Trong một căn phòng khác, nơi Ma Tôn dùng làm phòng của hắn để nghỉ ngơi, bên trong không chỉ có một mình Ma Tôn, mà còn có Đế Quân.
“Nàng ấy đã từng vô tư như vậy sao?” chất giọng khàn khàn của Tiêu Nguyệt Dạ vang lên, kèm theo nỗi chua xót khó tả.
“Ta cũng không nhớ rõ nữa.” Độc Cô Tư Dạ lắc đầu.
Tiêu Nguyệt Dạ đứng tựa bên thành cửa sổ, nơi hắn có thể dễ dàng nhìn thấy được căn phòng của Lạc Hy thượng thần đang nghỉ ngơi, tay vô thức siết thành quyền, như kìm nén mọi thứ.
“Vậy tối đa, ngươi có thể giữ nàng ở lại đây bao lâu?” Tiêu Nguyệt Dạ nhìn Độc Cô Tư Dạ, đau đớn hỏi hắn.
“Cũng không lâu lắm đâu. Nàng đã xin ta đến tháng ba năm sau nhất định sẽ phải về Thiên giới. Ngươi nhiều lắm, cũng chỉ có bốn tháng mà thôi.” Độc Cô Tư Dạ lắc đầu, cười khổ.
Vậy rốt cuộc, chuyện này là sao?
Thiên giới hai mươi vạn năm sau khi Diệp Lạc Hy tế sống bản thân trên Tru Tiên Đài.
Bọn họ liền như vậy không tin lời của Nữ Oa, và cũng không ai dám đến hồ Hồi Ức ở Côn Luân Sơn để xem thực hư như thế nào. Bởi vì bọn họ cũng thật sự lo rằng, nếu như những gì Nữ Oa nói hoàn toàn đúng, thì bọn họ đúng là đã phạm một sai lầm quá lớn.
Cho đến khi Quyền Ưng của Khang Tư đến đưa tin, yêu cầu tất cả những vị thần có tên trong danh sách mà Quyền Ưng đưa tới, đều phải đến Côn Luân Sơn. Trong đó, có Thiên Đế, Đế Quân, Ma Tôn, Ức Thanh thượng tôn và mười hai đệ tử của Lạc Hy thượng thần.
Hồ Hồi Ức, giống như tên gọi của nó, có thể cho người ta biết được những gì xảy ra ở quá khứ một cách chính xác. Nó ngự tại Côn Luân Sơn, thừa hưởng tiên khí dao động mạnh mẽ của Côn Luân Sơn mà hình thành. Giá trị hiện thực của nó là chuẩn xác đến mức không thể chuẩn xác hơn.
Và hơn hết, Hồ Hồi Ức là một trong mười hai bảo vật của Thần Cổ, cho nên không thể phá hỏng, càng không ai có thể vấy bẩn được nó.
Những người được Quyền Ưng chỉ điểm, đều có mặt ở Hồ Hồi Ức, điều kinh ngạc nhất mà họ thấy, đó chính là thượng thần Lâm Túc cũng ở đó với thượng thần Khang Tư, như lời của Nữ Oa đã nói.
Không phải Lâm Túc đã chết khi bị Diệp Lạc Hy đâm một Ma Kiếm mà chết rồi ư? Sao ông ta vẫn còn đứng ở đây?
“Trước hết, ta muốn nói rằng, chuyện ta sống lại, đều nhờ ơn của Lạc Hy thượng thần cứu ta.” Lâm Túc lãnh đạm nhìn bọn họ nói.
Tất cả bọn họ đều nhìn thấy Lâm Túc hoàn toàn còn sống, đều kinh ngạc đến mức không thể kinh ngạc hơn. Lúc này còn nghe ông nói ông được sống lại là nhờ Lạc Hy thượng thần, liền càng không thể tin nổi.
“Vô lý! Không thể nào! Rõ ràng là nàng ta đã một kiếm giết chết ngài cơ trước đại điện cơ mà!”Lưu Nhất Thanh kinh ngạc không thể tin nổi.
