Keng!
Hoàng kim thân ảnh bay lên không trung, chín đuôi hồ ly xòe ra như cánh quạt, xinh đẹp bông mềm múa trên trời, tạo ra một thế hình trận tụ lại linh lực trong không trung. Sau khi hấp thụ đủ linh lực, nó lao về phía hồng y nữ tử kia, dáng đến một đòn quyết định.
Nhưng hồng y nữ tử cũng chẳng phải dạng tầm thường. Linh lực nồng đượm đen tuyền một màu xung quanh nàng tỏa ra, bao bọc lấy những chiếc lá trúc xung quanh mình, trông hệt như những con dao găm ngắn được điều khiển bởi sợi chỉ linh lực, từ trong không trung nghe lệnh chủ nhân, cũng đồng loạt phóng tích về phía kim hồ cửu vĩ.
Đoàng!
Một tiếng nổ vang trời vang vọng khắp nơi xung quanh. Bụi đất mù mịt một hồi lại tan. Từ trong đám bụi mờ, người ta nhìn thấy một kim hồ bị hồng y nữ tử dùng sợi chỉ linh lực tụ lại trong tay trói lại rồi treo lơ lửng trên cành cây đại yêu thụ già đến vài ngàn tuổi, đang kêu loạn lên.
“Lạc Hy! Đồ ăn gian! Đồ xảo trá! Đồ mào gà! Ngươi vậy mà dám dùng linh lực trói ta như cái bao tải! Mau thả bổn hồ xuống! Ngươi muốn ta cắn chết ngươi sao?” Bạch Trần Việt bị treo ngược lên, tức giận vừa dãy dụa lung tung vừa kêu loạn lên.
Đối diện với y chính là gương mặt xinh đẹp đắc thắng của nữ nhân kiều diễm kia, nghe nàng nói y càng vừa sợ vừa tức: “Ai ya, mỹ nhân tiên sinh, ngươi đừng nóng giận làm gì. Cho dù ta có trói ngươi ở đó nửa ngày cũng chẳng làm hại được đến một sợi lông của ngươi đâu, đừng có dãy nữa, để dành sức cho lần sau mà la đi.”
Nói rồi, bàn tay của nàng đưa đến nắm vào một cái đuôi bồng bềnh của Bạch Trần Việt, làm cho hắn giật nảy mình, gào lên một tiếng vừa thảm vừa nghe kỳ cục, giống như bị ai đó cắn cho mình một cái mà nhảy dựng lên vậy. Hồ tiên xinh đẹp trong chớp mắt liền hóa thành một tiểu hồ ly, thân mang màu hoàng kim, chín đuôi bồng bềnh lông xù lên vô cùng xinh đẹp, bộ lông mượt như nhung lụa, nằm co thành một cầu bông nhỏ trong lòng Diệp Lạc Hy.
Hồ Ly ấm ức, mắt hồ ngấn ngấn lệ, nhìn Diệp Lạc Hy cứ như vừa bị người ta ăn hiếp xong, răng còn rít qua mấy cái, thút thít muốn khóc nhưng lại không dám khóc vì sợ bị người ta trêu đùa.
“Được rồi, ngươi đừng có bày ra vẻ mặt như ngươi oan ức lắm vậy Việt Việt à. Suy cho cùng ngươi tuy nhỏ tuổi hơn nãi nãi ta, nhưng lại lớn hơn ta đến cả vạn tuổi đấy.” Nàng dỗ lưng hắn, như dỗ dành tiểu hài tử.
Bạch Trần Việt càng tủi thân hơn, y òa khóc, liền hóa thành hình người rồi chạy qua chỗ Dao Quang: “Oa! Cô cô! Người xem tôn nữ của người đi! Nàng bắt nạt ta! Hức! Oa!”
Rồi gục vào vai Dao Quang, nức nở.
Dao Quang nhiền tiểu mị hồ bị bắt nạt đến ấm ức, liền quay sang khẽ đưa tay gõ nhẹ lên mũi Diệp Lạc Hy, nói: “Ngỗ nghịch quá!”
Nhìn ba người họ tình cảm hảo tốt như vậy, thật khiến cho người ta phải ngạc nhiên nhiều lắm. Vốn dĩ từng nghe, kẻ có thể xưng huynh gọi đệ, đồng trang đồng lứa với Diệp Lạc Hy vốn dĩ rất rất ít. Không chỉ như vậy, Diệp Lạc Hy từ khi trùng sinh trở về cũng không có lấy một người nào có thể cùng nàng gọi là bằng hữu mà không có chút kiêng dè.
