Vạn Thánh Yêu Vương Chi Chiến Thần Tại Thượng: Trùng Sinh Ta Làm Lại Tất Cả

Chương 310: Chương 310: Đấu giá (2)




“Bây giờ là vật phẩm tiếp theo. Đây là cặp nhân thú thuộc miêu tộc và xà tộc. Cả hai đều có song căn linh. Miêu tộc thuộc căn linh thủy – băng. Xà tộc thuộc căn linh Độc – Ám ảnh. Cả hai đều đạt tới cảnh giới nô bộc và đều chỉ mới bốn tuổi. Nếu có thể ký khế ước cùng chúng, mọi người nhất định sẽ không thể thất vọng. giá khởi điểm cho cặp nhân thú này chính là ba trăm vạn hoàng kim.”

Cả khán phòng và đại sảnh đều ồn ào cả lên. Một cặp nhân thú. Nếu như ký khế ước cùng nhân thú, chủ nhân khế ước không chỉ có thể có hai tên nô bộc vô cùng trung thành, hơn nữa còn có thể cộng hưởng cùng với căn linh của khế ước nhân thú. Đây là một món hời vô cùng lớn. Hơn hết là, chúng chỉ mới ở cấp nô bộc, là một cấp độ mà nhân thú vô cùng dễ dạy. Bốn tuổi, cả hai đều còn là nữ nhi, thú tính của một số kẻ ở khán phòng và các phòng đều dâng cao trào.

“Bọn chúng….” A Viên nhíu mày. Con khỉ con này tính tình không chỉ xốc nổi mà còn nóng như lửa. Cùng là oa nhi bốn tuổi như nhau, nhưng nhìn hai thú nhân kia cả người thương tích, gầy gò nhỏ bé, thậm chí y phục cũng chẳng được ăn mặc cho đàng hoàng, khắp người còn chằng chịt vết đòn roi như vậy, thực sự là khiến A Viên ngứa mắt.

Nếu như không phải Diệp Lạc Hy túm cả đuôi lẫn áo con khỉ này lại, sợ rằng nó đã lao xuống dưới cướp người rồi. Thật là, tính tình nó nóng nảy, hấp tấp giống ai vậy hả?

“A Viên, đệ làm cái gì vậy?” Nàng nhíu mày.

A Viên quay lại nhìn nàng, mặt đứa trẻ này hiện lên sự căm ghét, tức giận đến mức tối sầm lại, cả người nó tỏa ra luồng khí đen vô cùng bức người, nghiến răng nghiến lợi nói: “Tỷ, ta ngứa mắt, nhịn không được. Ta không nhịn được. Bọn chúng rất đáng chết. Bọn chúng thật đáng chết!”

Hai cái oa nữ kia, cùng lắm cũng bốn tuổi, trông gầy gò và yếu đuối đến đáng thương. Tuy nói A Viên vừa sinh ra đã là thần, sức mạnh địch người vô cùng đáng sợ, Diệp Lạc Hy đời trước cũng phải khổ sở vì nó một phen, nhưng không phải vì thế mà đứa bé thuần lương mà nàng nuôi dưỡng lại không có lòng trắc ẩn đối với những kẻ yếu hơn nó, đặc biệt là những “đứa trẻ con non dại”. Cho nên, A Viên mới nộ khí xung thiên, chỉ hận không thể tại đây rút ra đại côn, phá nát cả Chung Gia Các này.

Nàng lắc đầu, ấn con khỉ tính tình nóng nảy này xuống ghế rồi nói: “Biểu tỷ nhất định sẽ không bao giờ để yên chuyện này, hơn nữa còn là chuyện xảy ra gần Quang Minh đỉnh lại càng không. Đệ yên tâm, hai tiểu nhân thú đó, ta sẽ đem về nguyên vẹn, cũng sẽ cho đệ chứng kiến cảnh trừng trị kẻ nào to gan gây ra chuyện ngày hôm nay. Như vậy đã đủ thỏa lòng đệ chưa?”

A Viên lúc này mới nhìn đến nàng, mới để ý trong đôi mắt màu lưu ly kia lóe lên tia lạnh lẽo, hắn mới biết hóa ra lúc nãy biểu tỷ gọi Ám Vệ và Ảnh Vệ xuất hiện là vì lý do này. Hài tử bốn tuổi chợt hiểu được phần nào biểu tỷ hôm nay lại dắt hắn đến đây. Hắn mới ngồi yên phận xuống ghế, nhưng điêm tâm cũng không ăn nữa, tiểu hầu tử ngồi không yên, chân tay ngứa ngáy mà nói: “Biểu thái bà, nhất định nói được làm được nhé. Nếu như không được, ta sẽ trực tiếp lao xuống đó cướp người đó! Đám người ở khắp nơi xung quanh đây chẳng có tên nào ra hồn cả.”