“Ha! Nha đầu đó làm sao đủ một kiếm giết chết ta chứ?” Lâm Túc cười lạnh, nói: “Là do ta đã ngầm đồng ý với Nữ Oa. Một khi vạn cổ độc trong người Diệp Lạc Hy phát tát, ta phải diễn một màn kịch nhỏ, đó chính là giả vờ chết.”
Vạn cổ độc không giống với những thứ độc bình thường. Nó sẽ khiến một người tu luyện nhập ma, thậm chí còn tàn sát những người xung quanh. Chỉ khi giết được một mạng thần, mới có thể lấy lại được thần trí. Lâm Túc chẳng qua chỉ cần dùng bản thế thân để lừa Diệp Lạc Hy, để nàng thật sự nghĩ rằng ông đã chết.
“Không! Không thể nào! Không thể nào! Rõ ràng là bà ta giao du với chướng khí, liền bị chướng khí đó dẫn vào người, chướng khí nhập thể, thân hóa thành ma.” Tiêu Ức Thanh nhíu mày khó chịu.
Thượng Thần Khang Tư không thể chấp nhận nổi, liền lấy ra Vạn Cổ Độc, một tay hướng về phía trước, từ trong đám để tử kéo ra Bạch Hiểu Hiểu. Bạch Hiểu Hiểu không kịp phảng ứng, chỉ có thể hoảng sợ dãy dụa. Khang Tư liền đem lọ Vạn Cổ Độc đó, rót cả vào miệng Bạch Hiểu Hiểu.
“Ông cho ta uống cái gì vậy hả?” Bạch Hiểu Hiểu tức giận đến mức nghiến răng.
“Tiểu thần, lúc ngươi hạ độc này vào trà của sư phụ ngươi mỗi ngày, đều không biết nó là thứ gì vì Thiên Tư Tư đã đưa nó cho ngươi đúng không? Thật không ngờ lại có kẻ tín nhiệm người ngoài hại người yêu thương ngươi như cha mẹ, đúng là khiến người ta phải mở mang tầm mắt.” Khang Tư ánh mắt sắc lạnh, nhìn Bạch Hiểu Hiểu quằn quại dưới đất.
Bất ngờ, cả người Bạch Hiểu Hiểu nổi lên muôn vàn hoa văn đáng sợ, biểu hiện của nàng ta không khác gì lúc Diệp Lạc Hy nhập ma cả. Ai nấy đều kinh hãi trợn mắt, không thể tin được vào mắt mình.
Hỗn Thiên Lăng trong tay Lâm Túc mạnh mẽ tung ra, trói Bạch Hiểu Hiểu lại, để nàng ta đua đớn dãy dụa dưới đất. Không gian xung quanh chẳng còn có thể nghe được bất cứ âm thanh nào ngoài tiếng gào thét đau đớn của Bạch Hiểu Hiểu.
“Lâm Túc, chuyện này là thế nào?” Đế Quân kinh ngạc trợn mắt.
Lâm Túc nhìn Khang Tư, gật đầu ra hiệu. Thượng thần Khang Tư liền đến bên hồ nước, gõ xuống mặt hồ ba lần. Lập tức, mặt hồ hiện lên những hình ảnh rất ngắn gọn. Từ việc Diệp Lạc Hy đã trải qua những gì, bị thiên hạ này vu oan giá họa thế nào, quãng thời gian khốn khó để sống ra sao, rồi đến cả khi liều mạng lấy tủy của mình luyện đan giải độc cho Đế Quân như thế nào.
Và đáng sợ hơn hết chính là khoảng thời gian nàng biến mất hơn ba trăm năm không ai biết, khoảng thời gian mà ai cũng cho rằng nàng ở bên ngoài tập hợp thế lực tà ma ngoại đạo, để đánh chiếm thiên hạ này thì nàng luôn ở đây. Nàng đã ở trong Ngục Vô gián, bị giam cầm, bị hành hạ, bị đánh đập.
Cảnh tượng Diệp Lạc Hy bị chính đồ đệ của mình đóng đinh tiêu hồn vào người như thế nào, bị mổ bụng moi ruột gan ra sao, bị khoét xương, rút máu đau đớn thế nào. Và cả hình ảnh của hai kẻ đã đích thân làm những điều đó với nàng, chính là Thiên Hậu và Ma Hậu đương nhiệm.
