Vạn Thánh Yêu Vương Chi Chiến Thần Tại Thượng: Trùng Sinh Ta Làm Lại Tất Cả

Chương 170: Chương 170: Đại điện hôm nay thật náo nhiệt (3)




Đế Quân trong mắt thiên hạ là kẻ như thế nào?

Hắn lạnh lùng, kèm theo sự tàn nhẫn. Hắn thờ ơ, tâm tư sâu thẳm tựa ngục Vô Gián. Sức mạnh của hắn bá đạo đến mức, ba trăm năm hắn thống nhất Lục Địa Thất Hải. Hắn chính là chủ của thiên địa này, đồng thời cũng là kẻ đứng đầu Thập Đại Thượng Cổ Thần Quân. Và hơn ai hết, hắn chính là truyền nhân của cả ba vị Đại Cổ Thượng Thần – ba vị thượng thần đầu tiên của thiên hạ.

Hắn chính là Độc Cô Tư Dạ, xuất thân là người thần tộc, mang trong mình dòng máu thuần khiết, cao quý nhất. Hắn chính là kẻ đứng đầu thiên hạ này ở Thiên giới và Lục Địa Thất Hải.

Cả đời Đế Quân hắn tưởng chừng như lãnh đạm vô tình, nhưng thật ra chỉ có vài người biết được, hắn đã dùng cả đời để si mê một nữ nhân, lại dùng cả đời để tưởng nhớ nữ nhân đó: Ngọc Tỷ cổ thần – thánh nữ đời thứ nhất của Thiên giới. Ấy vậy mà, Ngọc Tỷ lại chọn Ma Thần Thạch – kẻ được sinh ra từ trái tim bị ruồng bỏ của Cửu Lâu Xà Tà Thần, đồng thời cũng là kẻ đáng sợ nhất trong Tam Đại Thượng Hung thuở Hồng Hoang.

Đế Quân là một kẻ sai lầm. Sai lầm nhất chính là hắn thường ưa thích những cung nữ, tiên nga, tiên tử có dáng dấp tựa Ngọc Tỷ cổ thần, đem bọn họ làm vật thay thế, hòng lấp đầy khoảng trống trong tim hắn.

Bẵng một ngày kia, Đế Quân bỗng dưng công cáo thiên hạ rằng, hắn đã nhận một người làm quan môn đại đệ tử độc tôn của hắn – là người sẽ kế thừa hắn tiếp theo. Thế nhưng, khi người đó xuất hiện, cả thiên hạ này đều phải bật ngửa. Bởi vì người hắn nhận làm đồ đệ kia, quá đỗi giống Ngọc Tỷ cổ thần, chỉ khác đôi mắt hạnh màu lưu ly kia lại giống với Ma Thần Thạch.

Ai cũng cho rằng, đồ đệ kia của hắn sẽ thay thế Ngọc Tỷ cổ thần, và trở thành độc sủng đại đồ đệ bên cạnh hắn, trở thành bản sao thay thế hoàn hảo nhất cho Ngọc Tỷ cổ thần trong lòng Độc Cô Tư Dạ.

Nhưng đó chỉ là thiên hạ đồn đại, sự thật bên trong luôn vô cùng tàn khốc. Bởi vì, đồ đệ của Đế Quân đó là kẻ bất hạnh nhất trong thiên hạ này. Thậm chí, cho dù là kẻ ngu ngốc nhất cũng có thể nhìn ra, người ngoài như Nữ Oa cổ thần và Lâm Túc thượng thần còn yêu thương nàng hơn người nàng xem như phụ mẫu tái sinh, chính là Đế Quân kia.

Đáng thương hơn hết, dưới sự ghẻ lạnh, hà khắc và thờ ơ của Đế Quân đã đẩy đồ đệ độc môn ấy vào chỗ chết không biết bao nhiêu lần kể cho xiết, thậm chí có nhiều lần, đồ đệ ấy còn suýt hồn phi phách tán.

Ấy vậy mà, đồ đệ ngu ngốc ấy vẫn một lòng tôn thờ sư phụ của mình như một vị thánh nhân trong lòng, là ánh sáng duy nhất dẫn lối, cứu rỗi cuộc đời của nàng từ trong bóng tối, giống như một con thiêu thân. Thậm chí, nàng còn ngu ngốc đến độ, sẵn sàng rút máu rút tủy cứu kẻ luôn xem nàng là cái gai trong mắt này.