Diệp Lạc Hy thở dài, nàng nói: “A Viên, chậm xem nào. Đâu phải ai cũng xấu xa như ai đâu? Đệ cứ bình tĩnh. Chuyện này có ta lo được. Hơn nữa, đệ nghĩ rằng đám người kiếm tiền bằng những sinh mệnh khác, liệu người ở Vạn Tộc thành có để yên không?”

Hầu tử gật đầu, nhưng cơ mặt vẫn chẳng dãn ra chút nào mà nhíu lại thành chữ “xuyên”, vô cùng khó chịu đến bứt rứt cả người nhìn hai cái tiểu oa thú đáng thương bị rất nhiều ánh mắt săm xoi kia. Nàng mới đem cái điểm tâm nhét vào miệng nó, nói: “Đừng có nhăn. Ngươi càng nhăn càng giống khỉ.”

A Viên cắn chặt miếng điểm tâm. Điểm tâm rất ngọt, A Viên hắn rất thích. Nhưng nếu như điểm tâm ngày hôm nay không thấm đẫm máu của bọn khốn chết tiệt kia, thì không còn là điểm tâm ngon nữa rồi.

Bên dưới, lại rầm rộ lên những tiếng trả giá vô cùng vang dội.

“Sáu trăm vạn.”

“Bảy trăm vạn.”

“Tám trăm vạn.”

“Chín trăm vạn.”



“Sáu ngàn chín trăm tám mươi vạn.”

Đó là giọng của vị khách bí ẩn đeo một chiếc mặt nạ hoàng kim ngồi ở dãy đối diện với Diệp Lạc Hy. Nàng nhìn người đó, rồi lại nhìn khí tức của kẻ bên cạnh hắn, thầm tấm tắc, đúng là nơi này có rất nhiều tay trong a. Đã vậy còn là người của Chung gia, thật là oách quá đi.

Đột nhiên, Diệp Lạc Hy rung chuông lên: “Sáu ngàn chín trăm tám mươi lăm vạn hoàng kim.”

A Viên nghe xong giá cũng sặc luôn điểm tâm, vội cầm luôn bình trà tu ừng ực, nuốt trôi miếng bánh hạt dẻ qua cổ họng rồi mới nhìn đến biểu tỷ nhà mình, giống như không thể tin được. Biểu tỷ? Bình thường mọi chi tiêu lớn nhỏ trong nhà đều do biểu tỷ phu làm chủ, hơn nữa còn không cho tỷ động tay vào việc gì. Để bà cô này của mình ra giá, liệu có làm cho biểu tỷ phu hộc máu không đây?

Người ngồi đối diện nàng có vẻ tức giận. Hắn tỏa ra sát khí như muốn đen dọa đối phương. Nhưng Diệp Lạc Hy còn chẳng thèm quan tâm đến hắn.

Bên dưới, Lộ Lộ đã bắt đầu đếm: “Sáu ngàn chín trăm tám mươi lăm vạn hoàng kim lần thứ nhất.”

“Bảy ngàn vạn hoàng kim.” Một người khác rung chuông.

Người vừa rung chuông là một bạch y nữ tử vô cùng xinh đẹp, hơn nữa nàng ấy còn rất nổi tiếng. Bởi vì Diệp Lạc Hy nghe thoang thoảng tiếng người xì xào rằng, nàng ta chính là thái tử phi tương lai. Không chỉ là công chúa của Xuyên quốc mà còn là một thánh nữ có năng lực cũng đạt đến cảnh giới linh vương.

Và đương nhiên, Diệp Lạc Hy cũng nhận được ánh mắt cảnh cáo của nàng ta, tựa hồ như, ai dám tranh với nàng ta, chín là đối đầu với Xuyên quốc. Nhưng mà, đối với một người Diệp Lạc Hy mà nói, chỉ cần nàng ra lệnh một câu, có thể cả một lục địa đều biến mất như chưa từng xuất hiện trong lịch sử mà không cần nàng phải ra tay, chứ huống hồ gì là một Xuyên quốc nhỏ bé lại xuất hiện một tiểu nha đầu miệng còn hôi sữa lại dám trừng mắt với nàng a.