Tiêu Nguyệt Hoa, Chu Sa và Dương Tiễn đối với nàng cũng chỉ là sự ái mộ đỉnh điểm trong lòng, không thể xem bọn họ như bằng hữu. Vũ Lâm Thanh và Mộ Cửu Vân đều là hai cái thuộc hạ, chỉ một lòng cung kính và phục tùng mệnh lệnh, dù cho có thể xem là một nửa bằng hữu, nhưng những kiêng kị trong lòng, hai người họ cũng không thể cùng Diệp Lạc Hy thoải mái dãi bày.
Còn về Hao Thiên Khuyển, Nguyệt Lão và Ti Mệnh. Ban đầu quả thực ba người họ là bạn bè. Tuy nhiên, sau khi Diệp Lạc Hy kế thừa Tà Thần, đảm đương trọng trách của hai vị thần trong Thập Đại Thượng Cổ là Ngọc Tỷ và Nữ Oa, đối với ba vị hảo bằng hữu này, nàng dần trở nên xa cách hơn. Điển hình chính là, ba người họ luôn gọi nàng là “Diệp gia”, thay vì là “Tiểu tướng quân” như ngày trước. Nàng cũng bắt đầu kiêng dè bọn họ. Mặc dù bây giờ, bọn họ vẫn là bằng hữu, nhưng lễ tiết và quy tắc của cả bốn người đều bị người đời chú ý quá nhiều, thành ra có nhiều kiêng kị không dám trực tiếp dãi bày.
Vậy còn Bạch Trần Việt thì sao?
“Rõ ràng là không cùng tuổi, sao bọn họ lại quen nhau được như vậy? Thực giỏi đi.” Tinh Vũ vừa gặm một quả táo chín, vừa xoa cằm nhìn biểu tỷ cùng cái hồ ly vàng chóe kia vui vẻ cười nói, ôm vai bá cổ.
“Chẹp, đệ không biết đó thôi!” A Viên xoa đầu nhị đệ, cười tươi nói: “Cửu Vĩ Kim Hồ đại nhân đó là con trai của vị hồ đế thứ ba của Thanh Khâu, so với các vị điện hạ khác thì bản thân hắn trời sinh vô cùng xinh đẹp và kiêu ngạo. Bởi vì nương thân hắn nguyên lai là Kim Hồ thuần chủng, địa vị so với bạch vĩ hồ ở Thanh Khâu có thể xem là ngang vai ngang vế. Phu thê của Tam lão Hồ Đế hiện tại đều là kẻ lập chiến công. Bạch Trần Việt lại là con trai độc nhất của hai người họ, đương nhiên xét về thực lực và địa vị, hắn cũng được xem là nổi trội nhất trong đám hậu bối. Có gì không giỏi? Có gì không thể thân với biểu tỷ nhà chúng ta?”
Bởi vì nổi trội nhất, cho nên mới không chịu được một kẻ xa lạ khác đột nhiên từ bên ngoài xông tới cướp hết hào quang của hắn. Cho nên mới cùng Diệp Lạc Hy đánh loạn một đoàn. Cho nên mới cùng Diệp Lạc Hy kết thành bằng hữu. Cho nên mới trở thành bộ đôi song khẩu tất sát đáng sợ nhất thế gian. Mà nếu như so với mấy lứa như con trai của Bạch Chân đại hồ đế, Bạch Trạch nhị hồ đế, Bạch Chân tứ hồ đế ra thì chỉ có trưởng tử của Bạch Chân là có thể so sánh được với Bạch Trần Việt ít nhiều.
Lại nói về cái gia đình nhỏ của Bạch Tứ Hồ Đế một chút.
Bạch Chân – Tứ lão Hồ Đế mấy trăm năm trước dùng một loại đan dược, có tên là “sinh tử đan”. Hắn cùng với Chiết Nhan thành đôi là do biểu tỷ bọn họ đã gợi ý, tác thành, thậm chí còn giúp cho hai người họ có được hậu duệ thành công. Bạch Mặc Ngôn, Chiết Hạn và Chiết Minh Yên đều là những đứa trẻ được ra đời bằng sinh tử đan của Diệp Lạc Hy. Trong đó, trưởng tử của Chiết Nhan và Bạch Chân là Bạch Mặc Ngôn còn kính cẩn gọi Diệp Lạc Hy một tiếng nghĩa mẫu.