Và rồi, kết cục nàng nhận được như thế nào? Có lẽ sẽ không ai dám tưởng tượng được ra.

Ngày đó đứng trên Tru Tiên Đài lạnh lẽo, Diệp Lạc Hy đã không hề bỏ trốn, cũng không hề có ý định quay đầu. Bởi vì nàng đã luôn chờ đợi, chờ đợi người luôn biết được hết tất cả sự thật về nỗi oan khuất của nàng – chính là Đế Quân. Thế nhưng, tất cả những gì nàng nhận được của ông ấy chỉ là một câu ba chữ của ông ta: “Ngươi không xứng.”

Chính câu nói ấy của Đế Quân trước khi Diệp Lạc Hy bước lên Tru Tiên Đài đã chính thức chấm dứt tất cả mối ràng buộc giữa nàng và ông ta, khiến cho tâm tình đã hết mà ơn sư đồ cũng trả xong. Chỉ là, cái ngày ngày mà đồ nhi ấy đã hoàn toàn quay lưng với Đế Quân, hoàn toàn phủi sạch mối quan hệ ấy thì kẻ đứng đầu thiên hạ kia mới biết hối hận, mới chịu quay đầu. Nhưng, tất cả đã quá muộn, muộn đến mức cho dù Đế Quân có thành tâm hối cãi, đồ đệ ấy cũng không muốn hồi tâm chuyển ý nữa.

“Đế Quân đại nhân.” Diệp Lạc Hy cung kính cúi đầu.

Độc Cô Tư Dạ nghe bốn chữ này khiến hắn không quen. Diệp Lạc Hy luôn gọi hắn là “sư phụ”, từ khi nào lại chuyển thành “Đế Quân đại nhân” rồi? Hắn liền đưa tay ra đỡ Diệp Lạc Hy đứng dậy, không ngờ rằng, Diệp Lạc Hy lại lùi lại một bước, khiến tay hắn dừng lại giữa không trung.

Diệp Lạc Hy ghét cái hành động này của Đế Quân, ghét đến mức chỉ hận không thể một kiếm đánh chết bản thân trong quá khứ quá nhu nhược và ngu ngốc.

“Đế Quân đại nhân, hôm nay người đến đây, phải chăng là vì muốn làm chủ cho Thanh Hà tiên tử?” Diệp Lạc Hy không kiêng không kị mà hỏi trực tiếp vào vấn đề chính như vậy.

Không khí xung quanh bỗng chốc trùng xuống đến khó tả. Và người bối rối nhất chính là Thiên Đế. Diệp Lạc Hy không phải xưa nay đều giống một sủng vật rất trung thành, thích nhất chính là bám dính lấy sư phụ của mình sao? Tại sao bây giờ nàng lại xa cách đến như vậy?

Bàn tay của Đế Quân dừng ở không trung. Đoạn, hắn khẽ nhíu mày rồi siết chặt tay lại thành quyền, thu về bên mình, nói: “Hôm nay bản tọa rảnh rỗi, không biết là vì sao trong đại điện lại chỉ có vài người ở trong, tĩnh lặng đến khó tả. Hóa ra là đang xử trí vài người.”

Rồi Đế Quân bước lên đài cao, nơi vị trí và chỗ ngồi dành cho hắn, thong dong an tọa rồi hướng Thiên Quân ra hiệu: “Ngươi cứ tiếp tục đi. Ta sẽ ở đây nghe một chút, tuyệt đối không động vào chuyện của các ngươi.”

Diệp Lạc Hy ánh mắt khẽ trầm xuống. Đây là Đế Quân hắn muốn ra oai phủ đầu Thiên Quân để bênh vực cho Thanh Hà của hắn. Thật sự đúng là đôi phu thê kẻ tát người hát mà. Diệp Lạc Hy có phần ngưỡng mộ rồi nha.

Có điều, Đế Quân hắn hỏi câu hỏi đó để làm gì? Ra oai phủ đầu hay sao?