Nhưng mà, khác với suy nghĩ của A Viên, Diệp Lạc Hy lại lấy đó như một thú vui hiếm có. Đúng là lâu rồi nàng không rời khỏi Vạn Tộc Thành, cho nên bên ngoài vừa có nhiều thay đổi, vừa có nhiều thú vị đến mức chính nàng cũng không ngờ tới. Một nha đầu lại cho nàng cảm giác chơi rất vui a.

“Bảy ngàn năm vạn hoàng kim.” Diệp Lạc Hy lại tiếp tục rung chuông, giống như đang trêu ngươi người ta.

“Bảy ngàn năm trăm vạn hoàng kim.” Kẻ đeo mặt nạ đối diện nàng tiếp tục rung chuông, giống như cố nén cơn tức giận.

“Tám ngàn vạn hoàng kim.” Công chúa Xuyên quốc tiếp tục rung chuông.

Diệp Lạc Hy nhìn đến hai cái nhân thú tộc kia, chỉ thở dài. Đột nhiên, ánh mắt nàng khẽ lạnh xuống, và nàng rung chuông lên: “Mười ngàn vạn hoàng kim.”

Cả khán phòng ồ lên, rồi lại trầm mặc. Không ngờ được rằng, có cao nhân lại ra giá cao đến như vậy. Đây chính là đại gia phương nào?

“Mười ngàn vạn hoàng kim lần thứ nhất. Mười ngàn vạn hoàng kim lần thứ hai. Mười ngàn vạn hoàng kim lần thứ ba. Thàng giao! Chúc mừng nhân gia ở phòng số năm tầng sáu mua được cặp nhân thú.” Lộ Lộ vừa hô vừa lau mồ hôi đổ đầm đìa. Đại gia ở tầng sáu phòng năm thật chịu chơi, lại bỏ đến mười ngàn vạn hoàng kim để mua một cặp nhân thú còn non như vậy, không biết là tâm lý có còn bình thường không a.

Hai kẻ, một kẻ là đại công chúa, một kẻ mang mặt nạ bí ẩn đều trừng mắt oán hận nhìn nam tử đeo mặt nạ sứ ở phòng số năm tầng số sáu. Tên này, vậy mà lại dám đối đầu với cả hai thế lực một lúc như vậy, thật không muốn sống nữa rồi chăng?

Mà cả khán phòng lại càng bàn tán. Đây là đại gia phương nào? Nhiều tiền quá, đốt chơi chăng? Nhưng những điều đó còn có thể nhắm mắt cho qua được. Hôm nay, thứ đáng giá nhất ở khán phòng này chính là Tẩy Tủy Đan cấp lục phẩm. Chỉ cần một viên này uống vào, một người liền có thể đột phá liền một cảnh giới tám cấp. Nếu như hôm nay không mua, cho dù tìm kiếm cả đời cũng không thể nào tìm được thêm một viên Tẩy Tủy Đan lục phẩm thứ hai ở nơi này nữa đâu.

Người của Chung Gia Các đưa hai tiểu nhân thú, đi cùng họ là một thuần thú sư cấp cao đến, chính là giúp vị quan khách ở phòng này lập ra khế ước.

Hai đứa trẻ nhân thú vừa đến, đã bị xích khóa chặt tay, chân và cổ của mình. Nàng nhìn thấy, liền nói: “Cởi xích ra.”

“Thưa, nếu cởi ra, chúng nhất định sẽ tấn công công tử. Công tử, để hắn giúp ngài ký khế ước.” Bọn họ vừa nói, vừa cố gắng kéo tiểu nhân thú thuộc Xà tộc lại, đồng thời trừng mắt cảnh cáo chúng.

“Biểu ca bảo các ngươi tháo xích ra thì các ngươi cứ tháo đi. Tiền bọn ta trả, hậu quả cũng là bọn ta chịu. Sao mấy người lắm chuyện thế?” Hài tử mười tuổi cáu gắt theo, đồng thời trong mắt cũng lóe lên hàn quang lạnh lẽo.

Mấy người xung quanh chẳng biết hai vị quan khách ở phòng số năm này là thần thánh phương nào. Nhưng chỉ cần một tiểu hài tử mười tuổi cũng đủ để dọa cho bọn họ sợ muốn chết. Cho nên, bọn họ chỉ đành làm theo, tháo xích ra cho hai tiểu nhân thú.

Xích vừa tháo, hai đứa trẻ bốn tuổi ấy giống như mất kiểm soát, liền xông lên muốn tấn công những kẻ đã giam giữ mình. Nhưng cái kẻ thuần hóa sư kia lại niệm một chú. Ngay lập tức, khóa ấn ký liền xuất hiện ở bụng và cổ tay hai đứa nhỏ này, cơn đau đến quặng thắt khiến chúng gục ngay tại chỗ, dãy dụa.