Khụ! Thật lòng mà nói thì đứa trẻ mà mấy trăm năm trước suýt bị A Viên hắn đánh cho chết ngay khi vừa mới cất tiếng khóc chào đời cũng là Bạch Mặc Ngôn. Tiểu tử ấy lớn lên cũng thật xinh đẹp như phu phụ Chiết – Chân kia vậy. Có điều, bản tính lạnh lùng chẳng biết học được từ ai, chỉ biết A Viên hắn bị tiểu tử này ghét bỏ từ nhỏ đến lớn rồi đi.
Nói rõ hơn một chút. Bạch Mặc Ngôn so với Bạch Trần Việt thì, hắn lại trầm tính đến kỳ lạ. Còn Bạch Trần Việt hồi trước khi gặp Diệp Lạc Hy lại có tính khí xốc nổi đến lạ kỳ. Chẳng biết vì sao nhưng nếu như so tuổi tác, ai cũng sẽ nói rằng Bạch Mặc Ngôn sẽ lớn tuổi hơn Bạch Trần Việt rất nhiều, dù trên thực tế Bạch Trần Việt lớn hơn Bạch Mặc Ngôn tới hai ngàn lẻ hai tuổi.
Diệp Lạc Hy lần thứ hai đến Thanh Khâu là do chính tay Dao Quang dắt nàng đến. Bạch hồ thái đế và phu nhân đã chào đón nàng rất nồng nhiệt. Hai người họ còn nghe về việc lần đầu nàng đến Thanh Khâu đã tiện tay giúp họ bắt bọn buôn tiên tộc đến từ Minh giới, làm Thanh Khâu biết ơn nàng khôn cùng. Lần này gặp lại là một danh phận khác, đương nhiên là hai vị thái gia gia, thái nãi nãi rất yêu thích đứa trẻ này.
Diệp Lạc Hy một là đến gặp Dao Quang bàn bạc chuyện mượn hai viên dạ minh châu có sắc quang giống với linh hồn của Nữ Oa và Khang Tư nhất, dùng làm vật chứa để nuôi dưỡng hồn phách của hai người họ. Hai là đến thăm đứa con đầu lòng của Bạch Chân, đồng thời cũng là đứa trẻ ra đời an toàn và hoàn mỹ nhờ sinh tử đan của nàng.
Thế nhưng, nàng chỉ vừa mới bế được Bạch Mặc Ngôn trên tay, A Viên hắn đã nháo nhào lên đòi đánh chết đứa trẻ này chỉ vì ghen tuông. Biểu tỷ của hắn chỉ được phép yêu thương một mình hắn. Đứa trẻ khác muốn độc chiếm nàng thì đừng hòng. Mà với tính cách cùng thực lực của hắn cũng may nhờ có Khổn Long Tác của Diệp Lạc Hy, Bạch Mặc Ngôn mới an toàn qua được đại kiếp đầu đời.
Sau khi nhận minh châu, Diệp Lạc Hy cáo biệt mọi người muốn xách theo A Viên rời khỏi Thanh Khâu ngay. Chính xác là nàng muốn đem theo hắn về để dạy dỗ lại từ đầu. Thế nhưng, chân vừa mới đặt ra khỏi cửa thì từ trên trời, chẳng biết chiết phiến nhà ai bay tới, cắt luôn một tảng đất trước mắt Diệp Lạc Hy.
Bạch Trần Việt từ nhỏ được Hồ Thái đế cùng cùng phu nhân yêu thương hết mực, vậy mà chỉ vì một hồng y nữ nhân kia xuất hiện mà toàn bộ sự yêu thương cùng nuông chiều ấy đặt hết lên nàng ta. Hắn đương nhiên phải đến xem xem là kẻ nào to gan như vậy, liền muốn cùng người kia đánh một trận ra hồn, phân rõ thực lực cao thấp. Bạch Trần Việt khi đó có lẽ tin chắc Huyễn Vương cảnh cấp 2 của hắn đủ thực lực để đối phó với Diệp Lạc Hy nhỏ bé kia.