“Lạc Hy thượng thần hạ độc hủy dung chúng ta. Trong thanh trà gì gì đó của nàng ta có độc, chúng ta vừa uống vào hôm sau liền biến thành bộ dạng như thế này. Nếu như không phải có âm mưu từ lâu, thì tại sao nàng ta phải hạ độc thủ với chúng ta? Thiên Đế, cầu xin người làm chủ cho ta, đừng để ả ác nữ rắn rết này tiếp tục làm loạn nữa. Ca, ta cầu xin huynh. Hức!” Thiên Tư Tư bưng mặt khóc thảm.

Thanh Hà càng đáng thương hơn, liền đeo lên mạng che mặt, rưng rưng lén nhìn Đế Quân, giống như đang nói: Đừng nhìn ta, ta lúc này thật sự quá xấu, không hợp ý chàng. Càng làm cho Diệp Lạc Hy phải cảm thán tài diễn xuất của hai người này.

“Quận chúa, Thanh Hà tiên tử, ta muốn hỏi hai người một câu: Có phải gần đây hai người đã sử dụng bột Mộc Chúc hay không?” Diệp L��c Hy điềm tĩnh như không, khẽ cười.

Bột Mộc Chúc là thứ tốt ở ma giới, tác dụng của nó chính là an thần, dưỡng thần và dưỡng nhan, hơn nữa còn có thể thanh tẩy ma khí không đáng có cho thần tộc. Để ở lại Ma giới dài lâu, để có thể trở thành Ma Hậu và có thế lực ở Ma giới, cả Thanh Hà và Thiên Tư Tư đều sử dụng bột Mộc Chúc mỗi ngày.

“Vậy thì có sao chứ? Không lẽ ngươi muốn nói rằng Mộc Chúc có độc hay sao?” Thiên Tư Tư trừng mắt nhìn Diệp Lạc Hy.

Diệp Lạc Hy khẽ cười, nói: “Ta không hề nói Mộc Chúc có độc nhé. Chỉ là, có phải hay không khi người đến phủ của ta, phải chăng đã dùng đến Thanh trà của ta?”

Thành phần chính của Thanh trà mà Diệp Lạc Hy thường dùng bao gồm ba loại thảo dược sau phơi khô: hoa đào, hoa cúc và thanh trà. Thứ này có công dụng tỉnh táo, an thần, ổn định cơ thể, thích hợp cho những người thường làm việc thường xuyên như Diệp Lạc Hy. Vì vị trà rất đắng, cho nên Diệp Lạc Hy thường bỏ thêm sữa đặc vào, có tác dụng no bụng, giúp nàng không cần ăn nhưng vẫn có sức làm việc.

Và tất nhiên, việc Diệp Lạc Hy sử dụng Thanh Trà pha sữa từ lâu đã không phải là chuyện hiếm ở Cửu Trùng Thiên rồi.

Có điều, dạo gần đây Diệp Lạc Hy bị mất kim đan, chuyện này ai cũng biết, cho nên Chiết Nhan đã kê thêm cho nàng một vị thuốc nữa để sắc trà thay thuốc, chính là Quế Chi. Quế Chi có tác dụng an thần, đồng thời ổn định lượng ma năng, linh khí đang bị xáo trộn trong cơ thể nàng. Thanh Trà và Quế Chi đều là loại dược liệu ổn định tinh thần rất tốt, cho nên trong Diệp phủ chỉ có duy nhất một loại trà này.

“Diệp phủ ngươi xưa nay chỉ có Thanh trà ngươi thường dùng, đãi khách dù quý hay không cũng chỉ dùng một loại Thanh trà đó. Ma Long chỗ ngươi mời chúng ta, cũng chỉ có một mình loại trà này. Ngươi cho rằng ta còn có thể dùng thứ khác sao?” Thiên Tư Tư gắt gỏng. Diệp phủ chỉ có Thanh trà, còn có loại nào khác nữa hay sao?

“A, thế thì không ổn rồi.” Diệp Lạc Hy mỉm cười: “Trong cổ thư có ghi thanh trà, mộc chúc tương khắc cùng cực. Chỉ cần uống vào, dù là ai cũng sẽ bị dị ứng đến hủy dung. Quận chúa, người được Thiên đế cho học các loại dược liệu để tu thành luyện đan sư, cớ sao lại không biết thứ này?”