Cho đến khi Tiêu Ức Thanh tìm thấy bà ở nơi sâu nhất phong ấn Cửu Lâu Xà Tà Thần chính là lúc nàng đã tìm được cách trốn thoát khỏi Ngục Vô gián. Đáng cười thay, nàng còn đang định cầu xin con trai mình hãy cứu lấy mình nhưng nó còn chẳng nghe nàng giải thích, đã trói nàng lại và kéo lê nàng như kéo một con vật đáng bị giết hại đến Thiên giới.
Cảnh tượng cuối cùng chính là cảnh tượng họ vừa chứng kiến, chính là lúc nàng ngã xuống Tru Tiên Đài, hồn phi phách tán, máu của nàng đã dâng lên lời nguyền trước khi chết kia của nàng mà trở thành một bông hoa sen nửa đỏ nửa đen rực rỡ.
Ai nấy đều không thể tin vào mắt mình, còn cho rằng đây không phải sự thật.
“Không! Các người nói dối! Đây không phải là sự thật! Không! Không phải!” Tiêu Ức Thanh tức giận hét lớn lên.
“Ngươi có biết cổ nguyền mà Diệp Lạc Hy trước khi chết đã tế sống cả thể xác và nguyên thần của mình cho nó là cái gì không? Chính là một con dao hai lưỡi. Nàng đã nói, hễ ai hại nàng, nhất định lời nguyền sẽ ứng nghiệm. Đổi lại chính là nàng vĩnh viến biến mất khỏi thiên hạ này, vĩnh viễn không thể tái sinh.”
Nói rồi, Lâm Túc rút Linh Kiếm, trực tiếp một kiếm đánh tới, một kiếm xuyên tim Tiêu Ức Thanh, khiến hắn phun máu. Ai nấy đều kinh hoảng trước hành động quá nhanh của Lâm Túc, đến mức không ai có thể tưởng tượng được.
Nhưng kỳ lạ ở chỗ, sau khi Lâm Túc rút kiếm ra, vết thương trên người Tiêu Ức Thanh liền lành lại, hệt như vết đâm vừa nãy chưa từng xảy ra. Người ta nhìn thấy trước ngực Tiêu Ức Thanh là một dòng cổ ngữ, giống hệt như cổ ngữ đã bao quanh Diệp Lạc Hy khoảng khắc nàng nhảy xuống Tru Tiên Đài.
“Thế này là thế nào?” Bọn họ kinh ngạc đến độ không thể tin được.
“Nghĩa là, cái người các ngươi hận sâu nặng kia, cái người mà các ngươi đã ép nàng nhảy Tru Tiên Đài kia, hoàn toàn vô tội. Nàng trong sạch.” Lâm Túc tức giận cắm mạnh thanh kiếm của mình xuống đất, rồi quay lưng đi.
Ai nấy đều không thể tin vào những gì mình đã nhìn thấy và chứng kiến. Nhưng đó đều là sự thật, thật đến mức không thể chối cãi.
Mười sáu người bọn họ đều không thể tin tưởng được những gì xảy ra, nhất là Đế Quân và Ma Tôn. Không chậm trễ, bọn họ liền ngầm phát động điều tra mọi việc lại lần nữa, bắt đầu từ Ngục Vô Gián ở Minh giới.
Rốt cuộc thì cũng phải mất tới một ngàn năm mới có thể tra ra được mọi thứ. Đúng như những gì Lâm Túc, Nữ Oa và Khang Tư đã nói, Diệp Lạc Hy hoàn toàn vô tội. Cả ma Hậu và Thiên Hậu đều bị vạch tội trước tam thiên lục địa giống như Diệp Lạc Hy ngày đó. Thậm chí, Thiên đế cũng tổ chức một buổi lập đàn cầu siêu rửa tội cho thượng thần Lạc Hy.
Nhưng…. Bọn họ biết đi đâu tìm nàng trở về?