói với quận chúa rằng, trận đấu này ta chỉ chấp nhận khi nó được thực hiện trước tam quân thiên giới.”
“Được. Được. Nô tỳ sẽ đi bẩm báo ngay.” Rồi nàng ta chạy như ma đuổi.
Tiêu Nguyệt Hoa và Chu Sa theo Diệp Lạc Hy và trong phủ, lại nghe Diệp Lạc Hy hỏi rằng: “Nếu như có kẻ rắp tâm không tiếc mạng muốn giết ta, hai người sẽ làm gì?”
Đột nhiên bị hỏi như vậy, làm cho sắc mặt của Tiêu Nguyệt Hoa và Chu Sa đen thui theo.
“**** ****** ***. ***** ****** *******, *** *** ** ** ***!!!!! #$&**(*&$%*&^%$##$%^&* *&%&$*&^^(*% >?<:”:Ơ}_)(*&^%$#@!” Đây là Chu Sa.
Tiêu Nguyệt Hoa chỉ mỉm cười nhẹ nhàng thốt ra một câu: “Bản công chúa muốn đích thân làm thay những công việc mà Diệp Liên đang làm.”
Diệp Lạc Hy nhìn hai người họ, khẽ cười rồi nói: “Vậy, nếu như ta nói rằng, ta cần hai người giúp ta một vài chuyện, liệu hai người có đồng ý không?”
“Tỷ tỷ, tỷ nói đi. Tỷ muốn ta giúp tỷ chuyện gì?” Tiêu Nguyệt Hoa nhíu mày, nghiêm túc. Chu Sa cũng nhìn nàng bằng ánh mắt như vậy rồi gật đầu.
Diệp Lạc Hy khẽ cười: “Ta muốn hai người sử dụng hai thứ này cho thật tốt.”
Nàng đặt vào tay Tiêu Nguyệt Hoa lệnh bài Minh Quân lệnh còn Chu Sa lại chính là Binh Phù lệnh.
“Tỷ tỷ, sao ta thấy nó hơi sai sai.” Tiêu Nguyệt Hoa nhận ra thứ Diệp Lạc Hy đưa cho nàng.
“Đáng lẽ Binh Phù lệnh phải đưa cho quận chúa chứ?” Chu Sa khá bất ngờ.
“Chu Sa, ngươi từng bị giam cầm ở Minh giới vài vạn năm. Đương nhiên người Minh giới biết rõ thân phận của ngươi, không thích hợp. Tiêu Nguyệt Hoa, nếu ngươi điều binh Ma giới, sẽ cho rằng ta và muội cấu kết cùng nhau. Cho nên, hai người các ngươi đi như vậy là thích hợp rồi.” Nàng khẽ cười.
Chu Sa và Tiêu Nguyệt Hoa gật đầu, đả hiểu rồi. Đoạn, đột nhiên hai người họ lại hỏi: “Vậy tỷ/chàng muốn chúng ta làm gì với hai thứ này?”
Diệp Lạc Hy nghe vậy, liền nói: “Bày binh bố trận: Trận thiên linh nhất dạ - bài tà trừ yêu.”
Chu Sa và Tiêu Nguyệt Hoa vừa nghe Diệp Lạc Hy nói đến trận pháp này, giật mình. Đây còn không phải là trận pháp thanh tẩy linh hồn sao? Tại sao Diệp Lạc Hy lại phải điều đến binh để làm việc này. Nhưng mà, hai người họ đều rõ nhất việc Diệp Lạc Hy muốn làm. Thành ra, cũng không hỏi gì nhiều, chỉ gật đầu rồi nói: “Chúng ta hiểu rồi.”
Rồi rời đi.
Diệp Lạc Hy thầm nghĩ, với quân đội đang ẩn dật mà nàng nuôi dưỡng hiện tại, cũng chẳng là gì so với đội quân nàng muốn. Tuy nhiên, nàng cũng không muốn nó tà đạo theo cách mà Cửu Lâu Xà Tà Thần làm. Cho nên, nàng đã chọn ra một cách của riêng mình.
“Chủ nhân.” Viêm Cơ xuất hiện, cúi đầu cung kính với Diệp Lạc Hy.
“Chuyện ở Dực tộc thế nào rồi?” Nàng nhìn Viêm Cơ, chờ mong. . truyện tiên hiệp hay
“Bẩm chủ nhân, điện hạ đã sẵn sàng rồi.” Viêm Cơ từ tốn đáp.
“Chuẩn bị sẵn sàng đi. Bất cứ khi nào tù và được thổi lên, ta đều muốn hai ngươi phải ngay lập tức có mặt ở ngay trên chiến trường, không được chậm trễ.” Nàng khẽ đanh mặt lại.
“Vâng, thuộc hạ rõ rồi.” Viêm Cơ cúi đầu, rồi nhanh chóng lui đi.
Diệp Lạc Hy thì thầm vào lời truyền tin, nói rằng: “Kim Sư, Diệp Quân, ngay lập tức rút quân quay về đi.”
Nhưng, thứ nàng được hồi âm lại không phải là Kim Sư, cũng không phải là Diệp Quân, mà là một âm thanh vừa trầm, vừa khàn, vừa man rợn của một lão nam tử: “Tiểu chất nữa của ta. Con thật quậy phá làm sao khi dám để hai con chuột nhắt này đến địa bàn của ta. Ha ha ha, chất nữ à. Nếu như con muốn mạng của hai tên này, ngay lập tức đến tìm lão gia gia ta đây. Bằng không, đừng trách ta đem mạng của chúng tế cho chính ta.”
Diệp Lạc Hy đen mặt. Ồ, wow.
Thật tình thì Diệp Lạc Hy đã lường được trước chuyện mà quân tình báo của nàng sẽ bị phát hiện ngay từ khi ra lệnh cho Điêu Sư thâm nhập vào. Nhưng bị bắt bất ngờ thế này, chính Diệp Lạc Hy cũng không ngạc nhiên lắm, cho đến khi người kia tự xưng là gia gia của nàng, đã vậy còn muốn cuỗm luôn hai đồng chí này của nàng nữa chứ, tức thật!
Diệp Lạc Hy để lại một bức thư, rồi lẳng lặng rời đi, trong thân phận của Ưng Đạt Dạ Xoa.
==== Đôi lời của tác giả ====
Ta đã bão chap như đã hứa với các nàng rồi nhé. 12 chương, thêm combo 2 chương bù cho các nàng vì tết ta bận quá, đến bây giờ mới trả cho các nàng được. Lạc xin lỗi các nàng nhiều.