Thiên Tư Tư này chính là một luyện đan sư, tuy cấp bậc không cao nhưng cũng được xem là có chút tài mọn, suy cho cùng vẫn có thể đào tạo được. Nhưng bản tính Thiên Tư Tư vốn kiêu ngạo lại có thói ỷ lại vào người khác, thích nhất là ăn sẵn nên tất cả những loại đan mà nàng ta luyện thành đều lấy cắp của người khác, cho nên kiến thức của nàng ta hổng lỗ chỗ, khó mà đào tạo cho thành.

Chính vì vậy, cho nên sau này mới có chuyện nàng ta ăn cắp Thần Đan Cửu Đỉnh mà nàng bán mạng luyện ra để ghi danh thiên hạ. À, mà lý do mà nàng ta luyện thành công như vậy, tính ra cũng là nhờ có Đế Quân giúp sức mà.

“Ngươi nói như vậy là sao?” Cả Thiên Đế và Đế Quân đều đồng loạt hỏi một câu hỏi.

Diệp Lạc Hy mỉm cười: “Khi ta còn tạ thế ở nhân gian, từng chế tạo ra một loại đồ chơi, có thể nghe thì hơi lạ, nhưng khi đem Thanh Tra và bột Mộc Chúc pha lại với nhau, lấy Quế Chi làm dẫn sẽ trở thành một loại thuốc khiến người ta lên mẩn ngứa, nổi sẹo giống như dị ứng với dược liệu. Có điều, nhìn thì nghiêm trọng, thật ra cũng chỉ cần vài ba ngày là tự động khỏi. Lúc trước ở nhân gian, có vài nữ nhân không hiểu chuyện, chỉ là cảnh giới linh vương ức hiếp người khác quá đáng, ta mới dùng thứ này để dạy dỗ chúng một phen.”

Ai nấy đều nghe rằng hai thứ này đều không có hại, mới thở phào ra một hơi, xem như chuyện này cũng không quá quan trọng lắm đâu.

“Tuy nhiên, nếu như vết dị ứng đó chạm phải tinh ngân, chúng sẽ từ giả thành thật, từ ba ngày khỏi bệnh trở thành thương tật một đời.” Diệp Lạc Hy khẽ cười, lại nhìn đến hai gương mặt tái mét không còn giọt máu của Thiên Tư Tư và Thanh Hà, khẽ hỏi: “Quận chúa đại nhân, Thanh Hà tiên tử, hai người vốn dĩ ở Nguyệt Tiên cung và Ngọc Tuyền cung như vậy, chắc là sẽ không đụng đến thứ kim loại độc hại có tên là tinh ngân ở lò rèn cách đấy vài trăm cung, phủ đâu nhỉ?”

Lúc này đây, sắc mặt của Thanh Hà và Thiên Tư Tư đều tái mét. Ngay lập tức, Thanh Hà là người phản ứng đầu tiên, ả ta ngay lập tức tóm lấy cổ áo của Diệp Lạc Hy mà quát lên rằng: “Không! Ngươi nói dối! Ngươi đừng hòng lừa gạt ta! Diệp Lạc Hy! Ngươi đừng hòng gạt ta!”

Dường như, Thanh Hà nổi giận như vậy là đúng ý của Diệp Lạc Hy rồi. Nàng nói: “Thanh Hà tiên tử, không lẽ ta nói đúng rồi hay sao? Người đã làm gì để tiếp xúc với bột tinh ngân thế? Mà không đúng nữa. Một tiên nga như người thì làm sao mà biết được bột tinh ngân có tác dụng gì đâu mà, đúng không? À mà không phải. Thanh Hà tiên tử à, ta thật sự muốn hỏi là….”

Ánh mắt của Diệp Lạc Hy lạnh xuống, sắc mặt nàng tối dần đi, chỉ có uy áp đại mở và đôi đồng tử màu Lưu Ly của Diệp Lạc Hy khẽ ánh lên tia sáng đỏ, lạnh lùng chết chóc mà hỏi rằng: “Một tiên nga như người thì đến lo đúc binh khí của quân sĩ làm gì?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.