Sắc mặt của Diệp Lạc Hy và A Viên đen lại.

“Ta đã bảo ngài rồi. Nếu tháo xích cho chúng, chúng nhất định sẽ không yên phận đâu. Người hãy để ta giúp người hoàn thành khế ước, như vậy mới là tiện nhất.” Tên thuần thú sư nói, còn mang theo vẻ tự hào.

Đột nhiên, đầu ngón tay của Diệp Lạc Hy chỉ lên phía trên. Ngay lập tức, một cơn gió lớn thổi quật ba nam tử kia ra khỏi phòng, khiến chúng đập mạnh vào tường, hộc máu.

“Khách nhân… ngài… ngài dám đả thương chúng tôi?” Thuần thú sư kinh ngạc, cũng tức giận, đến mức hộc cả máu. Nhưng dù cho có hỏi, bọn họ cũng không giám đối đầu với người này. Kẻ đeo mặt nạ sứ cùng đứa trẻ mười tuổi kia, thực lực của hai người họ cũng không hề tầm thường. Mà gia thế, lại càng không tầm thường đi.

Diệp Lạc Hy trong mắt lộ ra ý cười, nàng nói: “Nói với chủ nhân của ngươi. Việc hắn làm, bổn tọa đã nhớ kỹ rồi. Ngày sau sẽ đến thỉnh giáo.” Rồi đóng cửa.

Chỉ một lời nói, lại làm cho ba người nọ sợ hãi như gặp phải diêm vương. Vị quan khách ở phòng số năm không bình thường chút nào! Giống như… quỷ hơn là người.

“Đại nhân, tên này lợi hại như vậy, còn đe dọa chúng ta nữa. Có cần báo cáo lại cho chủ nhân không?”

“Báo cáo chứ! Hộc!” Tên đó phun ra một ngụm máu tươi: “Nhất định phải báo! Thù này mà không trả, ta mới theo họ của tên đó.”

Nhưng mà, đám này chỉ vừa mới lồm cồm đứng dậy thì tứ phía, chẳng biết từ đâu lại xuất hiện một đám chỉ bện vô cùng sắc bén, hệt như dao cạo. Hai thân ảnh hắc y nhân xuất hiện từ trong bóng tối. Sợi chỉ trắng ấy là từ đầu ngón tay của họ mà ra.

“Ngươi! Các ngươi có biết ta là ai không? Dám xúc phạm thuần thú sư của hoàng gia sao? Các ngươi thật sự là muốn đối đầu với đất nước này à?” Gã thuần thú sư điên cuồng la lên, đồng thời cũng muốn dãy dụa. Nhưng càng dãy, chỉ càng siết chặt lại hơn.

“Đến đứa trẻ bốn tuổi cũng không tha.” Hắc y nhân đầu ngón tay tỏa ra những sợi tơ nghiến răng lên tiếng, nàng nói: “Chủ nhân dặn ta nếu có giết người, thì nhất định phải xử lý sạch sẽ xác chết. Ảnh, ngươi sẽ giúp ta chứ?”

Chỉ thấy hắc y nhân còn lại với đôi mắt lạnh lùng như ngạ quỷ, hắn không nói gì, chỉ gật đầu một cái. Chỉ chờ có thế, hắc y nhân kia đột nhiên nở ra nụ cười điên cuồng và siết mạnh sợi chỉ. Ngay lập tức, máu me bắn tứ tung ra khắp nơi, trước mặt bọn họ là một đống thịt bấy nhầy, tanh tưởi những máu là máu.

Bừng! Một ngọn lửa xuất hiện, thiêu cháy tất cả những gì đang hiện diện xung quanh, nhưng ngọn lửa ma lực ấy giống như đang thiêu sạch chỗ xác chết chứ không hề ảnh hưởng gì đến xung quanh. Khả năng kiểm soát ngọn lửa vô cùng đáng kính phục a.

Sau khi xong việc, Ảnh bước về phía người trước mặt, rút ra khăn tay, lau đi vết máu vương trên mí mắt người đối diện. Khác với cảm giác lạnh lùng vừa nãy, động tác của hắn đối với nàng thật phần ôn nhu.

“Lần sau đừng để bị bẩn.” Xong việc, hắn vỗ nhẹ đầu người đối diện mình.

Người nọ cười một cách lém lỉnh, rồi nói: “Biết rồi. Ca ca.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.