Chỉ thật đáng thương cho A Viên là hắn đã bị biểu tỷ nhà mình ném lại nhà mình đến ba ngày hai đêm mà bỏ đi đánh nhau với người ta. Hắn nghe nói trận đánh của hai người họ đã kéo từ cổng Thanh Khâu ra đến ngoài địa phận bên ngoài, thậm chí hai người họ còn vô tình giết luôn vô số yêu quái của khu rừng lân cận đó mà chẳng hề hay biết là mình đã giết chúng. Trên đường đánh loạn một đoàn như vậy, phỏng chừng cả khu rừng vốn dĩ vô cùng bất ổn phía Tây Thanh Khâu, một nơi ẩn chứa nhiều nguy hiểm lại bị hai người Việt - Hy dẹp yên chỉ trong vài ngày ngắn ngủi.
Còn về lý do mà hai người họ có thể trở thành tri kỉ thân thiết như hiện tại chính là do cả hai sau khi đánh nhau suốt chừng ấy thời gian xong lại cùng hợp tác cứu một gia đình khỏi đám sơn tặc xấu số. Kết quả, hắn chỉ nghe Lang ca thuật lại rằng, biểu tỷ của hắn cùng kim hồ kia khoác vai nhau, cười đến hào sảng rồi cùng nâng rượu kết bằng hữu.
Ngẫm lại, A Viên hắn cảm thấy biểu tỷ mình kết bằng hữu có hơi qua loa quá rồi. Nhưng không sao, miễn tỷ ấy vui là được.
“Ca ca.” Lục Nhĩ Mỹ Hầu bò từ đằng sau, chiễm chệ ngồi lên bả vai của A Viên, vừa cắn cái bánh bao nhân thịt đầy ụ, hỏi: “Chỉ như vậy thôi mà hai người họ thành bạn bè thân thiết vậy sao?”
A Viên xoa đầu bào đệ, cười nói: “Đương nhiên là không chỉ có vậy rồi. Đệ đệ ngốc. Biểu tỷ và Kim hồ đại nhân còn nhiều chuyện hơn nữa lắm. Chẳng qua ca ca đệ không biết mà thôi.”
Tinh Vũ dường như ngờ ngợ điều gì, lại nhìn Bạch Trần Việt và Diệp Lạc Hy từ xa to nhỏ với nhau mấy lời. Đoạn, Bạch Trần Việt kinh ngạc, dường như muốn hét lên còn Diệp Lạc Hy bịt miệng y lại gấp, khiến y muốn la cũng chẳng la nổi. Tinh Vũ liền chỉ tay về hai người họ, nói: “Tam đệ, đệ nghe thử xem biểu tỷ và y đang nói cái gì đi.”
A Viên nhíu mày, vỗ ót nhị đệ, nói: “Đệ thôi đi. Biểu tỷ dạy đệ thế nào? Không nên nghe lén chuyện của người khác. Có nhiều cái nếu đệ biết rồi sẽ bị hủy thi diệt tích đấy.”
Tinh Vũ ôm đầu kêu đau, nhưng rồi nghe đại ca nói đúng như vậy, mặt cũng xỉu xìu đành thôi. Thế nhưng, Lâm Tử lại hỏi: “Đại ca, nhị ca. Có thai là gì thế?”
Tinh Vũ và A Viên bật cười, cùng nói: “Đệ ngốc quá! Vậy mà cũng không biết. Có thai chính là trong bụng của một người có tiểu bảo bảo đó. Tức là một sinh linh đáng yêu nữa sắp ra đời.”
“Nhưng, đột nhiên đệ hỏi để làm gì?”A Viên khó hiểu. Nãy giờ hắn và Tinh Vũ có nói gì liên quan đến bầu bì hay phương pháp tạo ra sinh linh, hay là thai nghén gì đâu?
Lâm Tử cười ngốc, hắn nói: “Oa, vậy là chúng ta sắp có em bé rồi a. Biểu tỷ nói có thai nha.”
Rồi vỗ tay đen đét đầy phấn khích. Hắn từng được nhìn thấy em bé rồi, rất bụ bẫm, rất đáng yêu, còn thơm thơm mùi sữa nữa nha. Biểu tỷ sẽ cho hắn một bảo bảo đáng yêu như thế sao? Nếu đúng là như vậy, hắn nhất định sẽ yêu thương đứa bé hết lòng.
Chỉ là, sắc mặt của A Viên và Tinh Vũ đều đen kịt lại. Đoạn, hai đứa lớn đồng loạt một đứa tóm bả vai, một đứa xách đuôi đứa nhỏ lên, trừng mắt mà cùng đưa ra một câu hỏi vặn lại: “Tam đệ/tiểu tam, đệ mới nói cái gì cơ?!”